Cô vẫn còn nhớ, ở thành phố xa lạ đó, giữa biển người bọn họ dường như không xác định rõ phương hướng, lần mò nửa ngày mới tìm thấy bệnh viện mà Nguyệt Thu đang ở, đập vào mắt họ chính là bóng dáng nhỏ gầy bị che khuất bởi tấm vải trắng.
Sắc mặt bác sĩ vô cùng lạnh lùng, khi nhìn vào bóng dáng một già một trẻ nơi đáy mắt còn lộ ra chút khinh thường.
Kể từ lúc nhận được điện thoại cô chưa từng rơi lệ nhưng vào ngay lúc đó lại tuôn như mưa. Cô bổ nhào đến trước giường chị khóc kêu, cô kêu ba kêu mẹ, liệt tổ liệt tông Hạ gia hãy để cho chị của cô trở về! Chị ấy vẫn còn nhỏ, phần đẹp nhất trong cuộc đời vẫn còn chưa bắt đầu, chị ấy không thể đi được. Chị ấy tốt như thế, tại sao lại mang chị ấy đi sớm như thế.
Cô vừa khóc vừa mắng Tô Ly, tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao không đến gặp chị ấy một lần, nếu như không có anh, nếu như không phải tại anh, nhất định bây giờ chị ấy vẫn sống rất tốt.
Ông nội kéo thế nào cũng không kéo được Hạ Minh Y đang trong lúc không khống chế được cảm xúc, nhưng cuối cùng có một cô y tá vội vàng lật đật chạy đến nói : "Chị của cô có để lại di ngôn, nó để ở dưới chăn."
Cô hai mắt đẫm lệ lật ra một góc chăn, nhìn thấy câu nói loang lổ vết máu mà Nguyệt Thu để lại :"Đừng nên trách anh ấy, anh ấy không biết."
Cô có thể tưởng tượng được cảnh chị cô trong những giây phút cuối đời dùng chính máu trên người mình khó khăn viết từng nét chữ.....
Chỉ vừa nghĩ đến mà lòng cô càng thêm chua xót đau đớn. Anh ta không đến gặp mặt chị lần cuối, tại sao chị vẫn còn suy nghĩ cho anh ta ? Đấy là buổi họp báo ký của anh ta , lẽ nào anh ta không có chút trách nhiệm nào sao?
Y tá thấy cô khóc dữ dội như vậy liền kéo ông nội Hạ sang nhỏ giọng nói vài câu rồi vội vàng rời đi.
Lúc ông nội bước qua giữ chặt cô lại , ông nói với cô một câu rằng : " Người đó thật sự không biết, Y Y, con không nhận ra câu nói này chính là chị con để lại cho con sao?"
Sau đó ông dẫn cô và chị rời khỏi thành phố S.
Cô nhìn thấy bước chân của ông nội đã tập tễnh, nước mắt đột nhiên ngừng rơi. Người đứng trước mặt cô đây đã hơn bảy mươi tuổi, đó chính là ông nội cô, chỉ trong vài năm ngắn ngủi ông đã mất đi con trai con dâu và cháu gái. Hiện giờ bên cạnh ông chỉ còn một mình cô.
Trong nháy mắt, Hạ Minh Y đột nhiên trưởng thành lên rất nhiều.
Từ nay về sau, Hạ gia chỉ còn mỗi một mình cô. Cô phải học thật tốt, cô phải chăm sóc ông bà nội, cô muốn họ trải qua những ngày tháng hạnh phúc và sung sướng.
Tối hôm đưa linh cửu Hạ Nguyệt Thu đến nơi an táng, ông nội kéo tay cô nói rất nhiều.
Ông nói : " Cô y tá có lòng tốt kia nói cô ấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa trợ lý của Tô Ly và bác sĩ, quả thật Tô Ly không hề biết chuyện này. Trước lúc chị con đi,điều nó không yên tâm nhất chính là con, nó vẫn luôn lẩm bẩm rằng con đừng hận, đừng trách nó, cũng đừng trách Tô Ly."
" Nó muốn con lớn lên trong vô tư, không có gánh nặng."
.....
Ông nội còn nói rất nhiều điều nhưng Hạ Minh Y nghe rất mơ hồ, cô chỉ nhớ ba điều đó là :Một, Tô Ly không biết; hai, trong lòng không nên mang hận thù, ba, sau này mạnh khỏe lớn lên, sống thật tốt.
Đã nhiều năm trôi qua , cô đã làm được những điều đó.
Đối với Tô Ly, nếu như đã nói anh không biết chuyện đó vậy thì không hận chính là không hận! Giống như mọi người nói, người ta là đại minh tinh, chuyện tổ chức họp báo ký là chuyện bình thường, anh ta cũng chẳng phải là người gây tai nạn. Dựa vào đâu mà hận người ta chứ?
