Cố Kỳ biết Lục Phán Phán cố ý trêu cậu, đến cô cũng từ bỏ ý định nói chuyện rồi, thì còn làm công tác tư tưởng cái gì.
Cố Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lục Phán Phán phía sau lại đột nhiên hỏi: “Cố Kỳ, cậu vì cái gì mà bắt đầu học bóng chuyền vậy?”
Cố Kỳ dừng lại, quay đầu nhìn Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán cũng nhìn cậu.
“Tôi chỉ tò mò, cậu rất có thiên phú, lại có huấn luyện viên chuyên nghiệp đào tạo, giá cả khẳng định không rẻ, đã phí nhiều tâm huyết như vậy, vì sao gia nhập đội thi đấu chính quy?”
Trung Quốc vẫn luôn sử dụng ba cấp “Đội huấn luyện thiếu nhi, Đội thanh niên, Đội Quốc gia” làm phương thức bồi dưỡng vận động viên, phàm là vận động viên ưu tú đều từ nhỏ đã gia nhập đội tuyển để học tập. Tuy rằng mấy năm nay, giáo dục thể thao đã cải cách nhiều, không ít sinh viên thể thao có cơ hội bộc lộ tài năng, nhưng sự thật chính là, đứng ở đỉnh kim tự tháp trong số vận động viên dường như vẫn là người từ ba cấp phương thức bồi dưỡng cơ bản mà ra.
Cố Kỳ nghiêng đầu, nói: “Tôi thích bóng chuyền, không có nghĩa là tôi muốn trở thành vận động viên.”
Cũng đúng.
Lục Phán Phán suy nghĩ, người ta học tập tốt như vậy, tương lai có thể trở thành tinh anh trong giới tài chính, làm sao phải bước vào vòng thể thao này mà chịu khổ chịu nhọc cơ chứ.
Cô lại nói: “Nếu đã nói như vậy, thật ra cậu cũng không cần ở đội bóng lãng phí thời gian.”
Ánh trăng hòa cùng với ánh sáng đèn đường, mùi rượu trên người Lục Phán Phán giảm đi không ít, gương mặt chỉ còn sắc ửng đỏ nhàn nhạt.
Lục Phán Phán: “Ở lại nơi này lại chẳng hề thú vị.”
Cố Kỳ dường như tức giận, Lục Phán Phán thấy cậu không nghe mình nói xong đã muốn đi, cảm giác như cô đuổi cậu đi, vì thế định đứng lên giải thích, đúng lúc ấy, cô lại thấy màn hình di động của mình sáng lên.
La Duy gọi tới.
Lục Phán Phán nhận điện thoại.
“La Duy, tôi đang bận chút việc, tí nữa gọi lại cho cậu sau.”
“Tôi không mang theo chìa khóa.”
Cố Kỳ vừa nghe thấy tên La Duy, bước chân đột nhiên dừng lại.
Bên này Lục Phán Phán vừa mới cúp điện thoại muốn đuổi theo, đã thấy người ở phía trước quay đầu rồi trở lại, ngồi ở bên cạnh cô.
Cố Kỳ: “Lúc trước chị gọi tôi tới, hiện tại lại muốn tôi đi sao?”
Lục Phán Phán: “Không phải, tôi……”
Lại suy nghĩ.
Cố Kỳ ngồi bên cạnh không nói lời nào, nhưng lại cũng không thể không tìm chuyện để nói.
“Chị quên mang chìa khóa rồi định ngồi cả đêm ở chỗ này sao?”
Lục Phán Phán liếc cậu một cái, “Cậu cảm thấy có khả năng sao?”
Đương nhiên không có khả năng.
Giọng nói của Cố Kỳ bỗng nhiên nhỏ lại: “Vậy chị muốn đến khách sạn thuê phòng sao?”
Lục Phán Phán không biết vì sao Cố Kỳ chỉ hỏi một vấn đề bình thường giống như dự báo thời tiết mà lại vừa sinh ra một cỗ hơi thở khiếp sợ vừa mang ánh mắt tò mò như vậy.
Nhưng cũng chẳng lạ gì, vị này mạch não cũng có bao giờ bình thường đâu.
Khi Lục Phán Phán nhìn cậu thêm lần nữa, lại thấy chính mình đã suy nghĩ nhiều.
Người ta rõ ràng bình thường mà.
“Nhìn tôi giống như rất có tiền sao?” Lục Phán Phán nói, “Đương nhiên là nhờ người đưa chìa khóa cho.”
Cố Kỳ không nghe lầm, Lục Phán Phán vừa mới nói với La Duy chuyện mình không mang chìa khóa trong điện thoại.
