Người Mạnh Là Thiên Hậu

Chương 55: Nản lòng thoái chí



Edit: Lăng Mộ Tuyết

Cô nghĩ như vậy, tâm trạng lại bắt đầu kích động, vội vàng ổn định suy nghĩ của chính mình, để bản thân đừng nghĩ nhiều.

Khi y tá vào thay thuốc, Hạ Minh Y từ chối truyền nước biển tiếp, thân thể cảm giác khá tốt, truyền cả một ngày, tay cô đã sớm mất cảm giác rồi.

Cô đề xuất muốn ra ngoài hít thở không khí, y tá vội vàng phủ thêm áo khoác ngoài cho cô, đỡ cô từ từ ra ngoài.

Bệnh viện cao cấp đúng là bệnh viện cao cấp, vườn hoa phía sau, bên trong trồng nhiều cây cối, thậm chí vào thời gian này mà vẫn còn xanh tốt. Hạ Minh Y thở sâu, cảm thụ không khí mắt lạnh tràn vào trong phối.

Đúng lúc này, vườn hoa đối diện bỗng nhiên truyền tới tiếng người la hét: "Cô gái kia đâu? Người chăm sóc tôi đâu? Mau gọi đến đây, tôi không cần cô!"

"Sao lại thế này?" Hạ Minh Y hỏi.

"Đấy là khách quen của viện chúng tôi, cũng là một trong những cổ đông của bệnh viện, lớn tuổi, thân thể lại tê liệt, nhưng tính tình cũng rất cổ quái, như có tính thích sạch sẽ, có đôi khi y tá chăm sóc ông ấy cũng bị đuổi ra ngoài."

"Ha ha, còn có người bệnh như vậy?" Bỗng nhiên Hạ Minh Y có chút lòng hiếu kỳ. Nhịn không được đi tới bên kia.

"Hạ tiểu thư, cô nhìn thì được, đừng qua đó, đỡ phải bị ông ấy mắng đó." Y tá ở phía sau có lòng tốt nhắc nhở.

Có thể là bởi vì từ bé đã sống bên cạnh ông bà nội, nên Hạ Minh Y có thiện cảm với người già, không để ý tới lời nói của y tá, vẫn đi đến bên kia.

Vừa đi, vừa hỏi: "Ông lão kia mắng ai vậy? Người chăm sóc ông ấy sao?"

"Cô gái kia!" Y tá tặc lưỡi: "Vừa thấy là biết tiểu thư giàu, bộ dáng xinh đẹp, nhưng sao có thể chăm sóc người khác được? Không biết người nhà ông ấy làm sao mà có thể tìm được cô ta!"

Hạ Minh Y đi qua vườn hoa, đi đến căn phòng đặc biệt kia, vừa vặn nhìn thấy y tá đỏ mặt từ bên trong đi ra, nhìn thấy cô thì sửng sốt, lập tức nói với y tá phía sau: "Tiểu Vân, chuyện này..."

"Lại bị mắng?" Y tá tên Tiểu Vân hỏi.

Y tá kia gật gật đầu. Hai người liếc nhau, khổ không thể nói.

Hạ Minh Y thấy thế, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Còn không phải chuyện đi vệ sinh sao? Nhưng ông ấy sống chết không chịu phối hợp, phải là cô gái kia chăm sóc ông ấy mới được, nhưng cô gái kia luôn không có ở đây."

"Tôi vào xem." Hạ Minh Y nói khẽ, đi vào trong.

"Đừng, tôi đổi người khác là được."

"Hạ tiểu thư!"

Hai y tá phía sau khuyên nhủ, Hạ Minh Y vẫy vẫy tay, lập tức mở cửa đi vào.

"Tôi nói, không cần cô, cô gái kia? Không phải nói là cháu dâu tôi sao? Thái độ này …" Thân thể ông lão tuy khó chịu, giọng lại rất lớn. Nhưng thấy người tới không phải y tá vừa nãy, đang nói chợt ngừng.

Một đôi mắt tinh tường quan sát Hạ Minh Y, bỗng nhiên nói: "Hả? Là cô? Tôi biết cô, cô cũng là cháu dâu của tôi."

Hạ Minh Y bật cười: "Ông nội, người nhận sai người rồi." Cháu dâu? Không phải ông nhìn thấy ai cũng bảo là cháu dâu của mình đấy chứ?

Ông lão lắc đầu xua tay: "Không nhận sai, cô là cháu dâu tôi. Nhưng là một trong, còn chờ khảo sát."

Hạ Minh Y khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì, đeo khẩu trang và bao tay, sau khi lấy dụng cụ, thì đi về phía giường bệnh.

"Phối hợp với cháu."

"Cô muốn làm gì?" Ông lão bỗng nhiên kinh ngạc nhìn cô: "Tôi nói cho cô biết, tôi thà chết cũng không chịu khuất phục!"