Chỉ là từ đó về sau, bất luận là bộ phim nào của Tô Ly, những bản tin về Tô Ly cô đều không xem, giống như người này chưa từng tồn tại.
Cô học thật tốt, lấy việc giúp người làm niềm vui, mạnh mẽ hơn, cô đậu trường danh tiếng, tham gia kịch bản xã đoàn, quay phim điện ảnh; cô viết tiểu thuyết, xuất bản sách, công bố văn chương, cô đọc những cuốn sách nổi tiếng, những cuốn sách tư tưởng đoan chính, cô trưởng thành xinh đẹp trong sự kiên cường, cuộc sống lý trí kiên cường.
Cô cũng sống rất tốt, có thể khiến ông bà nội trải qua cuộc sống tốt.
Nghĩ đến Tô Ly nhiều lắm là cô sẽ hận anh một chút rằng tại sao anh lại tổ chức buổi họp báo ký tặng, tại sao chị lại thích anh. Nhưng sau khi nghĩ thông suốt, cô cảm thấy oán hận trong mình dường như không có.
Nhưng con người không phải đôi khi cần một điểm hận sao? Nếu không cảm xúc chứa chan làm sao có thể sắp đặt?
Đã từng hận nhưng dần dần dường như không còn hận nữa. Nhưng những oán hận thật ra không quan trọng, dù sao cũng là người xa cuối chân trời.
Nhưng dù thế nào cũng lại gặp được.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Bộ Phim " Tuyệt chiến chi tịch" kể từ lúc bắt đầu đã luôn duy trì cao sự thần bí, cự tuyệt phỏng vấn, bên ngoài bàn bạc thảo luận về nam nữ chính rất nhiều, huống chi cô lại không chú ý nhiều lắm về chuyện này.
Chỉ là một vai diễn viên quần chúng nhỏ, cứ xem như đến để thực hiện ước mơ lúc nhỏ, nhưng tại sao lại gặp được anh?
Tại sao sau khi gặp rồi cô lại không kiên quyết né ra?
Là sự kiên trì của Lý Thanh hay là Tô Ly luôn khó hiểu trước mắt cô?
Cũng có thể một khi cô có cơ hội tiếp xúc, cô sẽ hỏi anh nghi vấn mà mình đã ôm nhiều năm nay?
Cô cẩn thận không dám tiếp xúc nhiều với anh, không dám thể hiện quá rõ ràng chỉ để hy vọng rằng có cơ hội hỏi anh.
Cô hỏi, anh cũng nói, anh khẳng định sẽ đi gặp. Vì vậy cô cũng tin anh. Trong di ngôn của Nguyệt Thu để lại trước lúc đi không phải cũng nói như thế sao?
Đừng trách anh ấy, anh ấy không biết.
Nhưng ai mà ngờ được Tô Ly sẽ yêu cô? Cô cũng yêu Tô Ly?
Cho đến bây giờ, cô không biết Tô Ly thích cô vì điều gì. Cô giống như con thiêu thân, buông bỏ tất cả thù hận lao vào tình yêu.
Không phải cô không do dự, Tô Ly dù có nói như thế nào thì cũng liên quan đến cái chết của chị cô. Nhưng anh đối với cô tốt như thế, thương yêu cưng chiều cô, ủng hộ ước mơ của cô, vì cô mà làm tất cả.
Tô Ly đối với cô tốt như thế, ngay cả cơ hội để cô cự tuyệt cũng không có.
Yêu vốn dĩ là chuyện không thể nào nói rõ được.
Cô yêu anh, yêu đến nỗi có thể buông bỏ sự hận thù trong năm năm qua của mình.
Bây giờ thì sao? Lời của Triệu Viện giống như một con dao xé nát cô ra.
Cô không muốntin người cô yêu lại là người nhẫn tâm đến vậy.
Nhưng nếu như chuyện đó là sự thật thì nên làm sao đây? Nếu như anh thật sự biết, nhưng không muốn đến thì làm thế nào? Nếu như anh thật sự đặt Nguyệt Thu trong cảnh tuyệt vọng đó cô nên làm gì bây giờ? dfienddn lieqiudoon
Cô tựa vào xách tường WC từ từ trượt ngồi xổm xuống, thời tiết vùng Đông Bắc lạnh như vậy, mặc dù cô đã cố gắng ôm lấy bản thân nhưng vẫn thấy lạnh.
Thật lâu sau, Hạ Minh Y đưa tay lau nước mắt, lúc này cô mới phát hiện rằng mắt mình có chút sưng đỏ. Những bí mật được giấu trong quá khứ, những đau xót mệt nhọc, một khi nhớ lại tựa như cây kim đâm vào da thịt,sâu tận xương tủy, không chết không thôi.
