Đêm đã về khuya, mưa cũng nhỏ dần. Lại một lần nữa
ngồi vào ô tô của Ứng Hàn Thời, tâm trạng Cẩn Tri hoàn toàn khác trước.
Trong lòng cô xốn xang, cũng thấy thoải mái hơn trước.
Ứng Hàn
Thời vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường lệ. Anh dùng giấy ăn lau sạch
ngón tay, đeo đôi găng trắng rồi lại rút ra tờ giấy lau mặt.
“Hệ thống máy tính ở thư viện có liên quan đến kỹ thuật của người ngoài hành tinh à?” Cô hỏi.
“Tạm thời, tôi vẫn chưa thể kết luận. Tuy nhiên, trình độ khoa học kỹ thuật
của Trái đất hiện nay vẫn chưa có khả năng tạo ra không gian ảo ở mức
đó. Phải đi sâu phân tích con chip bị nhiễm virus, tôi mới có thể biết
chuyện gì xảy ra.” Anh đáp.
Cẩn Tri “ừ” một tiếng. Anh trai cô
cũng nói, các nước chưa đạt đến trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy. Nếu đúng là kỹ thuật của người ngoài hành tinh thì hoàn toàn có
thể giải thích về sự xuất hiện, ý thức tự chủ và khả năng tự vận hành
của hệ thống máy tính đó.
“Vậy...” Cô hỏi tiếp: “Lúc ở nhà hàng, nhờ vào đôi tai đặc biệt nên anh có thể nghe thấy chúng tôi nói chuyện phải không?”
“Ừm.”
Thì ra là vậy. Cẩn Tri đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Nửa tiếng đồng hồ
trước, khi cô hỏi anh, liệu cô có cơ hội biết được bí mật của anh hay
không. Anh đáp, cô khỏi cần biết chuyện đó. Ngoài ra, anh còn giữ kín
như bưng trước mọi thắc mắc của cô. Vậy mà bây giờ, ngay cả chuyện anh
đến từ hành tinh nào, cô cũng nắm rõ. Nhưng xét cho cùng, do cô gặp nguy hiểm nên anh mới bất đắc dĩ bộc lộ thân phận để cứu cô.
Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời, cất giọng nghiêm túc: “Tôi sẽ không tiết lộ với bất cứ người nào.”
Anh mỉm cười: “Tôi biết. Cám ơn cô.”
Thật kỳ lạ, hai người vẫn chưa được coi là thân quen nhưng chỉ một câu “Tôi
biết” của anh, trong lòng Cẩn Tri xốn xang khó tả. Cô yên lặng, dõi mắt
về phía trước. Lúc này, mưa đã ngừng rơi. Ánh đèn tỏa ra từ các tòa nhà
cao tầng chiếu sáng con đường.
Cẩn Tri nhanh chóng phát hiện, đây không phải con đường dẫn về căn hộ của cô.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô quay đầu hỏi anh.
Ứng Hàn Thời đánh tay lái, đồng thời đưa mắt qua chân cô: “Chân cô bị
thương rồi, để lâu dễ bị nhiễm trùng. Chỗ này cách nhà cô khá xa, lại
đúng đoạn đường bị tắc. Nhà tôi ở gần đây, qua nhà tôi xử lý vết thương
rồi tôi đưa cô về.”
Ban nãy trải qua sự việc quá kích thích nên
Cẩn Tri không để ý, bây giờ, cô mới thấy chân đau nhói. Có lẽ trước lúc
rơi xuống, cô bị va quệt vào lan can bảo vệ. Cẩn Tri kéo gấu quần lên
xem, quả nhiên nơi đó có một vết xước dài rớm máu, xung quanh bầm tím.
“Làm phiền anh rồi.” Cẩn Tri nói nhỏ. Bản thân cô còn chẳng để ý, tại sao
người đàn ông này lại biết cô bị thương? Anh ngửi thấy à?
Ánh mắt cô dừng lại ở sống mũi cao của Ứng Hàn Thời. Đây cũng là khả năng đặc biệt của người ngoài hành tinh hay sao?
***
Ô tô rẽ vào một khu biệt thự. Lúc đi qua cổng, nhân viên bảo vệ chạy ra,
gõ cửa xe: “Ứng tiên sinh, anh có bưu phẩm chuyển phát nhanh.”
Ứng Hàn Thời hạ cửa kính, mỉm cười với anh ta: “Cám ơn.” Anh nhận gói hàng
rồi ký tên. Cẩn Tri để ý thấy trên bao bì có logo của trang web mua sắm
Tmall. Thì ra, anh cũng biết mua hàng trên mạng.