Hạ Minh Y lại buồn cười, tự hỏi không biết ông ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng vừa nhìn, mới phát hiện nhìn ông ấy rất quen. Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu. Nhưng, có thể thấy được, lúc còn trẻ ông ấy chắc chắn là một người rất đẹp trai.

"Giúp ông đi vệ sinh, ông không muốn trở thành người đầu tiên chết vì nghẹn chứ?" Hạ Minh Y nháy mắt với ông lão.

Ông lão lẩm bẩm, nhưng ngoài ý muốn mà lại phối hợp. Cuối cùng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha: "Cô nhìn cô, có phải ghét bỏ tôi hay không? Lại vẫn bao bọc chặt chẽ như vậy!"

Trong mắt Hạ Minh Y hiện lên ý cười tinh quái, bỗng nhiên cầm ‘đồ’ đi đến đầu giường ông lão, mở ra: "Đây, người ngửi đi."

Vừa mới mở ra, đầu ông lão lập tức xoay sang một bên, lại vẫn ghét bỏ nói: "Lấy đi lấy đi." Mới vừa nói xong, như cảm nhận được gì đó, mặt sung huyết đỏ bừng. Sau đó lại lẩm bẩm nói: "Đây mới là cháu dâu tôi!"

Hạ Minh Y buồn cười lần thứ ba, gọi y tá vừa rồi vào, dặn vài câu, mới rời đi. Không chú ý tới góc rẽ hành lang có một bóng dáng quen thuộc.

Trở lại phòng bệnh không lâu, thì Tô Ly đến, nắm tay cô đau lòng hỏi mấy câu, Hạ Minh Y trả lời không mặn không nhạt, vốn tâm trạng vừa rồi rất tốt, bây giờ đã biến mất không thấy tung tích.

Tô Ly chỉ nói cô bị bệnh nên tâm trạng không tốt, cũng không có nghĩ nhiều. Đắp chăn cho cô xong, nói: "Y Y, anh còn người thân cũng nằm viện, anh đi thăm, em vừa mới ra ngoài, nên nằm yên cho ấm."

Hạ Minh Y nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Ly quay lại rất nhanh, trên mặt không ngăn được vui mừng. Cúi người hôn một cái trên mặt cô, thấp giọng nói câu: "Y Y, anh yêu em."

Hạ Minh Y nháy mắt nhớ tới lời Hà Tiêm Tiêm nói, trong lòng cảm thấy ghê tởm, đẩy anh ra, nói: "Về thôi!"

Mặc dù rất muốn nói chuyện, cô cũng không muốn nói ở trong bệnh viện.

Tô Ly mặc quần áo cho cô tử tế, ôm cô đi ra bệnh viện. Y tá phía sau không ngừng nói: "Tô Ly đối với Hạ Minh Y thật tốt, thật hâm mộ!"

"Đúng vậy, Hạ tiểu thư thực hạnh phúc!"

Trên mặt Hạ Minh Y trào phúng, hạnh phúc?

Về nhà, đương nhiên là Tô Ly làm cơm, quá khứ ăn rất ngon, bây giờ ăn vào lại nhạt như nước ốc. Rất nhiều việc trong sinh hoạt hàng ngày, đều khiến Hạ Minh Y nhớ tới lời Hà Tiêm Tiêm nói, điều này làm cho toàn thân cô đều không thoải mái.

Cau mày, muốn nói mà không thể nói lên lời. Chỉ có thể nói bóng nói gió: "A Ly, mấy ngày nay anh bận nhiều việc lắm sao?"

"Uhm, trong nhà xảy ra quá nhiều việc. Bên phía Hàn Quốc lại thúc giục đoàn làm phim chụp poster cho phim. Y Y, không thể chăm sóc em, thực xin lỗi. Ngày mai là giao thừa, chúng ta cùng trải qua nha?"

Hạ Minh Y không gật đầu cũng không lắc đầu, Tô Ly thu dọn bát trên bàn, tự nhiên cũng không có phát hiện, chỉ nhìn cô xem như ngầm đồng ý rồi.

Sau khi rửa mặt, Tô Ly tỉ mỉ sấy khô tóc cho cô, ôm cô, bước nhanh về phòng ngủ, ánh mắt nhìn dung nhan xinh đẹp bỗng dưng thêm sâu sắc.

Hạ Minh Y vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhớ tới gì đó, lại để mặc anh. Tô Ly hôn xuống, hô hấp cũng nặng nề hơn. Trong đầu suy nghĩ, hai tay Hạ Minh Y bỗng nhiên ôm lấy cổ anh, khẽ cắn yết hầu của anh. Trong cổ họng Tô Ly phát ra tiếng gầm nhẹ, mạnh mẽ ôm cô, nụ hôn cũng càng nhiệt tình hơn.

