Tôi không thích những lần đầu tiên, cũng không thích mùi vị mối tình đầu nhưng tôi lại thích cô gái trong mối tình đầu của tôi - một cô gái khó chịu, hay nhăn nhó và thường thích bĩu môi mỗi khi bị tôi trêu chọc.
Tôi thường nhìn trộm cô ấy, đôi lúc lại nghĩ ngẩn ngơ về cô ấy mỗi khi cô ấy gọi tên tôi hay ngủ gục trên vai tôi vào mỗi giờ ra chơi. Kể cả khi cô ấy ngồi bên cạnh, tôi đều không thể thoát khỏi ý nghĩ nhớ nhung cô ấy. Nhưng tôi không bao giờ thừa nhận với cô ấy về chuyện tôi thích cô ấy, còn là thích ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy. Hình ảnh cô gái loay hoay, xoay ngả xoay nghiêng trên khán đài sân vận động đã khiến tôi chỉ một lần vô tình chạm tới đã phải đi theo suốt những năm tháng sau này. Kể từ lúc tôi nhận ra mình phải có được cô ấy, tôi đã quyết tâm rằng trên con đường của tôi luôn có cô ấy. Tôi âm thầm học thêm bên ngoài để theo kịp kiến thức của cô ấy, nộp hồ sơ thi Đại học vào trường cô ấy thi, mọi thứ về cô ấy, tôi đều gắng đi theo dù trước đây tôi không hề thích thú. Mọi thứ gần như là nằm trong kế hoạch cuộc đời của tôi cho đến khi nó vỡ tan ra ngay trước mắt tôi. Bố mẹ tôi cãi nhau, còn hơn cả thế, mẹ tôi cắt tay tự tử nhưng bố tôi chẳng thèm đoái hoài, mặc cho em gái tôi khóc lóc, cứ thế gọi điện cho một người phụ nữ nào đó rồi lạnh lùng rời khỏi nhà với chiếc vali đã được xếp sẵn. Không lâu sau đó, tôi biết được người phụ nữ đó là ai, đó cũng chính là lúc tôi tự tay gạch lên bản kế hoạch cuộc đời của tôi những vệt ngang dọc không định hình.
Chưa đầy một năm sau khi tôi cùng mẹ và em gái tôi – Lan, chuyển ra ngoại ô thành phố sống, mẹ tôi đã ra đi vĩnh viễn bằng cách nhảy lầu tự tử, khi đó tôi đang ở trường của An. Ngay khi tôi vừa nhìn thấy An ôm chồng sách vở, đứng yên lặng bên gốc cây xà cừ đeo tai nghe thì điện thoại gọi tới, giọng nói run rẩy trong điện thoại của Lan vang lên: “Mẹ… mẹ vừa nhảy khỏi lan can…” Kể từ giây phút đó, tôi biết mình nên nhắm mắt lại, khép lại hình ảnh cô gái đứng dưới gốc cây đó và cả hình ảnh người mẹ đầy máu nằm yên lặng trên mặt đường. Thứ mẹ để lại cho anh em tôi chẳng có gì ngoài sự đau đớn và nỗi bàng hoàng. Khi ấy Lan mới mười tuổi, chứng kiến cảnh tượng đó khiến con bé bị chấn động tâm lý, tôi đành phải chấp nhận để bố tôi đưa con bé sang Mỹ để điều trị. Lúc mẹ tôi mất, bố đã chịu về và không bỏ đi thêm một lần nào nữa nhưng điều đó chẳng giúp mẹ tôi sống lại, cũng không khiến nỗi hận thù trong lòng tôi nguôi ngoai. Tôi từng cười khẩy nói với bố rằng: “Chỉ có tình yêu của bố là đúng, còn tình yêu của mẹ là sai sao? Giống như việc con và Lan đến thế giới này, nếu là sai thì xin bố hãy tiếp tục sai đi vì dù gì tình yêu của mẹ cũng chết theo mẹ ngày mà bố bỏ mẹ ra đi rồi.” Bố tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tôi nói, suốt một thời gian cũng không dám đến gần tôi, ngay cả lúc bố đưa Lan đi, bố con tôi cũng không hề nói với nhau một câu nào.
Tôi sống một mình, cũng không xuất hiện trên mặt báo thường xuyên, đôi khi cũng làm cộng tác viên với báo chí trong vai trò stylist. Tôi không nhận làm mẫu ảnh, từ chối rất nhiều lời đề nghị từ các hãng thời trang bởi tôi không muốn xuất hiện để người ta soi mói, để người ta lấy cuộc đời tôi làm câu chuyện bên lề. Và hơn hết, tôi không muốn mọi thứ về tôi để người đó thấy được. Tôi chọn lựa trốn tránh, ngay từ đầu đã thế và bây giờ cũng vẫn vậy. Tôi sợ người đó thương cảm tôi, sợ người đó biến tôi thành một đứa thiếu thốn đến nỗi tình yêu cũng phải đi mong đợi. Tôi chấp nhận rời xa người đó cũng chỉ bởi vì tình yêu của tôi dành cho người đó mãi mãi là một điều mà tôi không bao giờ muốn đánh đổi, thậm chí lòng thù hận ban đầu tôi vác lên mình cũng chỉ vì nó mà tan chảy.
