Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 82





“Ứng Hàn Thời!” Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng quen thuộc không biết từ nơi nào vọng tới. Anh lập tức ngẩng đầu, quan sát bốn phía xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Cẩn Tri đâu.



“Ứng Hàn Thời!” Cô lại gọi tên anh.



Anh mở to mắt khi nhìn thấy một quầng sáng màu bạc đột nhiên xuất hiện từ phía sau lan tỏa ra xung quanh. Giây tiếp theo, một thân hình mềm mại áp vào lưng anh.



“Cuối cùng…em đã có thể quay về bên anh rồi”. Cô thì thầm.



Sắc trời u ám, gió thổi qua cành lá, cây cỏ, phát ra âm thanh xào xạc. Cẩn Tri ôm chặt cổ Ứng Hàn Thời, tựa như chỉ cần buông tay anh sẽ biến mất. Ngửi thấy mùi mồ hôi tỏa ra từ người anh, cô nở nụ cười áy náy: “Có phải anh tìm em rất lâu rồi không? Em cũng không biết tại sao lại ra nông nỗi này”.



Ứng Hàn Thời quay người về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, anh liền ôm cô vào lòng. Vì anh dùng sức tương đối mạnh nên xương cốt của cô hơi đau.



Thật ra, kể từ lúc từ không gian song song trở về, xung quang cô đã xảy ra một số chuyện lạ thường. Ví dụ như hôm xử lí tay họ Bạch, ngày hôm sau quay về ngôi biệt thự, cô nhớ rõ mình đã thiếp đi ở ngoài ban công, lúc tỉnh lại đã nằm trên sofa trong phòng khách. Sự việc tương tự xảy ra mấy lần nhưng cô cứ tưởng do Ứng Hàn Thời làm nên không mấy bận tâm.



Cho đến hôm nay, khi bị người Nano lôi xuống dưới, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt: Không được để họ bắt đi. Sau đó, ánh sáng bạc bất ngờ xuất hiện xung quanh cô và người Nano. Thời gian như ngừng trôi. Đến khi định thần, Cẩn Tri và người Nano đã đứng trên một con đường xa lại, không biết nơi nào. Cả hai bên sững sờ một lúc mới có phản ứng. Cô lập tức bỏ chạy nhưng lại bị đối phương tóm được.



“Buông tôi ra!” cô hét lên. Kết quả, quầng sáng lại xuất hiện, hai người lại biến mất.



Lần này, họ rơi xuống một dòng nước chảy xiết. Cẩn Tri uống mấy ngụm nước, ho sặc sụa. Nhìn thấy người Nano bị nước cuốn trôi, cô vội vàng leo lên bờ trốn đi.



Di động bị rơi xuống sông, không có cách nào liên lạc với Ứng Hàn Thời được, thế là cô tập trung tinh thần để xuyên qua không gian về nhà nghỉ. Ai ngờ lần này chẳng linh nghiệm, cô cố gắng một lúc mà người vẫn đứng yên, không hề nhúc nhích. Là người khá điềm tĩnh nên Cẩn Tri biết ngay bản thân chưa điều khiển thành thạo. Thế là cô thả lỏng tinh thần, nhớ lại cảm giác xuyên không vừa rồi. Đến lúc thử lại, quả nhiên cô đã thành công.



Nào ngờ sau khi quầng sáng tan biến, Cẩn Tri phát hiện mình đang đứng trên mỏm núi. Còn chưa kịp định thần, cô đã trượt chân rơi xuống, may mà không sao. Vài lần như vậy, cô cảm thấy khá hứng thú. Con người càng thoải mái tinh thần, khả năng kiểm soát phương hướng sẽ càng tốt hơn. Cuối cùng, Cẩn Tri cũng về đến nhà nghỉ Nam Tử. Nhưng vừa chạm đến mặt đất, xung quanh đột nhiên xuất hiện mười mấy người đàn ông mặt mày hung dữ lao về phía cô. Cẩn Tri giật mình, vội vàng trốn đi trong quầng sáng.



Cô đứng ở trên sườn núi, tim đập thình thịch. Đang không biết đi đâu, cô nhìn thấy Ứng Hàn Thời đang ở ngoài cổng ngôi chùa cổ phía xa xa. Thế là cô lập tức xuyên đến chỗ anh.



Cẩn Tri mỉm cười, ngẩng đầu hỏi Ứng Hàn Thời: “Đây được coi là trong họa có phúc không nhỉ?”.



“Ừ! Chắc là lúc ở không gian song song, vết nứt của em đã bị “xé” to hơn.” Anh đáp.




