“Khi trưởng thành, tôi phát hiện bản thân mình rất dễ thích nghi. Thích nghi với hoàn cảnh, thích nghi với cuộc sống, thích nghi với mọi con người va vào tôi mỗi ngày. Và thích nghi với người luôn bên tôi.”
Năm mười bảy tuổi, tôi nghĩ tình cảm giữa bạn nam và bạn nữ là một loại tình cảm rất thú vị, vừa đáng yêu vừa ngô nghê.
Năm hai mươi mốt tuổi, tôi nghĩ tình cảm giữa con trai và con gái là một loại tình cảm rất điên rồ, vừa ngọt ngào vừa khổ sở.
Năm hai mươi lăm tuổi, tôi nghĩ tình cảm giữa đàn ông và đàn bà là một loại tình cảm buồn tẻ, vừa chán ngán vừa nhạt nhẽo.
Tôi vừa bước sang tuổi hai mươi sáu vào ngày hôm qua. Sau khi nhìn lại những mốc tình cảm đó thì tôi cảm thấy mình sống với tình yêu như vậy rất vừa đủ. Tôi có sự thú vị của tuổi mới lớn, có sự điên rồ của tuổi trẻ và có sự buồn tẻ của tuổi trưởng thành. Chỉ có điều, tình yêu của tôi luôn nửa vời, dở dang. Với Đầu nấm là dấu phẩy. Với Vương là dấu chấm lửng. Còn với Dim, lại là dấu hai chấm. Sở dĩ tôi dùng dấu hai chấm với Dim là vì đối với tôi, Dim là định nghĩa của nhiều cụm từ, là mọi thứ mà tôi cần. Tôi ở bên Dim nhiều năm vì tìm thấy sự phù hợp giữa chúng tôi. Anh ấy hiểu tôi, biết tôi muốn gì, biết tôi cần gì và biết tôi nghĩ gì. Chúng tôi ở bên nhau như những người bạn nên lời cầu hôn của Dim dành cho tôi cũng chỉ giống như một cuộc trò chuyện bình thường của chúng tôi.
- Này ăng ten!
Dim vòng tay qua cổ tôi, bấm điện thoại.
Tôi đang mơ màng ngủ, thấy động nên khó chịu úp mặt vào ngực Dim.
- Hửm?
- Anh mua cho em một cái váy trắng dài thật dài.
- Ừm.
Tôi cố dỏng tai lên nghe Dim nói, mắt nhắm mắt mở.
- Mua cho em một đôi giầy cao năm phân.
- Mươi hai phân đi!
- Không. Em không được cao hơn anh.
Dim phản ứng lại.
Vì buồn ngủ nên tôi cũng không có hứng thú cãi lại Dim nên ậm ừ đồng tình.
- Mua cho em một bó hoa nhỏ.
- Em không thích hoa.
Tôi ngẩng đầu lên, chạm phải cằm Dim nên đành ngửa cổ ra để nhìn thấy mặt Dim.
Dim cúi nhìn tôi, suy ngẫm lời tôi nói rồi gật đầu cái rụp.
- Ok!
Thấy Dim nghe lời, tôi cũng thu lại phản ứng của mình, cúi xuống định ngủ.
- Rồi chúng ta cưới nhau.
- Ừm.
Tôi trả lời bằng giọng mũi, tiếng phát ra rất êm tai.
Dim lắc đầu chán ngán, đành chịu thua tôi. Có vẻ là càng nhiều tuổi, Dim càng chịu đựng tôi giỏi hơn. Tuy rằng anh ấy thích đôi co và trêu chọc tôi như đứa trẻ con nhưng anh ấy lại luôn tốt bụng và nhún nhường tôi, bất kể là việc gì.
Sau đó rất nhanh, chúng tôi kết hôn với nhau trong một nhà thờ nhỏ ở ngoại ô thành phố. Chỉ có một vài rắc rối khi Dim phải quay về Mỹ xử lý vài thủ tục để kết hôn với tôi. Bởi lẽ kết hôn nhanh chóng nên chúng tôi không mời ai cả, thành ra lễ kết hôn chỉ có hai chúng tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi giấu giếm ai. Bố mẹ Dim đã đến đảo Torres Strait ở Úc để đi du lịch nên với quyết định nhanh chóng của chúng tôi, họ không thể trở về tham gia. Mẹ tôi tôn trọng quyết định của tôi nên cũng không phản đối tôi kết hôn với Dim, cũng không phản đối cách kết hôn của chúng tôi. Mẹ quý Dim. Tuy ngoại hình của Dim có phần khó để tin tưởng vì sự đào hoa hiện rõ trên mặt và vóc dáng cao ráo nhưng tiếp xúc nhiều nên mẹ cũng không cảm thấy anh ấy có gì không tốt.
Tôi biết người mẹ nào cũng muốn tổ chức cho con cái một lễ kết hôn đẹp nhất và tuyệt vời nhất vì đó là ngày trọng đại, là ngày đẹp nhất của đời con gái, hơn nữa mẹ lại chỉ có mình tôi. Nhưng mẹ là một người tâm lý nên mẹ sẵn sàng nghe theo ý muốn của tôi. May là bên cạnh bà còn có bác Vỹ, nếu không thì tôi thực sự cảm thấy mình là một đứa vô cùng ích kỷ. Mấy năm nay bác Vỹ luôn ở bên cạnh quan tâm mẹ tôi tuy chưa lần nào bác nói với tôi để mẹ về sống với bác, để bác dễ dàng chăm sóc mẹ hơn. Bác Vỹ luôn sợ tôi cảm thấy không thoải mái, sợ tôi cảm thấy bác đã lấy đi sự săn sóc của mẹ dành cho tôi. Chính vì những điều ấy mà tôi càng quý bác Vỹ hơn.
