Một cái ôm thuần túy của cậu khiến cả người An Nghi như thể đóng băng, trong mũi cô ngập tràn hương bạc hà trên người cậu, khiến cô cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
An Nghi sửng sốt hồi lâu mới ý thức được tình cảnh trước mắt, nhịp tim bắt đầu từ từ tăng tốc.
Ninh Tinh Hà nhắm mắt lại, hít hà mùi thơm trên cơ thể cô, cảm thấy lòng mình vững vàng bình yên hơn hẳn.
Chưa lúc nào cậu ước thời gian có thể ngừng trôi, như vậy thì cậu có thể ôm cô mà không cần sợ bất cứ điều gì cả.
An Nghi ngoan ngoãn nép vào lòng cậu như một con thỏ trắng nhỏ, lúc cô định giơ tay ôm lại cậu thì cậu đột nhiên buông cô ra.
Bàn tay nhỏ luyến tiếc rút lại, An Nghi ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện ánh mắt cậu lấp lánh.
Cô rất ngạc nhiên, bởi vì trong lòng cô, Ninh Tinh Hà là một người rất mạnh mẽ, cậu thể hiện một mặt yếu đuối của mình như vậy khiến cô vô cùng bất ngờ.
Ninh Tinh Hà xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, chỉ nói một cậu, “Chờ tớ về nhé.”
“Được.”
Đôi mắt An Nghi đỏ hoe, cô không muốn để cậu nhìn thấy mình khóc, vội vàng nói: “Tớ vào nhà đây.”
Ninh Tinh Hà gật đầu, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng cô, trong lòng cảm thấy dường như thiếu đi thứ gì đó.
Cậu nhất định sẽ rất nhớ cô, chẳng qua là cậu cố kìm nén, không biểu hiện ra thôi.
…
Đối với nhiều học sinh, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh rất đáng được mong đợi nhất, nhưng năm nay, An Nghi không muốn nó đến chút nào, bởi vì vé máy bay ra nước ngoài của Ninh Tinh Hà đã được đặt trước, hơn nữa còn đặt vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nữa, khi nghe tin này, cô cảm thấy rất buồn.
Công ty cho xe đưa cậu đến sân bay, An Nghi không đi tiễn cậu được, Ninh Tinh Hà cũng không muốn cô đi, bởi vì nhìn nếu cô tận mắt thấy cậu rời đi sẽ rất khó chịu, mà cậu lại không thể an ủi cô.
Sau khi Ninh Tinh Hà rời đi, An Nghi như người mất hồn, dường như trái tim đã bay đi cùng cậu, vốn dĩ ngày ngày có thể trò chuyện với nhau, nhưng điện thoại của cậu đã bị thu mất rồi, hai người hoàn toàn mất liên lạc với nhau, nhưng Ninh Tinh Hà vẫn sẽ tìm cơ hội lẻn ra ngoài dùng điện thoại công cộng gọi cho cô.
Sau một khoảng thời gian An Nghi suy sụp tinh thần, đột nhiên cô phấn chấn hẳn lên, vì cô ý thức được bản thân muốn học cùng trường đại học với Ninh Tinh Hà, cho dù không được thì ít nhất cũng cùng một thành phố, mà năm lớp 12 sẽ trôi qua rất mau, nếu cô còn lãng phí thời gian thì ngay cả điều ước cơ bản nhất cũng sẽ không đạt được.
An Nghi bắt đầu khẩn trương học tập, ngày càng chăm chỉ hơn, An Thành Minh và Hạ Vân Thất thấy vậy cũng yên tâm.
Cứ như vậy, học kỳ trôi qua thật nhanh, nháy mắt Ninh Tinh Hà đã ra nước ngoài hơn bốn tháng, An Nghi thật lòng hy vọng Tết này cậu có thể về nhà, nhưng đáng tiếc, hy vọng rất xa vời.
An Nghi vẫn luôn âm thầm mong đợi, nhưng trước khi đến Tết một tuần, Ninh Tinh Hà đã trực tiếp nói với cô rằng cậu không thể về ăn Tết.
Nghe tin này, An Nghi thực sự rất thất vọng, cô cảm thấy ngọn lửa nhỏ trong lòng lập tức bị dập tắt.