Chuyện này không thể kết luận như vậy được.
Cô chìm trong ký ức một lúc lâu, cuổi cùng Hạ Minh Y lấy lại lý trí cho bản thân. Chuyện năm đó lần này cô trở về sẽ hỏi thật rõ ràng. Lúc ở Thành phố Tân Diêu không làm rõ mọi chuyện là lỗi của cô, nhưng cô không thể cứ tiếp tục sai như vậy nữa.
Nếu như không có, tất cả cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì; nếu như có vậy thì chuyện của bọn họ coi như kết thúc.
Cô nghiêm túc rửa mặt, điều chỉnh lại tâm tư của mình rồi đi ra ngoài. Đối với cô hiện giờ mà nói, cái gì Nhan Băng, báo thù cái gì, buồn phiền chuyện gì cũng đều là chuyện nhỏ. Cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là cố gắng đóng thật tốt phân cảnh mấy ngày này , sau khi trở về sẽ tìm Tô Ly hỏi cho rõ ràng!
Cuối cùng sau khi chậm trễ nửa ngày, nữ chính kiên cường đã trở lại, dáng vẻ tuyệt thế, ánh mắt vẻ mặt bi thương, mỗi một cái đều vô cùng hợp với kịch bản " Vô Thanh", ngay cả tinh thần của bạn diễn Hứa Trăn cũng trở nên phấn chấn.
Tiến độ bị trễ lúc trước rất nhanh đã được bù đắp lại, sắc mặt đạo diễn vốn dĩ u ám rốt cuộc cũng bớt giận. Những người khác trong đoàn phim rất nhanh liền vùi đầu quay phim.
Ở một góc cách đó không xa, Triệu Viện nhìn Hạ Minh Y đang chú tâm diễn, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, trong con mắt che giấu điều gì.
Rất lâu sau nghe thấy đạo diễn gọi tên của mình, cô mới lấy lại tinh thần, cuống quít đứng ngay ngắn.
Đạo diễn ân cần nói với Hạ Minh Y : " Vất vả rồi, tối nay cô hãy nghỉ ngơi thật tốt."
" Không có gì đâu đạo diễn, tôi không mệt, buổi tối có thể quay thêm một cảnh nữa. Bây giờ cảm giác của tôi tương đối tốt."
" Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!" Ánh mắt đạo diễn sáng lên, những người làm đạo diễn đều mong muốn diễn viên có thể bạt mạng dốc sức giống như mình, câu thích nghe nhất chính là những câu nói như thế này.
Hạ Minh Y gật đầu " Chỉ còn mấy cảnh cuối thôi, quay xong sớm một chút thì mọi người cũng không cần ở đây chịu lạnh nữa rồi."
Nghe đến đây Triệu Viện nghiêng người mở mắt liếc cô một cái, khóe miệng gợi lên nụ cười chế giễu.
Cùng nhau chiến đấu hăng hái, phần quay ở Đông Bắc cuối cùng cũng đến cảnh cuối cùng,trong cảnh tuyết bay trong không trung, nan nữ chính trải qua những khó khăn cuối cùng cũng cùng một chỗ ôm chầm lấy nhau. Vốn dĩ các bộ phim văn nghệ rất chú trọng trong việc dẫn dắt người xem hưởng thụ và chăm chỉ hướng đến cái đẹp. " Vô Thanh" hiển nhiên đã đạt đến điều đó.
Trong khoảng thời gian gần ba tháng, bây giờ bọn họ có thể trở về thành phố B rồi. Kể từ khi nghe Triệu Viện nói về chuyện năm đó, cô rất ít khi liên lạc với Tô Ly, chỉ nói với anh ràng việc quay phim tương đối bận.
Nhưng không dễ dàng gì đợi đến ngày trở về, thế nhưng cô lại nhận được tin Tô Ly muốn xuất ngoại.
Từ đường đi sân bay đến khi máy bay cất cánh về thành phố B, suốt cả chặng đường cho dù làm như thế nào thì những người bên cạnh đều có thể cảm thấy Hạ Minh Y không vui.
Có thể vui được sao? Cô cố gắng phấn đấu ẩn nhẫn như vậy, bởivì diễn cảnh luyện violon mà mười ngón tay chảy máu, trong trời đông mà nhảy vào hồ nước đóng băng.... chính là vì có thể trở về sớm một chút, làm rõ tất cả mọi chuyện, thế mà anh lại không ở đây nữa.....
Triệu Viện và Hứa Trăn thấy thế có chút săn sóc, ân cần hỏi thăm cô. Hạ Minh Y sau khi giật mình chỉ có thể lập tức điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.
Một khi trở thành nhân vật của công chúng, mỗi chi tiết của bạn, thậm chí vẻ mặt đều có thể là đề tài nói chuyện của những ngừơi rảnh rỗi, đều là đề tài kiếm tiền của các paparazzi.