Chiếc xe tiếp
tục đi vào sâu bên trong khu biệt thự, tới nơi tĩnh mịch nhất. Ứng Hàn
Thời lái vào nhà xe rồi mở cửa bước xuống: “Chúng ta tới nơi rồi!”
Cẩn Tri gật đầu, quan sát xung quanh. Tuy các ngôi biệt thự có bề ngoài
giống nhau nhưng nhà của anh sạch sẽ nhất. Bức tường bên ngoài không một chút bụi bẩn, lối đi trước cổng sạch bong, các luống hoa cũng cắt tỉa
đẹp đẽ.
Ứng Hàn Thời ấn đầu ngón tay mở cửa, hai người đi vào
nhà. Nội thất bên trong cũng giống tưởng tượng của Cẩn Tri: sàn lát gỗ,
phòng khách có bộ sofa và chiếu tatami, góc tường đặt chậu cây cảnh. Cả
ngôi nhà tràn ngập phong cách cổ điển và ấm áp.
Bên ngoài cửa sổ là hồ nước. Mặc dù trời tối nhưng Cẩn Tri vẫn lờ mờ nhìn thấy rừng cây và ngọn núi phía xa xa.
Anh mở tủ giày, lấy ra đôi dép lê kiểu nam đặt trước mặt cô: “Cô đi tạm đôi này được không?”
Cẩn Tri để ý thấy trong tủ ngoài mấy đôi giày thể thao nam chỉ có mỗi đôi
dép này, chứng tỏ anh sống một mình. Cô gật đầu: “Được mà, cám ơn anh.”
Ứng Hàn Thời cởi giày, cứ thế đi chân không vào phòng khách. Cẩn Tri ngồi
xuống sofa. Lúc này, cô mới phát hiện phía đối diện đặt bốn chiếc tivi
màn hình tinh thể lỏng siêu mỏng cực lớn, ít nhất cũng phải sáu mươi
inch.
“Tại sao lại có tới bốn chiếc tivi ở kia?” Cô hỏi.
Ứng Hàn Thời bật điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ mới trả lời: “Để tôi có thể xem một lúc mấy kênh liền.”
Đây là lần đầu tiên Cẩn Tri đến nhà một người đàn ông độc thân, Ứng Hàn
Thời cũng lần đầu tiếp khách ở nhà. Vì thế, hai người tương đối dè dặt
và kiệm lời.
Anh pha cốc trà nóng đưa cho cô. Cẩn Tri chậm rãi thưởng thức. Nhiệt độ trong phòng tăng cao nên cô cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
“Cô ngồi đây đợi một lát, tôi đi lấy thuốc.” Anh nói.
Cẩn Tri gật đầu. Lúc anh đi vào gian trong, Cẩn Tri quan sát xung quanh.
Phòng khách rất rộng, có khi bằng cả căn hộ cô đang sống. Trên bức tường hướng về hồ nước treo bức tranh trừu tượng, vẽ mây mù, đóa hoa, hình
dáng con người. Nơi đó còn có chậu cây cảnh, ghế tựa và một... mô hình.
Nói một cách chính xác, đó là mô hình người máy. Nó cao khoảng một mét tám, được làm bằng kim loại màu nâu xám. Nó tựa lưng vào tường, mặt hướng ra hồ nước, đôi mắt kim loại màu đỏ từ đầu đến cuối nhìn thẳng về phía
trước. Vừa rồi, Cẩn Tri không phát hiện ra sự tồn tại của mô hình này.
Bây giờ nhìn kĩ, cô có cảm giác vừa mới lạ vừa rờn rợn.
Lúc này,
Ứng Hàn Thời cầm hộp y tế quay về phòng khách. Thấy cô nhìn chằm chằm mô hình, anh cũng liếc nó một cái. Cẩn Tri nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ: Có lẽ đây là đồ chơi của người ngoài hành tinh.
Ứng Hàn Thời ngồi xuống cạnh cô, mở hộp thuốc: “Cô có thể tự xử lý không?”
“Có thể.” Cẩn Tri đáp. Anh liền đứng lên.
Cẩn Tri đại khái cũng nắm được quy trình xử lí vết thương, nhưng chân tay
vô cùng lóng ngóng, vụng về. Cô đổ cồn i-ốt vào miếng bông gòn, nào ngờ
nhiều quá nên chảy lênh láng ra tay. Cô lập tức bôi vào vết thương. Kết
quả, trên bắp chân trắng nõn loang lổ màu vàng của cồn.