Ngực Hạ Minh Y đột nhiên đau xót, cảm giác ghê tởm mạnh mẽ dâng lên, cô đẩy Tô Ly ra, lảo đảo xuống giường chạy đến phòng tắm nôn ra.

Là thật, lời cô ta nói là thật sự, lời Hà Tiêm Tiêm nói đều là sự thật!

Lừa gạt cô, tất cả toàn bộ, đều là lừa gạt cô!!

Ánh mắt cô đau xót, nước mắt muốn chảy xuống. Cô liều mạng ngăn lại.

Tô Ly rất nhanh đi tới bên người cô, lấy khăn lau sạch sẽ mặt cho cô, lại đưa đến một chén nước, sau khi nhìn cô súc miệng, mới mở miệng, trong giọng nói không ngăn được vui mừng: "Y Y, có phải em... Mang thai hay không?"

Chứ không làm sao đột nhiên lại nôn?

Hạ Minh Y nghe vậy, thật sự dở khóc dở cười, thở hổn hển mấy hơi, hỏi lại một câu: "Em mang thai, anh có vui không?"

"Đâu chỉ vui mừng?" Tô Ly ôm lấy cô đi ra khỏi phòng tắm: "Y Y, anh sẽ rất vui rất hạnh phúc!"

Hạ Minh Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên khuôn mặt đẹp trai của anh giống như có ánh sáng nhạt, bộ dáng tràn ngập khát khao. Giây phút kia, trong lòng cô lại chua xót đau đớn. Biểu hiện của anh không giống như làm bộ, nhưng, không phải anh là ảnh đế sao? Hay nên nói, một người có thể đồng thời yêu hai người?

Cô gục đầu xuống, ấp úng nói: "Làm sao có thể mang thai, đã ba tháng chúng ta không gặp mặt rồi." Cho dù có con, trong hoàn cảnh này, em còn có thể gặp sao?

Tô Ly nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, đắp chăn kín xong, bản thân cũng nằm xuống ôm lấy cô: "Là anh không tốt, em sinh bệnh cũng không thể chăm sóc em, lại còn nôn nóng như vậy. Y Y, em nghỉ ngơi cho thật tốt! Ngày mai chúng ta cùng đón năm mới."

Hạ Minh Y không nói gì, chỉ nhắm chặt mắt lại, Tô Ly nghiêng người nhìn cô một lúc, sau đó thở dài một tiếng, cánh tay ôm chặt cô.

Thật lâu sau, mãi đến khi hô hấp của anh dần dần quy luật, Hạ Minh Y mở hai mắt, nhẹ nhàng chuyển người lại, nhìn anh một cái. Tô Ly giống như còn mệt hơn cô. Cô có chút đau lòng, nhưng đảo mắt nghĩ đến lời Hà Tiêm Tiêm nói, nhất thời thở cũng không ra hơi, cảm giác ghê tởm quen thuộc lại trào lên trong lòng.

Chỉ cần suy nghĩ đến bộ dáng anh và cô gái khác thân mật, liền cảm thấy đáng ghét!

Hạ Minh Y lặng lẽ rời khỏi vòng tay của Tô Ly, nhích đến bên giường. Cái gì là đồng sàng dị mộng (cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau), rốt cuộc bây giờ cô đã biết. Vốn muốn trực tiếp ngả bài với Tô Ly, nhưng nói vậy, tính cách của cô quả thật không thể tự nói được. Cho nên mới muốn tự mình thí nghiệm, không nghĩ tới chỉ thử một lần đã thành công rồi.

Nếu không phải Hà Tiêm Tiêm đã có quan hệ với anh, thì làm sao biết chi tiết như vậy?

Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy ngực buồn bực không thở nổi, nhớ lại những chuyện từ khi biết Tô Ly đến nay. Hồi ức chân thật như thế, vòng ôm đã từng ấm áp như thế, đến cuối cùng, lại thay đổi hoàn toàn.

Hoặc là, ngay từ đầu đã lừa gạt cô?

Hạ Minh Y lắc đầu, lau hết nước mắt. Trong bóng đêm, tiếng hít thở đều đều của Tô Ly truyền tới, có lẽ thật sự vì quá mệt, anh ngủ sâu hơn.

Trời tờ mờ sáng, Hạ Minh Y mới ngủ được.

Tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, Tô Ly không còn bên người, cô phát hiện trên bàn ở đầu giường, anh để lại một mẩu giấy, chỉ có một câu ngắn ngủn: "Em yêu, chờ anh về."

Hạ Minh Y rời giường rửa mặt nấu cơm ăn, sau đó liền di chuyển ghế nhỏ đến ngồi ở trên sân thượng nhìn tuyết lớn bay tán loạn bên ngoài.