Bác Vỹ là một người bạn học cũ của mẹ tôi khi hai người học chung đại học. Hai người đã từng có tình cảm với nhau nhưng chỉ dừng ở mức hơn bạn bè một chút. Vì ngày ấy gia cảnh hai người khác nhau nên việc đến với nhau có chút khó khăn. Cũng bởi vì ngày xưa việc thể hiện tình cảm với nhau còn rụt rè và e ngại nhiều khiến cho tình cảm của hai người dần dần buông xuôi. Bác Vỹ đi lấy vợ, sau đó không lâu mẹ tôi cũng kết hôn với bố tôi. Nhưng không may mắn vợ bác lại rời xa bác chỉ sau vài năm chung sống, mẹ tôi kể với tôi vào lần thứ hai gặp gỡ bác Vỹ. Bây giờ bác Vỹ liên lạc và quan tâm tới mẹ tôi hơn vì cả hai người cũng cùng chung cảnh ngộ đơn côi khi có tuổi, lại ở cùng thành phố. Biết việc tôi đi làm xa, bác cũng động viên tôi và hứa với tôi rất chắc chắn.
- Đừng lo gì cả. Bác cũng biết một chút về việc của cháu. Cứ giao mẹ của cháu cho bác, bác sẽ chăm sóc cho bà ấy cẩn thận. Tuy rằng toàn là bà ấy chăm sóc bác nhưng cháu yên tâm, bác sẽ luôn là một điểm tựa vững chắc cho hai mẹ con cháu. Cũng đừng bao giờ cảm thấy làm phiền bác vì đó là việc bác luôn muốn làm. Cháu cho bác cơ hội này, bác còn phải cảm ơn cháu nữa. Vậy nên hãy tin ở bác, được chứ ?
Tôi không trả lời bác, thay vào đó là một cái ôm thật chặt. Cái ôm tôi dành cho bác, giống như một người con ôm bố. Đó cũng chính là một lời đồng ý từ phía tôi.
Tôi nhắn cho Vương về việc tôi kết hôn. Tuy chúng tôi vẫn giữ số điện thoại của nhau nhưng chúng tôi đã luôn tôn trọng cuộc sống của nhau, không liên lạc với nhau đã từ rất lâu. Đó cũng là cách để chúng tôi chấp nhận hiện thực, học cách để giữ lại nỗi nhớ của bản thân. Vương vẫn như ngày xưa, anh nhắn lại cho tôi, rất ngắn gọn. “Anh biết rồi.”
Riêng với Minh, tôi đã dành nguyên cả một ngày để dỗ dành cô ấy vì tôi không chịu để cô ấy đến lễ cưới dù cho tôi đã giải thích rằng tôi đã không mời ai. Cô ấy giận dỗi rất nhiều, lúc thì mắng tôi, lúc thì im lặng. Tôi biết bên trong vẻ giận dỗi đó của Minh là sự lo lắng vô tận của cô ấy về cuộc sống của tôi. Cô ấy lo rằng tôi đã quyết định kết hôn vội vã. Cô ấy lo lắng vì chuyện tình dang dở với Vương mà tôi chọn kết hôn với người tôi không yêu. Cô ấy lo tôi sẽ vẫn đi vào con đường chông gai, lo tôi vấp ngã lần nữa. Cô ấy coi tôi như một đứa trẻ để lo lắng, để chăm sóc tôi. Nhưng sau cùng, vì sự chân thành của tôi và Dim mà cô ấy quyết định ăn no nê một bữa rồi sẽ tha thứ cho tôi. Minh không muốn tôi áy náy nhiều dù cô ấy rất lo cho tôi, cũng không muốn Dim phải buồn vì sự tức giận của cô ấy đối với cuộc hôn nhân này. Sự chân thành của tôi, so với Dim thì thật không bằng. Anh ấy nghe tôi nói tôi dỗ dành Minh vì cô ấy buồn tôi không để cô ấy dự lễ cưới, anh ấy đã chạy xe đi lòng vòng quanh thành phố để kiếm loại trà sữa và mua lọai bánh mà Minh thích ăn nhất cho cô ấy để giúp tôi dỗ dành.
Thật ra thì với Dim, sự đồng ý và ủng hộ của người khác với cuộc hôn nhân này anh ấy không quan tâm nhiều lắm. Điều mà anh ấy quan tâm là sự đồng ý của tôi và sự buồn phiền của tôi. Vậy nên mọi lo âu và khó khăn của tôi, anh ấy đều tận tâm giúp tôi giải quyết. Thế nên, tôi cảm thấy việc mình kết hôn với anh ấy chưa bao giờ là một quyết định vội vàng. Chỉ là, quyết định ấy nhẹ nhàng hơn bất cứ điều gì. Nó đến với tôi như một diễn biến bình thường trong cuộc sống. Rất chậm rãi và yên bình.