Người Mạnh Là Thiên Hậu

Chương 5



Mặc dù Hạ Minh Y có làm tốt như thế nào cũng sẽ có người không hài lòng với cô . Tiểu An thỉnh thoảng oán giận liếc mắt nhìn Hạ Minh Y , cô thầm thở dài một hơi quả thật không biết cô ấy hận cô chuyện gì .

Lúc Tô Ly thay trang phục, Hạ Minh Y đến cầm đồ hóa trang cho anh, lúc đi ngang qua người Lâm Diên không khỏi nhìn thoáng qua, nhịn không được nói : " Chị Lâm Diên thật xinh đẹp !"

Lâm Diên nhìn người đẹp mắt ngọc mày ngài trong gương , gật đầu cười thân thiện. Ngay cả người đẹp cũng thích được khen ngợi , nhất là làm cho người khác cảm thấy khen ngợi rất tốt.

Vốn chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại bị Tiểu An nhìn khinh thường . Hạ Minh Y coi như không thấy, nhanh chóng rời đi.

Cô đi xa rồi Tiểu An mới tiến đến bên Lâm Diên nói nhỏ : " Chị Lâm có nhớ cảnh quay lần trước không ? Chính là cảnh quay Tô Ly đưa sáng kiến cho chị đó, lúc đó em nghe được cô ta nói ý kiến với Tô Ly, làm không tốt chính là rơi vào quỷ kế của cô ta. Co ta nói dễ nghe , ai biết được trong lòng cô ta muốn gì !"

" Tiểu An , em phải chú ý lời mình nói !: Lâm Diên nghe vậy , biến sắc.

Tiểu An chu mỏ không phục nói : " Cô ta chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học bình thường, có tư cách gì mà làm trợ lý cho Tô Ly chứ, có đáng để Tô Ly đối xử tốt với cô ta vậy không , chị Lâm Diên rõ ràng là hoa đán làng giải trí , Tô Ly bình thường cũng không liếc mắt nhìn chị một cái...."

Chiếc lược trong tay Lâm Diên bị quăng lên bàn , bàn tay mảnh khảnh trắng tinh run nhẹ , trầm giọng nói : " Chị không có tư cách, lẽ nào em có tư cách sao ? Trong lòng em nghĩ gì đừng cho là chị không biết ! "

Nghe vậy sắc mặt Tiểu An nháy mắt sợ tới mức trắng bệch : " Em không dám, em không dám.... "

Lâm Diên khoát tay " Tiểu An , không phải chị muốn đả kích em, yên tâm làm tốt việc của mình, vòng luẩn quẩn này chị còn phải nói em sao ? Có thể đi một bước này không dễ dàng tí nào , em hiểu rõ hơn ai khác điều này , nhớ kỹ thân phận của mình."

Sắc mặt Tiểu An lúc một lúc trắng lát sau lại xanh, một lúc sau mới ấp úng nói : " Dạ , em biết rồi. Em đi lấy đồ hóa trang qua đây."

Cô khẽ cắn môi, hai tay nắm chặt nhau. Trước bàn trang điểm , Lâm Diên thở dài, lúc sau mới gọi : " Hóa trang...... "

Thời tiết nháy mắt bước vào tháng bảy, ánh nắng nóng rực, mọi người giống như bị chưng chín. Buổi trưa nghỉ ngơi, Tô Ly nhanh chóng trở lại ô che nắng to lớn. Thật sự kỳ lạ , lần này Hạ Minh Y lại không giống như mọi khi coi giữ bên ngoài đợi anh, vẻ mặt anh hoài nghi , chứng kiến một màn trước mắt , nháy mắt mở to , bước chân cũng không tự giác bước nhẹ.

Hạ Minh Y đang ngủ.

Ghế dài ở bên cạnh cây dù, lúc mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn phơi bày dưới ánh mặt trời, nửa khuôn mặt trong bóng râm. Dưới ánh mặt trời các bộ phận trở nên sáng ngời, phần trong bóng râm lại trở nên nhu hòa.

Hàng lông mi đen dài theo hô hấp mà nhẹ nhàng động như con bướm muốn giương cánh bay đi. Cô ngủ vô cùng say, hết sức ngọt ngào , khóe miệng còn có chút ý cười. Dáng vẻ điềm tĩnh bình thản giống như đắm chìm trong thế giới của bản thân, rạch ra giới hạn với thế giới bên ngoài.