Cẩn Tri
cũng không sốt ruột, từ tốn cầm miếng bông lau sạch. Ứng Hàn Thời đứng
bên cạnh sofa, dõi mắt ra ngoài cửa sổ để tránh nhìn vào bắp chân trần
của cô. Phát giác ra điều bất thường, anh liền ngoảnh đầu liếc một cái
rồi lại quay đi.
Một lúc sau, phòng khách đột nhiên vang lên tiếng cười nhẹ, âm thanh như thể cố nhịn mà không nhịn nổi.
Cẩn Tri lập tức ngẩng đầu. Ứng Hàn Thời vẫn không đổi sắc mặt. Trong phòng chẳng có ai khác. Lẽ nào cô nghe nhầm?
Cẩn Tri vừa cúi xuống, dán miếng băng y tế vào vết thương, tiếng cười lại
vang lên. Lần này, cô nghe thấy rõ ràng. Cô ngẩng đầu, quan sát xung
quanh, nhưng vẫn chẳng thấy người nào. Cô lại quay sang Ứng Hàn Thời.
Anh hơi chau mày, trao cho cô ánh mắt dịu dàng rồi nhìn về phía cửa sổ trống không.
“Tiêu Khung Diễn.” Anh nói: “Đừng dọa cô ấy.”
Cẩn Tri kinh ngạc dõi theo ánh mắt anh, liền bắt gặp một cảnh tượng sởn gai ốc. Mô hình người máy nãy giờ đứng yên bỗng dưng động đậy. Đầu tiên,
mười đầu ngón tay kim loại đang buông thõng từ từ gập lại, phát tiếng
động lạch cạch khe khẽ. Sau đó, toàn thân người máy đều cử động. Nó cúi
thấp xuống, tựa như muốn vận động xương cốt cho đỡ mỏi, hai bàn tay chạm vào đầu ngón chân kim loại, phát âm thanh giòn giã. Tiếp theo, nó đứng
thẳng người rồi ngoảnh đầu về phía bọn họ. Cuối cùng, ở vị trí cái miệng trên gương mặt kim loại của nó tách ra một khe nhỏ, người máy đang nở
nụ cười.
“Xin chào cô Tạ! Tôi tên là Tiêu Khung Diễn, rất vui được gặp cô.” Một giọng nam trung, trầm ấm, đầy từ tính vang lên.
Dù là người tương đối gan dạ nhưng vào thời khắc này, Cẩn Tri cũng há hốc
mồm. Ứng Hàn Thời lặng lẽ đứng bên cạnh, tựa hồ đã lường trước cảnh
tượng này. Tiêu Khung Diễn bước từng bước nặng nề về phía hai người.
“Hoan nghênh cô.” Anh ta giơ bàn tay kim loại về phía Cẩm Tri, đôi mắt đỏ
phát sáng: “Ngôi nhà này đã lâu không có khách đến chơi rồi.”
Cẩn Tri ngồi bất động.
“Nếu không sợ thì cô hãy bắt tay cậu ta đi.” Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Cậu ta không có ác ý gì đâu.”
Cẩn Tri “vâng” một tiếng, vài giây sau mới đứng lên, giơ tay về phía người
máy. Tiêu Khung Diễn liền nắm lấy tay cô, mang đến xúc cảm mát lạnh. Anh ta hơi ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, cặp mắt nheo nheo, biểu lộ sự
hài lòng.
Cẩn Tri nhoẻn miệng cười với anh ta. Tiêu Khung Diễn
ngoác miệng, dè dặt buông tay cô rồi quay sang Ứng Hàn Thời: “Em đi
chuẩn bị đồ điểm tâm cho khách đây.” Anh ta lại thì thầm với Cẩn Tri:
“Boss của chúng ta ghét đồ ngọt. Anh ấy thậm chí còn không biết bánh
ngọt để ở chỗ nào nữa.”
“Cám ơn anh, tôi rất thích ăn.” Cẩn Tri đáp.
“Chú đi đi!” Ứng Hàn Thời lên tiếng.
Tiêu Khung Diễn ngâm nga, sải bước dài rời đi. Ứng Hàn Thời đưa điều khiển
tivi cho Cẩn Tri: “Cô có muốn xem tivi hay lên mạng không?”
Cẩn
Tri hết nhìn anh lại đưa mắt về phía Tiêu Khung Diễn. Cô chưa bao giờ
nghĩ, trong cuộc đời lại có ngày cùng một người ngoài hành tinh và một
người máy ở trong một ngôi nhà, cùng uống trà, ăn bánh, xem tivi hoặc
lên mạng.