Quá thẳng thắn, nữ nhân đều quá thắng thắn.
Đổi mục tiêu so với thay quần áo còn nhanh hơn.
Cố Kỳ cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Chị có biết La Duy một lúc nói chuyện với năm sáu bạn gái không?”
Lục Phán Phán: “Tôi biết mà, nghe nói là rất đào hoa.”
Đã biết rõ mà chị còn như vậy?
Không được, Cố Kỳ cảm thấy mình cần động thân mà cứu vớt đội trưởng cùng vị chị gái sắp bước vào con đường đạo đức bại hoại này.
Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục?
Cố Kỳ tưởng tượng chính mình thực hiện một màn 《 Hiến thân vì tình 》
“Chị.”
Lục Phán Phán xoa xoa lỗ tai.
Không biết vì sao, mỗi lần Cố Kỳ gọi cô là “chị”, cô đều cảm thấy lỗ tai tê tê dại dại.
Lục Phán Phán nghiêng đầu nhìn Cố Kỳ, trong đôi mắt thâm thúy kia, con ngươi xinh đẹp như khảm đầy sao trời.
Một khắc kia, Lục Phán Phán vô thức thất thần.
Lục Phán Phán: “Làm sao vậy?”
Cố Kỳ: “Ngày mai chị có muốn cùng tôi đi xem phim không?”
Lục Phán Phán: “Hả?”
Vừa dứt lời, một tiếng gào xuyên qua tường truyền đến.
“Lục tiểu thư!”
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên mặc váy liền áo màu nâu thở phì phò chạy tới.
“Lục tiểu thư! Cô chờ lâu rồi phải không? Tôi trên đường đến đây bị kẹt xe, mất một lúc lâu.”
Đây bảo mẫu nhà Hứa Mạn Nghiên, đã gặp Lục Phán Phán, cho nên nhận ra ngay.
“Không lâu, phiền chị vất vả chạy qua một chuyến.” Lục Phán Phán nhận chìa khóa, liên tục nói lời cảm ơn.
Bảo mẫu đi rồi, Lục Phán Phán nhớ tới Cố Kỳ còn ở phía sau, vì thế hỏi: “Cậu vừa mới nói phim gì cơ?”
Cố Kỳ: “……”
Một trận gió lạnh thổi tới, Cố Kỳ cảm giác bị giội một gáo nước lạnh vào mặt, đột nhiên thanh tỉnh.
Cô dời mục tiêu là chuyện tốt a.
Chuyện tốt chuyện tốt.
Cậu nhìn bóng dáng bảo mẫu, đột nhiên cái khó ló cái khôn, nói: “Cưa điện kinh hồn 8, đi xem không?”
Lục Phán Phán: “……”
“Không đi.”
Cố Kỳ đột nhiên liền nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy tôi về trường học đây.”
Cậu sửa cổ áo, rồi rời đi.
Mới vừa đi hai bước, người ở phía sau lại nói: “Từ từ!”
Cố Kỳ quay lưng về phía Lục Phán Phán, phất phất tay: “Tôi thật sự phải về, chúng tôi cấm đi lại ban đêm.”
Lục Phán Phán cầm di động vội vã mà chạy đến bên cạnh Cố Kỳ.
“Tôi đi cùng cậu về trường học.”
Lúc lấy được chìa khóa, Lục Phán Phán mới nhớ tới, vừa rồi La Duy gọi điện thoại hỏi cô có cầm chìa khóa câu lạc bộ hay không, Lục Phán Phán không để ý, nói không có liền cúp điện thoại.
Vừa rồi, La Duy gửi tin nhắn tới.
“Chị Phán Phán, nói ra thì hơi mất mặt, nhưng em với Đan Húc Dương bị khóa ở câu lạc bộ rồi.”
“Đi thôi.” Lục Phán Phán vội vã đi về phía trường học, ba bước dài đã vượt qua Cố Kỳ, “Đám La Duy bị khóa ở câu lạc bộ, tôi phải đi xem sao.”
Cố Kỳ: “……”
Lại hành động.
Vẫn là La Duy.
Hai người trở về trường học, tìm được bảo về, cầm chìa khóa đến câu lạc bộ.
Lục Phán Phán mở khóa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong câu lạc bộ truyền đến âm thanh bóng chạm đất.
La Duy và Đan Húc Dương đang luyện tập lót cầu, không có chú ý tới cửa đã mở.
Đêm khuya, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ mở một chiếc đèn.
La Duy và Đan Húc Dương một cao một thấp, đứng ở giữa sân cầu, thân ảnh thoạt nhìn có điểm tịch mịch.