Ánh mắt Tô Ly từ gương mặt cô xẹt qua. Tuy trước giờ chưa từng nói qua nhưng anh vẫn biết, Hạ Minh Y là một cô gái rất đẹp. Cô có nét đẹp trong sáng như non xanh nước biếc tu dưỡng từ trong ra ngoài nhưng tuyệt đối không phải dáng vẻ quê mùa , bởi vì thậm chí trong lúc cô lơ đãng cũng biểu lộ khí chất cao quý. Tô Ly hiểu, đó là khí chất vốn có của cô.

Gió thổi đến, những sợi tóc đen nhẹ nhàng bay trong không trung, giống như móng vuốt con mèo nhỏ, làm cho lòng anh có chút ngứa.

Tô Ly thong thả bước đến cây dù. Cách đó không xa , Tiểu An đẩy đẩy Lâm Diên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ý bảo cô nhìn qua hướng Tô Ly, đột nhiên bị cắt ngang nghỉ ngơi , Lâm Diên có chút tức giận, trợn mắt nhìn màn trước mắt , lời nói đều bị nuốt xuống. Chỉ có động tác đó lần lượt nhớ trong đầu.

Tô Ly thong thả bước đến cây dù, vừa cẩn thận di chuyển cây dù vừa nhìn Hạ Minh Y, mãi cho đến khi bóng mát cây dù hoàn toàn che cho Hạ Minh Y anh mới buông cây dù ra.

Sau đó đi đến bên cạnh ghế dài , để cây quạt điện đến gần Hạ Minh Y... Vẻ mặt của anh rất dịu dàng.

Mệt mỏi giữa hai hàng lông mày Lâm Diên trở thành hư không, trầm thấp nói : " Chị ngủ một chút, đừng làm phiền chị." Rồi cũng không còn động tác nào khác, chỉ nắm chặt tay ghế của chiếc ghế dài , các khớp xương trở nên trắng bệt.

Bởi vì không quay đầu lại nên cô cũng không thấy người phía sau lúc nãy cũng đang nhìn thấy một màn kia, biểu tình có bao nhiêu dữ tợn.

Gió mát thổi đến, Hạ Minh Y đột nhiên mở hai mắt , lúc nhìn thấy Tô Ly , dường như là phản xạ có điều kiện nhanh chóng cầm khăn mặt đã sớm chuẩn bị lên lau cho anh , rồi giúp anh cởi bộ trang phục dày ra. Thời tiết này mặc loại trang phục như vậy một lát nữa sẽ khiến người ta chịu không nổi.

" Xin lỗi, vốn dĩ tôi muốn chợp mắt một chút, không nghĩ đến ngủ lâu như vậy."

" Không có gì, nếu mệt thì ngủ thêm một lúc nữa đi." Tô Ly nhắm mắt lại, chuyện lúc nãy của cô anh không nói chữ nào.

Hạ Minh Y làm ổn thỏa mọi chuyện lớn nhỏ rồi mới xoay người đi lấy cơm. Phía xa thấy Tiểu An đang cầm ấm nước trong tay đang nói chuyện với một cô gái trẻ, dáng người cô ấy bị Tiểu An che đi nhìn không rõ , xem ra cô ta là trợ lý của diễn viên nào đó trong đoàn phim. Thấy cô đi đến , hai người cúi đầu cười , lộ ra nụ cười khinh miệt.

Không nghe cô cũng có thể đoán được hai người họ đang nói cái gì, nhận cơm xong cô nhanh chóng rời đi.

" Gần đây có phải không nghỉ ngơi tốt ?" Tô Ly nhìn Hạ Minh Y đang vùi đầu ăn cơm hỏi. Nếu không phải quá mệt nhọc làm sao cô có thể vừa ngồi xuống liền ngủ, Hạ Minh y không phải loại người lười biếng ham ngủ.

" À, tối còn có bài tập phải làm."

" Đại học nghỉ hè không phải không có bài tập sao?"

" Đúng vậy, nhưng lúc đó tôi vì ứng tuyển vai quần chúng nên cúp mất kỳ quay phim ba tháng hè của Thực nghiệm xã hội và Đoàn vi xã hội, bây giờ bị buộc viết kịch bản mới."

Tô Ly trầm mặc chốc lát , nói : " Nếu không tiện sau này buổi tối dùng máy tính của tôi đi!"

Động tác ăn cơm của Hạ Minh Y dừng lại , không lên tiếng gật đầu. Quả nhiên Tô Ly là người tâm tư kín đáo , nói như vậy liền biết cô mỗi ngày đều dùng bút viết, thật sự mấy hôm nay cô đều thức khuya viết kịch bản , mà lại dùng cách viết nguyên thủy nhất... viết tay.