…
Đêm giao thừa, lúc cả nhà đoàn tụ với nhau, An Nghi đang cùng bố mẹ ngồi trong phòng khách xem TV, đột nhiên nhận được tin nhắn của Ninh Tinh Hà, hỏi cô bây giờ có tiện nghe điện thoại không.
An Nghi rất kinh ngạc, vội vàng kiếm cớ lên lầu, vào phòng của mình, sau đó gọi điện thoại cho Ninh Tinh Hà.
An Nghi vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Họ trả lại điện thoại cho cậu rồi à?”
“Ừm, nói là để bọn tớ gọi điện thoại về cho người nhà.”
An Nghi hiểu ra, lại hỏi: “Vậy cậu đã gọi điện cho chú Ninh chưa?”
“… Vẫn chưa gọi.”
Lúc được trả điện thoại, khoảnh khắc đó cậu chỉ muốn gọi cho An Nghi thật nhanh, lại quên mất bố mình.
Nghĩ đến đây, Ninh Tinh Hà thật sự cảm thấy có lỗi.
“Vậy cậu gọi điện thoại cho chú Ninh trước đi! Hôm nay là đêm giao thừa, chú ấy ở một mình nhất định cảm thấy rất cô đơn.”
Ninh Tinh Hà nghĩ thấy cũng đúng, dù sao cậu cũng đã được nghe giọng của An Nghi rồi, lát nữa gọi lại cũng không sao.
“Tớ và bố gọi cho nhau cũng không nói được mấy câu, để tớ gọi cho ông ấy trước, xong rồi sẽ lập tức gọi cho cậu nhé?”
“Không cần, cậu nói chuyện nhiều với chú ấy một chút đi.”
Nghe An Nghi nói như vậy, Ninh Tinh Hà không khỏi mỉm cười.
Cô luôn tốt bụng như vậy, luôn biết nghĩ cho người khác.
Ninh Tinh Hà tạm thời cúp điện thoại với An Nghi, gọi điện thoại cho bố mình, đúng như cậu đã nói, hai bố con hỏi thăm tình hình gần đây của nhau, sau đó cảm thấy không còn gì để nói, cuối cùng Ninh Tư Hải bảo cậu nghỉ ngơi sớm đi.
Ninh Tinh Hà biết bố mình không giỏi biểu đạt, cho dù muốn nói cũng sẽ không nói ra.
“Con tặng bố một bất ngờ, đến lúc đó nhớ kiểm tra thật kỹ nhé.”
Nghe Ninh Tinh Hà nói như vậy, Ninh Tư Hải theo bản năng định trách cậu lãng phí tiền bạc, nhưng giây sau lại hối hận.
Dù sao đó cũng là ý tốt của con trai ông, tại sao ông phải dội cho thằng bé gáo nước lạnh chứ?
Vì vậy, lần đầu tiên trong đời Ninh Tư Hải nói bốn chữ “cảm ơn con trai” với Ninh Tinh Hà.
Ninh Tinh Hà nghe xong thì sửng sốt, cảm thấy không quen lắm.
Cậu và bố thật sự không hợp nói mấy lời sến sẩm này.
Sau khi cúp điện thoại với bố, Ninh Tinh Hà lập tức gọi lại cho An Nghi, lần này là gọi video.
An Nghi đang mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình, mái tóc bồng bềnh xõa trên vai, thấy cậu đột nhiên gọi video chat, cô lo lắng vội vàng chỉnh trang lại một chút.
Sau khi video được kết nối, khuôn mặt của Ninh Tinh Hà xuất hiện.
Nhìn thấy An Nghi bối rối, Ninh Tinh Hà không khỏi nở nụ cười.
Nụ cười rơi vào mắt An Nghi, khiến cô sững sờ.
Đã lâu không gặp, giây phút nhìn thấy cậu, ánh mắt An Nghi cứng đờ, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Trông cậu thay đổi rất nhiều, tóc đã cắt ngắn, tóc mái trên trán cũng không còn, vầng trán và đôi lông mày tuấn tú lộ hẳn ra ngoài, nhưng lại cho người ta cảm giác cậu là một người lưu manh xấu xa.
Nhưng mà, cậu vẫn là Ninh Tinh Hà, cho dù cậu có thay đổi kiểu tóc như thế nào thì sự thật này cũng không thể thay đổi được!
An Nghi nhìn cứ nhìn cậu như vậy, suýt chút nữa không kìm được nước mắt.