Áp mặt vào lồ ng ngực đầy mùi nước mưa, đất cát và mồ hôi của anh, Cẩn Tri xót xa trong lòng: “Em đã khiến anh lo lắng rồi”.



“Là anh không bảo vệ em tử tế.” Anh cất giọng trầm trầm.



Cẩn Tri vội nói: “Anh đừng tự trách mình”.



Một lúc sau, cô cười tủm tỉm, ánh mắt sáng ngời: “Bây giờ, em đã có thể tự bảo vệ bản thân, còn có khả năng bảo vệ cả anh nữa”.



Ứng Hàn Thời mỉm cười, lại ôm cô vào lòng. Hai người im lặng, lắng nghe nhịp tim của nhau. Vài giây sau, Cẩn Tri ngoảnh đầu về hướng cổng chùa: “Trong đó có gì thế?” Vừa nói, cô vừa vô thức đẩy cửa, liền bị anh kéo lui về sau mấy bước.



“Sao vậy?” Cô hỏi.



“Chúng ta không thể vào, bên trong nhiều khả năng có nguồn phóng xạ. Đám Trần Nam rất có thể đã bị nhiễm xạ nên mới biến dị”.



“Thế à?” Cẩn Tri lại kéo Ứng Hàn Thời về phía sau. Chợt nghĩ ra một vấn đề, cô quay sang hỏi anh: “Thế mà vừa rồi, anh còn định vào trong đó?”



Ứng Hàn Thời lặng thinh.



“Anh định vào tìm em phải không?”



“Ừ!”



Cẩn Tri liền đẩy vai anh: “Anh điên rồi sao? Sau này…anh nhớ đừng bao giờ làm mấy việc ngu ngốc như vậy nữa”.



Anh là Lưu Tinh, người đàn ông chính trực, thông tuệ, vậy mà vừa rồi suýt nữa…Nghĩ đến đây, sống lưng Cẩn Tri lạnh toát. Trước thái độ gay gắt của cô, Ứng Hàn Thời ngược lại chỉ nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như thường lệ.



Mấy phút sau, ba người đứng trên tầng thượng của nhà nghỉ Nam Tử. Trời đã tờ mờ sáng, thị trấn nhỏ đã bắt đầu thức tỉnh. Đám người biến dị vẫn còn trong sân, không biết đang chờ đợi điều gì. Rất nhanh họ phát hiện ra sự có mặt của Ứng Hàn Thời, họ phát ra tiếng kêu như loài dã thú, đồng tử cũng đổi thành màu nâu xám.



Ứng Hàn Thời nói với Cẩn Tri và Tiêu Khung Diễn: “Hai người hãy ở lại đây, cẩn thận một chút”.



Trong đầu Ứng Hàn Thời vụt qua từ “dã thú”. Lần này, anh không nể tình mà ra tay



Cẩn Tri gật đầu, anh chàng người máy vẫn anh: “Lão đại cứ yên tâm đi”



Ứng Hàn Thời nhảy xuống đất, trong tay xuất hiện vũ khí ánh sáng. Anh vừa rời đi, Tiêu Khung Diễn liền ghé sát Cẩn Tri: “Tiểu Tri, cô có thể xuyên qua không gian thật sao?”



“Ừ”.



Tiêu Khung Diễn vô cùng hưng phấn, lập tức túm lấy tay cô: “Woa, thế thì còn đợi gì nữa? Cô mau đưa tôi xuyên không đi!”.



Cẩn Tri liếc mắt xuống bên dưới, thấy Ứng Hàn Thời đang hạ gục từng người biến dị. Có lần anh từng nói, mỗi lần anh dấn thân vào nguy hiểm, người bên cạnh đặt biệt là Tiêu Khung Diễn sẽ không hề lo lắng cho anh. Bây giờ mới thấy, anh đúng là cô độc thật đấy, ngay cả Tiêu Khung Diễn cũng chẳng quan tâm đ ến anh chút nào.



Trước ánh mắt mong chờ của anh chàng người máy, Cẩn Tri từ tốn đáp: “Không được!”



“Tại sao?”



Cô lẩm bẩm: “Lần đầu xui xẻo dẫn theo người Nano. Lần thứ hai, tôi phải để dành cho anh ấy, anh xếp sau đi!”.



Tiêu Khung Diễn khịt mũi: “Cô đúng là trọng sắc khinh bạn, trọng “người” khinh “máy”. Vậy thì tôi xếp thứ ba, cô nhớ đấy nhé!”