Nhưng đề tài nói chuyện của những người rảnh rỗi có thể khiến tượng đài vinh quang của một người kéo xuống đến không còn hài cốt.Với bạn, một người thống khổ đau đớn trong vực sâu, còn với người khác là trò cười sau giờ cơm, nói xong họ lại quên.
Đây chính là cái bi ai sau ánh hào quang.
Bởi vì Tô Ly không ở đây, sau hai ngày ở nhà nghỉ ngơi, bối cảnh của bộ phim đã chuẩn bị xong, Hạ Minh Y liền chạy đến studio để quay cảnh cuối cùng để hoàn tất bộ phim " Vô Thanh."
Đi lên sân khấu vinh dự, sự phấn đấu nhiều năm rốt cuộc cũng được đền đáp, mặc dù không nghe thấy tiếng nhưng đối với sự theo đuổi ước mơ của mình cũng khiến cô vĩnh viễn kiên định mà bước tiếp. Sự cố chấp và cố gắng đãkhiến nam chính nổi danhtừ lâu cảm động. Cuối cùng vinh dự bước lên đỉnh cao của vinh quang.
Đó là nguyên nhân Hạ Minh Y chọn " Vô Thanh" và trước đó là " Cẩm Sắt Niên Hoa", sau khi kết thúc đã đem đến cho cô rất nhiều vinh quang.
Đây không phải là miêu tả chân thật chuyện của cô và Tô Ly hay sao? dfienddn lieqiudoon
Cô mang theo tâm trạng thánh khiết quay cảnh cuối cùng. Nếu như hiện thực không được như ý, nhưng trong phim được như ý cũng là điều tốt.
" Perfect!" Đạo diễn hưng phấn hô to, thành viên cả đoàn phim cùng nhau reo hò, dường như có thể đoán được thu nhập bán vé của bộ phim sau này!
" Hạ Minh Y, kỹ thuật của cô không phải tốt nhất nhưng lại là người có thể khiến tôi nhập vai, thật sự rất giỏi!" Hứa Trăn đi đến bên cạnh cô, trên gương mặt tuấn tú có chút xúc động khó nói nên lời : " Chuyện là.... tôi biết một tiệm ăn rất được, không biết tối nay cô có rảnh không?"
Hạ Minh Y dừng lại động tác đang thu dọn đồ : " Thật xin lỗi, tôi còn có việc."
" Vậy... vậy lần sau cùng nhau đi được không?" Hứa Trăn chưa từ bỏ ý định trong nháy mắt cúi đầu lại nhìn thấy ánh mắt buồn bã của đối phương, nhất thời sửng sốt không nói nên lời.
" Xin lỗi.... không biết tôi có thể giúp cô điều gì không..."
" Không, không sao." Cô giật mình vì đã để lộ cảm xúc của mình một cách rõ ràng như vậy, cô vội vàng rũ hàng lông mi xuống che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, cúi đầu mỉm cười : " Hứa Trăn, lần hợp tác này rất vui, hy vọng sau này lại có cơ hội cùng nhau hợp tác!"
Cô không hề biết rằng hành động của mình trong mắt người khác lại uyển chuyển xinh đẹp tuyệt trần như thế nào, Hứa Trăn che giấu sự không nỡ nhàn nhạt trong mắt : " Được, sau này có cơ hội lại cùng hợp tác. Hạ Minh Y, có chuyện gì cần giúp đỡ thì cô cứ đến tìm tôi!"
Sau khi ngắn gọn chào tạm biệt Hứa Trăn, Hạ Minh Y đến phòng hóa trang của Triệu Viện. Kể từ phim " Cẩm Sắt Niên Hoa" đến phim " Vô Thanh", chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà bọn họ đã hợp tác cùng nhau hai lần. Bình thường trong đoàn phim Triệu Viện là người quan tâm cô nhất. Nếu phải đi, về tình về lý mà nói thì cô phải nên nói lời tạm biết với cô ấy.
Nhưng thật không ngờ của phòng của Triệu Viện không khóa, cô gõ nhẹ lên cửa. Trong phòng chỉ có mỗi Triệu Viện, lúc này cô ấy vùi sâu vào hai khuỷu tay, bả vai run run, dường như đang khóc rất thương tâm.
Hạ Minh Y vội vàng bước lên phía trước đỡ cô dậy : " Tiểu Viện, em làm sao vậy? Có phải có người khi dễ em không?"
Triệu Viện từ trong ngực lấy ra một tờ báo : " Chị Minh Y, từ nay về sau em không còn thần tượng nữa rồi!"
Hạ Minh Y mở tờ báo ra, vội vàng nhìn lướt qua, nhất thời sắc mặt đại biến!