“Sao cậu lại cắt tóc rồi? Cắt từ bao giờ vậy?”
Cô dùng tay che miệng, giọng hơi nghèn nghẹn.
“Đẹp không?”
Cậu nghiêng đầu hỏi cô, trong mắt hiện lên ý cười.
Nhưng An Nghi lại nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Im lặng một lúc, cô phàn nàn: “Ninh Tinh Hà, cậu bị dạy hư rồi.”
“Sao vậy?” Cậu rất khó hiểu.
An Nghi dở khóc dở cười nhìn chằm chằm cậu mà không nói lời nào.
Động tác nghiêng đầu vừa rồi của cậu thực sự khiến cô bị sốc, chính vì vậy mà An Nghi không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ công ty đã huấn luyện cậu cách “Làm thế nào để thả thính con gái” sao? Dù sao thì sau này cậu cũng phải đi theo con đường của một nghệ sĩ thần tượng.
“Làm sao vậy?” Ninh Tinh Hà tiếp tục hỏi, tại sao cắt tóc xong lại thành học thói xấu chứ?
“Không có gì.”
An Nghi cố ý nói không có gì, nếu không xem ra cô quá hẹp hòi.
Ninh Tinh Hà nhìn biểu tình nhỏ trên mặt cô, khóe môi lộ ra một nụ cười mê hoặc.
“Tối nay cậu đã ăn sủi cảo chưa?”
“Ăn rồi.” An Nghi gật đầu, sau đó hỏi ngược lại cậu, “Thế cậu đã ăn chưa?”
“Phúc lợi trong công ty không tồi, biết hôm nay là Tết, nên đưa sủi cảo đông lạnh cho tụi tớ nấu.”
“Các cậu ư?” An Nghi trợn tròn mắt, không nhịn được hỏi: “Có bao nhiêu người làm với cậu thế? Đều là trai đẹp sao?”
Nghe câu hỏi này của cô, tự nhiên Ninh Tinh Hà thấy rất khó chịu.
“Cậu chỉ cần quan tâm một người thôi là được rồi.”
An Nghi thật sự không ngờ cậu lại nói như vậy, nhịn không được “Phì” cười một tiếng.
“Cậu…không phải cậu ghen đấy chứ?” Cô cố tình nửa đùa nửa thật hỏi.
Không ngờ, Ninh Tinh Hà lại trả lời: “Đúng vậy, tớ ghen rồi.”
Bất ngờ nghe được câu này, An Nghi nhất thời không nói nên lời, không biết phải trả lời như thế nào.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cô cảm thấy mặt mình nóng như phát sốt.
Ninh Tinh Hà biết cô xấu hổ nên chủ động nói chuyện để hóa giải sự ngượng ngùng.
“Cậu làm bài kiểm tra cuối kỳ như thế nào rồi? Có câu nào cậu không biết không?”
“…” Người học giỏi thường thích đổi sang chủ đề này như vậy sao??
An Nghi im lặng hồi lâu mới nói: “Không phải cậu muốn giảng bài cho tớ đấy chứ?”
Câu này khiến Ninh Tinh Hà bật cười.
Cậu không có EQ mới chọn giảng bài cho cô vào lúc này.
“Bùm — —”
Đột nhiên có tiếng động lớn ngoài cửa sổ khiến An Nghi giật mình.
Cô quay đầu lại nhìn, không ngờ lại nhìn thấy pháo hoa đang nở rộ.
An Nghi theo bản năng muốn chia sẻ cho Ninh Tinh Hà xem cùng, lập tức đẩy cửa phòng ngủ ra, đi ra ban công.
“Cậu xem, có phải rất đẹp không?”
“Ừm.”
Ninh Tinh Hà phối hợp gật đầu, thật ra trong mắt cậu, cô là đẹp nhất.
Được cùng cô thưởng thức pháo hoa dưới cùng một bầu trời khiến cậu cảm thấy trái tim của hai người như dính chặt vào nhau.
Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu cho đến ngày hôm sau.
Năm nay, câu “chúc mừng năm mới” đầu tiên mà An Nghi nhận là do chính miệng Ninh Tinh Hà nói với cô.
Không ngờ, chớp mắt đã tới giao thừa thứ hai giữa cô và cậu.
Còn nhớ năm ngoái, cô theo anh họ đến thành phố chỗ cậu, cùng cậu dạo quanh những con phố cổ, dạo quanh nơi cậu lớn lên.