Một lúc sau, dưới sân đã trở nên yên tĩnh, người biến dị nằm ngổn ngang trên mặt đất. Ứng Hàn Thời lại nhảy lên nóc nhà, nói: “Mẹ con Diệp Tử vẫn bất tỉnh. Họ bị quân nổi loạn cho uống thuốc nên trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Trời sáng rồi, Tiểu John mau chuyển đám người biến dị lên hang động rồi tính sau”.



“Vâng.”



Việc mấy người đàn ông đột nhiên biến mất khỏi thị trấn sẽ gây xôn xao đến mức nào, Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đã không còn tâm trí để nghĩ đến điều đó nữa.




Trời đã sáng nhưng vẫn rất u ám, trong hang vừa ẩm ướt vừa giá lạnh. Tiêu Khung Diễn kiểm tra một lượt mười hai người đàn ông nằm dưới đất rồi báo cáo với Ứng Hàn Thời: “Lão đại, em cần quét não bộ và cơ thể họ rồi mới có thể làm rõ nguyên nhân biến dị”.



Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu.



“Ngoài ra…” Tiêu Khung Diễn nói tiếp: “Theo yêu cầu của anh, những người khác đã sẵn sàng chờ lệnh. Chúng ta có thể điều động bảy chiếc máy bay chi3n đấu để tiến hành trận đánh với quân nổi loạn bất cứ lúc nào”.



Trận đánh ư? Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời, chỉ thấy anh vẫn bình thản như thường lệ.



“Một khi đã giao chiến thì không thể bỏ qua cho bọn họ.” Anh cất giọng trầm tĩnh. Cẩn Tri giật mình, bất giác nhìn anh chằm chằm.



“Bảy chiếc máy bay ư?” Ứng Hàn Thời hỏi.



Tiêu Khung Diễn cười híp mắt: “Đúng thế! Anh, em, Lâm Tiệp, Daniel, Tô, Trang Trang và cả…Nhiếp Sơ Hồng nữa. Lúc chúng ta rời khỏi núi Y Lam, chẳng phải anh đã để chiếc máy bay lấy được của quân nổi loạn cho Nhiếp Sơ Hồng sao? Anh ta tích cực luyện tập ngày đêm, trình độ không thua kém Trang Xung đâu. Lần này, Trang Xung báo với anh ta sẽ đi tiêu diệt quân nổi loạn, anh ta cũng yêu cầu được tham gia để trả thù cho Tiểu Sinh’.



Ứng Hàn Thời trầm ngâm. Cẩn Tri nhớ Cố Tế Sinh từng nói Nhiếp Sơ Hồng rất khỏe và nhanh nhẹn. Chẳng khác nào bộ đội đặc công. Có anh, nhóm của cô sẽ được tiếp thêm sức mạnh.



Tuy nhiên, theo tình hình trước mắt, giải quyết đám người biến dị là cần kíp hơn là giao tranh với quân nổi loạn. Tiêu Khung Diễn lập tức đi đến chỗ để máy móc, bắt đầu bận rộn. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri bôn ba cả đêm, toàn thân mệt nhoài nên tranh thủ chợp mắt ở góc hang.



Cho đến khi mặt trời xuống núi, Cẩn Tri nắm tay Ứng Hàn Thời, cùng đi ra ngoài cửa hang. Trước mắt là dải núi non trùng điệp như không thấy tận cùng, hai người đứng trên sườn núi một lúc, lại có hạt mưa rơi xuống.



Cẩn Tri cất giọng cảm khái: “Hàn Thời, hình như kể từ lúc gặp anh, vào những thời điểm quan trọng, trời đều đổ mưa hay sao ấy?’



Anh ngước đầu, nói: “Mưa sẽ ngừng ngay thôi”.



Câu nói đơn giản nhưng cũng đủ để Cẩn Tri cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô mỉm cười với anh: “hãy đưa tay cho em, đây cũng là thời khắc quan trọng đấy!”



Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt, ánh mắt tràn ngập nụ cười dịu dàng: “Tiểu Tri! Tuy bây giờ em có khả năng đó , nhưng cũng đừng đắc ý quá, nên thận trọng thì hơn.” Dù mở miệng dạy bảo nhưng anh vẫn nắm tay cô.



“Em biết rồi.”Cẩn Tri kéo anh vào quầng sáng bạc.