Gặp lại người đó, không chỉ có nhớ nhung mà còn cả một khoảng cách kéo vị trí của chúng tôi đã xa lại càng xa thêm. Tôi vốn biết cô ấy thương ai, nhớ ai và ở bên ai, không có một điều gì về cô ấy mà tôi không biết, thói quen, sở thích của cô ấy dần dần tôi cũng biến thành của mình. Một dạo cô ấy viết trên mạng xã hội, cô ấy đang làm vài điều điên rồ, đứng trên sân thượng hát quốc ca và uống bia trộn rượu, tôi cũng mò lên sân thượng nơi tôi trọ, vớ lấy một lon bia Heineken dưới tủ lạnh của bác chủ nhà trọ, ngồi đó và khe khẽ hát bài quốc ca mà ngày đi học tôi cũng chỉ thoang thoáng mấp máy môi. Mặc dù tôi tìm mọi cách để biết về cô ấy, cô ấy cũng chưa một lần hỏi đến tôi, dù chỉ là hỏi thăm xã giao. Tôi biến mất, cô ấy cũng vứt luôn tình cảm năm đó cô ấy len lén trao cho tôi. Cô ấy thích tôi, dù tất cả không ai biết thì tôi cũng vẫn biết, chỉ là tôi giấu nhẹm và phớt lờ, bỏ qua cả tình cảm của mình dành cho cô ấy để bỏ đi. Thời gian đầu tôi thấy tức tối, sau dần nỗi tức tối ấy cứ giảm đi, giảm mãi cho đến khi tôi biết được lý do mình lại có cơn tức tối vô lý đó.
“Anh yêu cậu ta.”
Hà ném địa chỉ của cô ấy lên bàn, khẽ nhếch môi cười cợt tôi.
“Đáng tiếc, cả hai cùng bỏ nhau.”
Tôi rời bỏ tình cảm của cô ấy, cô ấy bỏ rơi tình cảm của riêng tôi.
Thời gian sau, tôi học cách yêu lại, thử yêu vài cô gái, thử bỏ một vài cô rồi để một vài cô bỏ, cảm giác không có chút gọi là có cảm giác nào đáng để nêu lên. Tôi lãnh đạm, thờ ơ với mọi thứ về tình yêu. Chỉ riêng với cô bác sĩ tâm lý có vóc người nhỏ nhắn, Mai - bạn thuở nhỏ của em gái tôi cũng là người điều trị cho em gái tôi khi con bé về nước, tôi để lại cô ấy chút lưu tâm về tình cảm. Mai học về tâm lý nên hầu như mọi cảm xúc của tôi chẳng bao giờ khiến cô ấy phải đầu hàng. Mai hiểu biết, nhỏ nhẹ và dịu dàng, lúc nào cũng chỉ im lặng ở phía sau tôi, thi thoảng nghe tôi than phiền cũng chỉ yên lặng lắng nghe, nửa câu cũng không phản đối. Người như Mai khiến cho đối phương cảm thấy dễ chịu và muốn ở bên lâu dài nhưng tôi thừa nhận, mình không có khả năng ở bên một người như thế. Có một vài thứ nhất định phải tạo ra khoảng cách, ví dụ như chuyện tình cảm của Mai dành cho tôi, và cả chuyện tình cảm của tôi dành cho người đó. Khi người đó một lần nữa quay trở lại cuộc sống của tôi, khi cô ấy nắm lấy tay tôi, tôi đã tự hạ quyết tâm trong lòng, rằng nếu tôi quay đầu lại thì tôi sẽ bắt đầu, với tất cả và dĩ nhiên, cả cô ấy – An.
Tôi biết cô ấy đã không còn là Khỉ đít đỏ cau có của tôi, cũng chẳng còn là cô gái An vui vẻ hồi Đại học mà tôi chỉ thân quen trên mấy tấm ảnh chụp vội, giờ cô ấy là một người phụ nữ từng trải, với ánh mắt lộ rõ vẻ u buồn man mác nửa muốn giấu đi nửa muốn bộc bạch. Cô ấy hỏi tôi có phải là Đầu nấm không, tôi chỉ có thể lắc đầu phủ nhận. Tôi đã không còn là Đầu nấm của Khỉ đít đỏ, tôi là Phong, nếu có thể còn là Phong của An.