Thời tiết thành phố B thật sự kỳ quái, giữa trưa còn nắng ấm, buổi chiều tuyết đã rơi như lông ngỗng tùy ý tung bay. Nhìn một lúc, cảm thấy không còn nhiệt tình. Cô trở lại phòng. Nhìn thấy tin nhắn Sở Xuyến gửi tới: "Y Y, đầu tiên chúc cậu năm mới vui vẻ! Năm nay nhất định sẽ không đến đây đúng không? Tớ biết O(∩_∩)O ̄ "

Người có thói quen bận rộn quanh năm, giờ không có chuyện làm, buồn bực đến phát hoảng. Rơi vào đường cùng, cô đành phải đến thư phòng, tìm một quyển sách để đọc. Lúc trước, đọc sách luôn luôn si mê không thôi, bây giờ lại không thể nào tập trung tinh thần.

Sau khi ngồi yên thật lâu, Hạ Minh Y đột nhiên tỉnh táo lại, cô đang đợi Tô Ly.

Vào lúc này, trong tiềm thức cô vẫn muốn nhìn xem anh có thể về hay không, rốt cuộc mình quan trọng, hay Hà Tiêm Tiêm quan trọng, cô lại vẫn ôm ý nghĩ như vậy?!

Sau khi ý thức được điểm này, cả người cô ngẩn ngơ, đi tới đi lui ở trong phòng.

Hơn nửa ngày, mới an tĩnh lại, giận dỗi nghĩ, coi như cho anh một cơ hội cuối cùng, anh trở lại, cô sẽ hỏi rõ ràng, nếu anh không trở lại, vậy tất cả giữa hai người coi như xong.

Ngẩng đầu vừa thấy, đã bốn giờ chiều rồi.

Ngẫm lại còn hai giờ nữa là tới giờ ăn cơm, Hạ Minh Y đứng lên, đi tới nhà bếp. Cô lại tức giận, cũng không thể ngay cả cơm cũng không nấu được chứ? Nếu không, buổi tối đi ra ngoài ăn, nhưng như vậy lại không thích hợp.

Nguyên liệu nấu ăn trong nhà tương đối nhiều, cô ở trong phòng bếp bận rộn gần hai giờ, hiệu quả cũng khá đáng kể, trừ nước còn đang đun thì tất cả mọi thứ đã sẵn sàng.

Nhìn sắc trời cũng đã tối, nhưng Tô Ly vẫn chưa về, ngược lại lại gửi một tin nhắn: "Y Y, bên này có chút việc, có thể anh sẽ về trễ một chút. Thực xin lỗi."

Nhìn tin nhắn, Hạ Minh Y cảm thấy ngực thật buồn bực, đồ ăn vừa làm xong nhìn cũng không còn khẩu vị.

Đồng hồ báo thức chạy chầm chậm, tám giờ tối.

Đồ ăn đã hâm lại hai lần, nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Tô Ly.

Hạ Minh Y ảm đạm nghĩ, lúc này anh đang ở trong nhà ăn uống vui vẻ với vị hôn thê! Làm sao còn nghĩ tới cô? Trong lòng cô ảo não, hận không thể ném một bàn đồ ăn này xuống!

Chín giờ, vẫn không có ai, bên ngoài tuyết rơi đầy trời, yên tĩnh không tiếng động, đồ ăn hâm nóng ba lần.

10 giờ, Tô Ly gửi tới một tin nhắn: "Em yêu, bên này có việc gấp, buổi tối không thể về được. Thực xin lỗi."

Hạ Minh Y không thở nổi, thiếu chút nữa nôn ra máu như lần trước, kiềm chế thật lâu sau, mới gọi điện qua.

Thật lâu sau, điện thoại mới được nối: "Y Y, thực xin lỗi, chuyện xảy ra đột ngột -- "

Còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói vội vàng: "A Tô, anh còn đang lề mề gì đó?"

"A Tô, nhanh lên!" Cùng một thời gian, giọng Hà Tiêm Tiêm từ bên kia truyền đến.

Tâm Hạ Minh Y nháy mắt nguội lạnh, lẩm bẩm nói: "Anh đi làm việc trước đi..."

Tiếng động bên kia cực kỳ ồn, chỉ chốc lát sau thì xuất hiện âm thanh bận rộn.

Nản lòng thoái chí.

Cô cầm điện thoại, bày thức ăn ra, cầm bảy đôi bát đũa, di chuyển bảy cái ghế qua, rồi rót rượu vào từng bát.

"Ba mẹ, ông nội bà nội, chị, còn có A Ly! Tới, uống rượu. Năm mới vui vẻ!" Hạ Minh Y giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó ăn từng miếng từng miếng đồ ăn một. Lau miệng đứng dậy, dọn dẹp xong. Đội gió tuyết, ra ngoài.

Từ nay về sau, Tô Ly từng ở trong lòng tôi đã chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.