Bầu trời thấp thoáng một vài vì sao. Cẩn Tri nắm tay Ứng Hàn Thời nhảy đến ngọn cây cổ thụ và đỉnh núi cheo leo dốc đứng…Mỗi lần ánh sáng bạc vụt qua, cảnh vật xuất hiện, cô và anh chỉ dừng lại một vài giây. Bắt gặp ý cười trong mắt anh, cô cũng nở nụ cười rạng rỡ rồi nhảy tiếp/



Cẩn Tri có cảm giác vui vẻ chưa từng thấy. Trước kia đều là Ứng Hàn Thời đưa cô lướt đi trên mặt đất và không trung. Lần này là cô dẫn dắt anh, kề vai sát cánh cùng anh. Bây giờ, cô đã có thể hiểu được tại sao Hạ Thanh Tri lại xuyên qua bóng đêm, hết nơi này đến nơi khác. Bởi vì cảm giác rất tự do và thoải mái, ngay cả cô cũng không cưỡng lại được.



“Đừng để bản thân mệt quá!” Anh cất giọng dịu dàng: “Hôm nay, chúng ta đến đây thôi”.



“Em muốn chơi thêm một lúc nữa”. Cô đáp. Chứng kiến người đàn ông tài giỏi này bị quầng sáng bạc của mình bao vây, Cẩn Tri nhất thời không thể kiềm chế bản thân, nhướn người hôn lên má anh.



Do Cẩn Tri phân tâm nên quầng sáng đột nhiên biến mất, đúng lúc hai người đang ở giữa không trung , chưa kịp nhảy xuống đỉnh núi bên cạnh. Thế là họ rơi thẳng xuống vực sâu.



“A” Cẩn Tri kêu lên một tiếng thất thanh. Ứng Hàn Thời nhanh như chớp ôm lấy thắt lưng cô, bật người lên cao, cùng cô đáp xuống đỉnh núi.



Cẩn Tri hơi mệt nên tựa vào người anh, anh cúi xuống nhìn cô: “Còn muốn nghịch ngợm nữa không?”



Trong đầu cô bất chợt vụt qua một ý nghĩ. Quầng sáng đột nhiên xuất hiện, cô lập tức biến khỏi vòng tay anh.



Cẩn Tri dừng chân ngay trên chạc cây cổ thụ phía đối diện. Vừa ôm lấy thân cây vừa định ngoảnh đầu trêu Ứng Hàn Thời, một luồng gió mang theo mùi hương quen thuộc của anh đã ập đến. Anh gần như đồng thời đuổi theo, ôm chặt thắt lưng cô.



Cẩn Tri còn chưa kịp phản ứng, anh đã ấn vai cô vào thân cây rồi phủ môi xuống. Nếu không phải do tâm trạng kích động, Ứng Hàn Thời rất hiếm khi cưỡng hôn cô. Cẩn Tri mở to mắt nhìn anh. Anh hôn cô ngấu nghiến, cho tới khi cô thở gấp, anh mới buông tha.



“Anh sao thế?” cô hỏi nhỏ.



“Sau này, em đừng tự động biến mất khỏi vòng tay anh như vậy.” Ánh mắt anh tối thẫm.



“Tại sao cơ?”



“Bởi vì anh sẽ không biết em đi đâu.”




Cẩn Tri nghĩ bụng, lại nổi lên lòng chiếm hữu đây mà. Vừa định mở miệng trêu anh, cô đột nhiên nhớ tới câu nói của Mục Nham: “Mỗi khi chứng kiến cô ấy xuyên qua không gian, tôi đều rất buồn”.



Cẩn Tri bất giác đứng nhìn Ứng Hàn Thời đăm đăm. Liệu có phải người đứng yên một chỗ đều có tâm trạng như vậy hay không? Ngay cả Ứng Hàn Thời cũng không thích cô biến khỏi vòng tay anh.



“Vâng! Sau này em sẽ không thế nữa.” Cô nói.



Anh khẽ gật đầu, ôm cô tựa vào thân cây. Một lúc sau, Cẩn Tri hỏi: “Không hiểu tại sao em có vết nứt thời không nhỉ?”



“Nhất định là có nguyên nhân cụ thể nào đó. Đợi giải quyết xong vụ này, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu”.



“Vâng.”



Lúc hai người quay về hang động, Tiêu Khung Diễn đang ngồi vò đầu bứt tai bên cạnh mấy người biến dị vẫn đang bất tỉnh.



Cẩn Tri hỏi: “Thế nào rồi?”



Tiêu Khung Diễn đứng dậy, thở dài: “Lão đại, có lẽ em không thể cứu mấy người này. Tình hình của họ rất phức tạp”.