Cô nhìn quét một vòng ,nước trong ấm thủy tinh không còn , liền cầm ấm nước lên đi múc nước.

" Tiểu Y à, thật xin lỗi, hôm nay đường ống dẫn nước không biết sao hư mất rồi, nước nóng lúc sáng cũng hết, nếu không thì đợi khi sửa xong tôi thông báo cho cô được không?" Nhân viên công tác cười nói áy náy.

" Vậy thì nước suối đâu ạ?"

" Cũng không có, trợ lý Lý đã gọi điện thoại đặt hàng rồi, khoảng hai tiếng nữa sẽ đưa qua đây !"

Hạ Minh Y bất đắc dĩ gật đầu, ôm ấm nước trở về. Mùa hè nóng như vậy, không có nước quả thật giống như địa ngục , may mắn trong ấm nước cũng còn một ít nước. Cô suy nghĩ giây lát rồi nói với Tô Ly : " Tôi đi đây một lát."

Nếu như nhớ không sai thì ngay cổng chỗ quay phim của bọn họ có một quầy bán quà vặt , nếu cô chạy đến đó có thể mua một ít về trước khi Tô Ly biểu diễn. Nghĩ như vậy , Hạ Minh Y chạy đi, kết quả....... thấy cảnh tượng trước cửa đầy ắp người cô liền biết mình chạy vô ích rồi. Đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy , ai cũng chuẩn bị không đủ, khẳng định gần đó cũng đã sớm tranh mua hết rồi, lại thêm tốp năm tốp ba khách du lịch nữa.

Mồ hôi như dòng suối nhỏ chảy xuống, cô cũng lười quan tâm. Lúc trở về, dưới cây dù đã không còn bóng dáng của Tô Ly rồi.

Không chỉ có Tô Ly , ngay cả nhóm người Lâm Diên cũng đều không có, trong lòng Hạ Minh Y chấn động, có một loại khủng hoảng không tên. Chỉ thấy có người chạy về phía trước , miệng kêu to : " Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi !"

Tô Ly !

Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu cô, bất chấp mồ hôi đầm đìa cô vội chạy đi. Bên này sớm đã trong ba tầng ngoài ba tầng, tầng tầng lớp lớp người, không thấy bóng dáng Tô Ly, chỉ nghe có người nói : " Wow , giỏi lắm Tô Ly !"

" Tô Ly cố lên!"

Hạ Minh Y không nhìn được tình huống bên trong , cuống quít kéo người đến hỏi : " Rốt cuộc làm sao vậy ?"

Người đó vừa ngẩng cổ lên vừa nói : " Lúc nãy có diễn viên quần chúng kiếm chuyện , đạo diễn dạy dỗ anh ta hai câu , vậy mà anh ta tức giận kết quả đánh đạo diễn hai quyền, mọi người đều bối rối, , trong đoàn làm phim lại có thể để côn đồ trà trộn vào , mà lại không phải một tên."

Hạ Minh Y nghe vậy càng gấp : " Vậy Tô Ly đâu?"

" Tô Ly đang giáo huấn bọn họ!"

Hạ Minh Y nghe vậy lập tức tức giận : " Xảy ra chuyện lớn như vậy sao không báo cảnh sát ?! Nếu Tô Ly xảy ra chuyện thì tính sao đây ?"

Nói xong cô đẩy người đó ra, chen lách vào. Phía sau, nhân viên công tác không hài lòng nói : " Việc này gặp nhiều rồi , có cái gì tốt mà báo cảnh sát chứ , giáo huấn một trận rồi đuổi là được rồi. Báo với cảnh sát mới không tốt đó! "

Hạ Minh Y không dễ dàng mới vào được, thấy một màn trước mắt rốt cuộc mới yên lòng. Mấy người đánh nhau bị chế ngự rồi, trên người đạo diễn chảy máu, sắc mặt vô cùng khó coi. Đám người Lâm Diên đang đứng bên cạnh Tô Ly.

Cô bước nhanh đến cạnh Tô Ly nhìn gương mặt bầm tím của anh, nói không rõ cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lòng, âm thanh có chút run rẩy nói : " Anh không sao chứ ?"

Tô Ly thấy bộ dáng của cô như muốn khóc, mỉm cười nói : " Không sao, đừng lo !"