Bây giờ An Nghi chỉ hy vọng rằng mối quan hệ của họ sẽ thân thiết hơn.
Đến lúc cúp điện thoại, Ninh Tinh Hà nói với An Nghi rằng cậu đã gửi quà năm mới cho cô, bảo cô nhớ xem.
An Nghi vô thức hỏi cậu, “Tết nhất rồi mà chuyển phát nhanh vẫn hoạt động ư? Vậy họ vất vả thật đấy!”
Ninh Tinh Hà im lặng vài giây, nói: “Ý tớ là tớ không biết họ được nghỉ Tết bao nhiêu ngày, có thể quà sẽ tới muộn.”
“Không sao, chỉ cần là quà của cậu thì tớ nhận được lúc nào cũng thấy vui hết.”
“Ừm, chắc chắn sẽ không để cậu phải đợi đến Tết năm sau đâu.”
Nghe thấy lời trêu chọc của cậu, An Nghi rất nể tình khẽ cười hai tiếng.
Ngay cả khi cả hai không nói về bất kỳ những chủ đề bổ ích thì cuộc nói chuyện vẫn rất thú vị.
…
Sau khi cúp điện thoại với Ninh Tinh Hà, An Nghi chợt nghĩ đến chú Ninh, chắc chắn ông ấy ở nhà một mình nên sáng sớm, cô đã thức dậy gọi điện chúc tết ông ấy, cô muốn thay Ninh Tinh Hà hỏi thăm ông ấy một chút.
An Nghi vốn tưởng rằng Ninh Tư Hải đã về quê, nhưng sau khi gọi điện thoại cho ông mới biết ông vẫn ở thành phố Minh, trước đây đều về là vì để đón Tết với bố của ông, hiện tại bố ông đã qua đời, Ninh Tinh Hà lại không có ở đây nên ông ấy đón tết ở đâu cũng vậy.
Nghe tin này, chiều mùng 2 tết, An Nghi đi siêu thị để mua một số loại hạt cho ông.
Ninh Tư Hải không ngờ rằng An Nghi sẽ đến, nhìn thấy cô còn xách túi lớn túi nhỏ liền cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Cảm ơn cháu vì đã đến thăm chú, sau này tới không cần mang theo gì đâu.”
“Không sao đâu chú, bây giờ là Tết mà!”
An Nghi cười với ông, sau đó hỏi: “Chú đã ăn trưa chưa ạ?”
“Chú vừa mới ăn xong. Chú có gói một ít sủi cảo, cháu có muốn ăn không?”
“Không dám giấu chú, thật ra hôm nay cháu đến ăn chực ạ.”
Lúc trước An Nghi và Ninh Tinh Hà nói chuyện điện thoại, Ninh Tinh Hà nói cứ mỗi khi Tết đến, bố cậu sẽ làm sủi cảo, năm nay không ai ăn sủi cảo của ông làm cả, đoán chắc chắn ông sẽ rất buồn.
Vì vậy, An Nghi cố ý không ăn chạy đến đây, cô muốn Ninh Tư Hải trải qua cảm giác đón tết như bình thường.
An Nghi nói vậy khiến Ninh Tư Hải thực sự rất vui, ông còn đang lo năm nay gói nhiều sủi cảo như vậy, không ăn hết thì làm thế nào.
“Cháu chờ một chút, bây giờ chú đi lấy sủi cảo cho cháu.”
Ninh Tư Hải nói xong liền vội vàng đi vào phòng bếp, An Nghi đi theo sau, hỏi: “Chú, chú có cần cháu giúp gì không ạ?”
“Không, không, cháu cứ ra sô pha ngồi đi.”
Sao Ninh Tư Hải có thể để cho cô động tay được?
An Nghi cười nói: “Vậy cháu sẽ nghe lời vậy.”
Nói xong, cô đi đến ghế sô pha ngồi.
Ở lại nơi Ninh Tinh Hà ở, cảm giác này thật sự rất khác.
…
Ninh Tư Hải bưng một đĩa sủi cảo nóng hổi đưa cho An Nghi, nói đây là món Ninh Tinh Hà thích nhất.
Nghe vậy, An Nghi ngay lập tức trả lời: “Vậy thì cháu sẽ thay cậu ấy nếm thử ạ.”