Thì ra, anh ta đã đến chùa Thạch Lăng một chuyến. Vì anh ta là người máy, chỉ có con chip và chương trình điều khiển chứ không có não bộ nên anh ta chẳng bị ảnh hưởng bởi bức xạ. Anh ta đã điều tra, nguồn gốc bức xạ chính là xác chiếc phi thuyền của quân nổi loạn, trong đó có chứa tàn dư năng lượng của nhiều loại tia vũ trụ.



“Sau khi bị nhiễm xạ, trong cơ thể những người này tồn tại hai loại gen, con người và động vật họ Chó.” Tiêu Khung Diễn nói: “Ở đây, nhà nào cũng nuôi chó. Tôi đoán hôm tình cờ phát hiện xác chiếc phi thuyền ở khu vực ngôi chùa cổ, chắc chắn họ đã dẫn chó đi cùng. Tôi không có cách nào phân tích được nguyên lí và tác dụng của bức xạ, nhưng có thể khẳng định một điều, bây giờ họ đang trong tình trạng nửa người nửa chó. Tốc độ và sức mạnh của họ đang tăng lên một cách đáng sợ.”



Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều hướng ánh mắt về phía những gương mặt trắng bệch và cứng đờ dưới đất. Cô bất giác nổi da gà khi nghe những lời này.



“Không có cách nào chữa trị cho họ sao?” Ứng Hàn Thời hỏi.



Tiêu Khung Diễn lắc đầu: “Lão đại, anh quên rồi à? Công việc chính của em là máy tính và quản gia, quân y chỉ là phần nhỏ với kiến thức cơ bản được tích hợp trong hệ thống của em thôi, Hơn nữa, em chỉ thông thạo chữa tri vết thương trong chiến đấu. Còn vấn đề hai loại gen cùng tồn tại này là thuộc về lĩnh vực di truyền học, em chịu thôi”. Ngừng một lát, anh ta nói tiếp; “Chắc anh cũng chú ý, đám người này ở trạng thái không ổn định. Đặc trưng của hai loại gen lần lượt xuất hiện, hai ý thức đang tranh đoạt quyền thống trị. Một khi gen họ Chó chiếm thế thượng phong, họ sẽ hoàn toàn trở thành dã thú”.



Ứng Hàn Thời trầm tư, Cẩn Tri nhíu mày. Đám đàn ông này đều là những người dân bình thường trong thị trấn, trông rất chất phác. Cô chợt nhớ tới bà chủ Diệp Tử và cậu con trai nhỏ, nhớ tới cảnh gia đình ba người đầm ấm của họ.



“Nếu họ biến thành dã thú thì sẽ như thế nào?” Cô hỏi.



Tiêu Khung Diễn cất giọng nghiêm túc: “Thì chỉ còn cách gi3t chết họ mà thôi”.



Ba người nhất thời im lặng.Tiêu Khung Diễn ngồi gục bên cạnh Trần Nam. Anh ta là một người máy tốt bụng và nhạy cảm nên trong lòng cũng chẳng mấy dễ chịu khi phải tuyên bố kết cục của những con người này.



“Tôi có một cách.” Ứng Hàn Thời lên tiếng.



“Gì cơ?” Cẩn Tri và Tiêu Khung Diễn đồng thanh hỏi.



Anh cất giọng trầm trầm: “Một khi hai loại gen đánh nhau, hai ý thức tranh đoạt quyền thống trị thì chúng ta chỉ cần “gi3t chết” ý thức của loài chó là được”.



Cẩn Tri ngẩn người. Gi3t chết ý thức của loài chó ư? Nhưng phải làm thế nào? Bởi vì ý thức nằm trong não bộ của họ cơ mà?



Tiêu Khung Diễn lập tức hiểu ra vấn đề, cười ngoác miệng: “Aaa…ngài chỉ huy giỏi quá! Chúng ta chẳng biết gì về sinh vật biến dị nhưng có thể dùng cách đơn giản và trực tiếp hơn. Chúng ta sẽ tạo ra không gian hư ảo rồi nối với đại não của họ, để hai ý thức cùng tiến vào không gian. Sau đó, chúng ta sẽ tiêu diệt ý thức động vật là được”.



Ứng Hàn Thời mỉm cười. Cẩn Tri nhìn anh chăm chú. Đây chẳng khác nào đang giải một bài toán phức tạp mãi không ra, anh liền đổi phương thức khác, trực tiếp dùng cách thay thế tìm ra đáp án. Có điều , lần này lại gặp không gian hư ảo hay sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.