" Sau này đừng như vậy nữa ! " Lỡ như thật sự bị thương thì làm sao đây ? Trong đoàn phim có nhiều đàn ông như vậy , lại không phải một mình anh.....

Tô Ly cúi đầu tươi cười tiêu sái : " Biết rồi."

Cách đó không xa, Lâm Diên và Tiểu An kinh ngạc nhìn Tô Ly, nói không ra lời.

Cuối cùng cảnh sát vẫn đến, dưới sự làm chứng của đoàn phim, sự việc rất nhanh được biết rõ ràng .

Rõ ràng là do một ngụm nước đưa đến huyết án !

Thì ra mấy người kia đều là diễn viên quần chúng của đoàn phim , đặc biệt người dẫn đầu gây rối sự việc còn là một diễn viên. Sau khi đường ống dẫn nước bị hư , đoàn làm phim bị thiếu nước, mấy người kia muốn tìm nữ diễn viên khác mượn ít nước nhưng cô diễn viên ấy không đồng ý, mấy người họ liền cãi nhau , người đàn ông cầm đầu liền tức giận đánh nữ diễn viên một cái tát.

Đúng lúc ấy đạo diễn đi nagng qua thấy, giáo huấn mấy người đó mấy câu, thật không ngờ mấy người đó là người bướng bỉnh, không chấp nhận người khác nói, đạo diễn chưa nói xong quả đấm của anh ta liền giáng xuống.

Lúc đó tất cả mọi người đều sửng sốt, theo đoàn phim nhiều năm như vậy nhưng chưa thấy qua người bướng bỉnh ngang ngược như vậy, mọi người nhất thời phản ứng không kịp. Đúng lúc Tô Ly đuổi tới, cứu đạo diễn từ móng vuốt ra. Sự việc vừa xảy ra Lý Thanh liền lập tức báo cảnh sát phong tỏa tin tức.

Mãi đến khi cảnh sát tươi cười xin lỗi đạo diễn Mã, đem mấy người kia rời đi, người cầm đầu vẫn hung hãn kêu to : " Không phải chỉ là một tên đạo diễn thôi sao ? Cả ngày mắng tới mắng lui, ông đây nhịn ngươi lâu rồi, nói cho ngươi biết, ba của ông đây chính là nhân vật lớn ở thành phố Tân Diêu, ông đây mới không sợ các người. Tô Ly , ngươi đợi đó... ông đây lớn như vậu cũng chưa bị đánh..."

" Người đó nổi tiếng ở thành phố Tân Diêu, ỷ trong nhà có chút tiền, bộ dáng cũng được, cả ngày chơi bời lêu lổng , thích đánh nhau tán gái..." Một người dân bản xứ giải thích.

Nghe vậy sắc mặt đạo diễn càng trở nên khó coi. Cũng khó trách , người bặn bã như vậy lại được bọn họ tuyển vào. Mọi người an ủi vài câu , rối rít tan tác như chim muông, ai dám vào lúc này như phóng hỏa thêm ! Huống chi tình huống lúc đó, mọi người sửng sốt, nếu không có Tô Ly , đạo diễn càng xấu hổ hơn nữa.

Nụ cười của Lý Thanh làm mọi người sợ hãi , cô làm tư tưởng thêm cho mấy người liên can. Chuyện này cần giữ bí mật , trong lòng mọi người đều hiểu nhưng không nói ra , loại gièm pha này , nói ra mọi người không cần lăn lộn ở đây nữa rồi.

Đưa Tô Ly trở về chỗ ngồi, Hạ Minh Y mới phát hiện nước đã không còn, tuy Tô Ly nói không sao nhưng vừa rồi anh vận động dữ dội , trời lại nóng như vậy , làm sao có thể không uống nước.

Hạ Minh Y nhìn ấm nước lo lắng, Lâm Diên thấy thế hiểu được, giơ cốc nước lên , liếc hướng bên này : " Hạ Minh Y, bên tôi còn nước , cô qua đây lấy một ít đi !"

Đây thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ấn tượng của Hạ Minh Y đối với cô càng tốt hơn, lập tức đi qua đó lấy nước về cho Tô Ly.

" Thật không ngờ lúc này lại không có nước, quả thật muốn người... "

Hạ Minh Y đang nói nhìn Tô Ly liền im bặt -- Hạ Minh Y sợ hãi la lên : " Tô Ly, anh làm sao vậy ?" Cô vội vàng chạy qua đỡ anh.

Sau lưng truyền đến âm thanh hoảng sợ giống vậy của Tiểu An : " Chị Lâm , chị trúng độc rồi ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.