An chưa bao giờ là một người mạnh mẽ, kể cả khi cô ấy cố gắng tỏ vẻ. Tôi biết cô ấy từng yêu nhưng tan vỡ, đã có chồng nhưng không hạnh phúc, mọi thứ đều ở trong tầm mắt tôi khi tôi nhìn vào cuộc sống của cô ấy rồi thu lại. An chống cự tôi, lảng tránh tôi, vội vàng hành động ngăn cách tôi đều chỉ chứng tỏ cô ấy còn tình cảm với tôi, với điều này thôi tôi cũng đã mừng vui trong lòng, ít nhất tôi cũng đã tìm thấy một cơ hội. Dần dần tôi bước vào cuộc sống của An, tìm cách để khiến Amanda nhận cô ấy vào làm rồi để cô ấy hợp tác cùng tôi trong dự án dài hơi của mẹ nuôi tôi. Ban đầu bà ấy cảnh cáo tôi không nên lấy công việc ra làm trò đùa nhưng với sự nỗ lực của cô ấy cùng với khả năng của tôi, bà ấy cũng bắt đầu tin vào quyết định này. Rồi khi tôi biết chuyện Lan có thai với “chồng” của An, tôi gần như phát điên lên, quát mắng con bé và định sẽ tìm tới anh ta để đánh nhau nhưng Mai đã giữ tôi lại và đưa cho tôi hai tấm ảnh của một người đàn ông, một trong số đó là chồng của An. Tuy gương mặt giống nhau nhưng kiểu tóc và ánh mắt rất khác. Sau đó tôi biết được người khiến em gái tôi mang thai là một người khác, thậm chí là một người đã chết. Anh ta là anh trai sinh đôi của chồng An, anh ta yêu Lan được vài năm và mới chết cách đó không lâu. Tôi hỏi Mai tại sao Lan lại không nói con bé có mối quan hệ này, Mai im lặng hồi lâu rồi nói với tôi, vì anh ta là từng vào tù và sau cái chết của anh ta, bệnh tình của Lan lại tái phát nhưng gần đây đã ổn định hơn khi người em trai của anh ta xuất hiện, giúp đỡ Lan. Mặc dù tôi thường xuyên ở bên An nhưng chưa một lần nào cô ấy nhắc về chồng cô ấy với tôi ngoại trừ lần chồng cô ấy đón cô ấy ở công ty. Mỗi lần gặp nhau, tôi đều nhận ra An không vui, luôn có tâm trạng nặng nề. Dường như An luôn gắng gượng, mỗi một nụ cười, mỗi một cử chỉ của cô ấy đều thể hiện ra sự mệt mỏi và tuyệt vọng. Lần duy nhất tôi cố chấp gạt phăng hình ảnh ân cần gần gũi của mình để hôn lấy An, mong cô ấy thấu hiểu được việc tôi có thể cho cô ấy một chỗ dựa, cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt xa lạ. Cho đến khi cô ấy không quát mắng, không chống cự, cô ấy để mặc tôi với đống cảm xúc chơi vơi hỗn loạn, cô ấy tự buông xuôi với tất cả, bao gồm cả tôi.
Tôi đã từ bỏ mọi hy vọng, chỉ có tình yêu là không buông bỏ được. Tôi trách móc cô ấy, tôi cố ý khiến cô ấy mất mặt, lại khiến cô ấy quyết tâm tạo khoảng cách với mình thì sau cùng, thứ tôi nhận được cũng vẫn chỉ là chút thương cảm nhỏ nhoi của cô ấy.
Có một đêm, Mai đến trước cửa nhà tôi, cô ấy không nói không rằng, dúi vào tay tôi một chiếc urgo rồi chạy đi. Khi tôi còn chưa định thần được điều gì đã thấy bóng dáng nhỏ bé của Mai ở dưới sân vẫy tay với tôi, cô ấy nói không lớn, chỉ vừa đủ cho tôi nghe: “Nếu anh không muốn em làm thuốc chữa lành vết thương cho anh thì dùng cái đó, dán nó vào vết thương của anh và đừng đau nữa.” Nói rồi, như thể xấu hổ, Mai lúng túng ôm mặt chạy ra ngoài đường lớn, lên vội một chiếc taxi và biến mất trong màn đêm. Mở lòng bàn tay ra,tôi nhìn chiếc urgo màu trắng, bất giác mỉm cười.
Có lẽ trong cuộc đời của mỗi người luôn tồn tại một người, người mà bất cứ khi nào cũng đứng ở một chỗ đợi một người quay về. Giống như Mai đợi tôi, giống như… tôi đợi An, chỉ có thể đứng hoài một chỗ và đợi một người không biết khi nào sẽ quay trở về, hoặc là không còn quay về nữa.