Mắt mờ đi, Lục Phán Phán cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Ba năm trước đây, đại học Khánh Dương lần đầu tiên thi đấu cả nước, Lục Phán Phán cùng cả đội bay ra miền Bắc, đấu trên sân khách với đại học thể thao Gia Thật.
Năm đó, thành tích như thế nào, Lục Phán Phán nhớ không rõ lắm, nhưng là cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó ban đêm, một sinh viên bị đau bụng, cô đưa cậu đến bênh viện của trường đại học Gia Thật khám bệnh, trên đường trở về, khi đi qua câu lạc bộ bóng chuyền của Gia Thật, nghe được âm thanh từng hồi bóng chạm đất.
Lúc ấy cô còn cố ý nhìn thời gian, 12 rưỡi.
Vương bài của trường đại học thể thao Gia Thật là bóng rổ, rất nhiều vận động viên đạt quán quân thế giới, nhưng bóng chuyền lại không được chú trọng.
Lần kia bọn họ tuy đấu tại sân nhà, nhưng lại thua 3-0 bởi đại học Khánh Dương.
Bởi vậy, Lục Phán Phán lấy góc nhìn của người thắng khi nghe được thanh âm đêm khuya ở câu lạc bộ bóng chuyền Gia Thật, cô cảm thấy đội tuyển này sẽ đi được rất xa.
Có đôi khi dự cảm là một loại cảm giác thần kỳ, nhưng loại cảm giác này trong thể thao không thích hợp.
Lục Phán Phán biết, vận động viên, hoặc thành tích đội tuyển, không cách nào lấy dự cảm hoặc vận khí mà giải thích.
Nhưng là, giải đấu năm nay, bọn họ đã tiến vào tứ kết.
Lục Phán Phán không nghĩ tới, cảnh tượng giống như vậy, cô cũng có thể thấy được ở đây.
Không thể nói chấn động cỡ nào, nhưng trong nháy mắt kia, cô phảng phất thấy chỗ ngồi trống trong sân tập được lấp đầy, tiếng vỗ tay như sấm dậy, toàn hội trường đứng dậy hoan hô.
Lục Phán Phán nắm then cửa trong tay, bất động nhìn bọn họ.
Cố Kỳ đứng ở phía sau cô không phát ra tiếng động.
Vài phút sau, La Duy và Đan Húc Dương dừng lại nghỉ ngơi, gió đêm từ cửa tràn vào, bọn họ quay đầu lại, thấy đứng Lục Phán Phán và Cố Kỳ đứng ở cửa.
La Duy có chút ngượng ngùng, đi đến giải thích với Lục Phán Phán: “Buổi tối sau khi Cố Kỳ có việc đi trước rồi, em với Đan Húc Dương đi vào nhà vệ sinh, bảo vệ thấy không có ai liền khóa cửa.”
Lục Phán Phán buông then cửa trong tay ra, đưa chìa khóa cho La Duy.
“Về sau tự mình khóa cửa đi.”
La Duy nhìn chìa kháo trong lòng bàn tay, sửng sốt một chút.
“A? Chìa khóa cho em giữ sao?”
Lục Phán Phán nhìn bốn phía xung quanh, “Chỉ có hai người các cậu sao?”
La Duy chỉ vào Cô Kỳ đang đứng bên cạnh Lục Phán Phán: “Hôm nay có ba người bọn em.”
Lục Phán Phán: “Hôm nay không phải thứ bảy sao?”
La Duy và Đan Húc Dương liếc nhau: “Ơ, thứ bảy không thể chơi bóng ạ?”
Lục Phán Phán: “Các cậu đến từ bao giờ thế?”
“8 giờ chiều ạ.” La Duy thật cẩn thận nói, “Cuối tuần sau khi dùng xong sân bóng bọn em khẳng định sẽ quét tước vệ sinh ạ.”
Ánh mắt Lục Phán Phán chậm rãi đảo qua hai người bọn họ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt.
“Sắp 11 giờ rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
La Duy và Đan Húc Dương gật đầu nói: “Vâng, bọn em dọn dẹp một chút rồi về ngay.”
Kỳ thật cũng không có gì mà dọn dẹp, bọn họ ném bóng vào trong xe, lại đem xe đẩy đến góc tường, xách balo đi ra.
Trên đường dường như không có một ai, mặc dù toàn bộ đèn đường đều bật sáng cũng vẫn quá mức an tĩnh.
La Duy nói: “Chị Phán Phán, đã trễ thế này rồi, để em đưa chị về nhà nhé?”
Lục Phán Phán không muốn phiền toái người khác, nhưng bên ngoài trời thực sự đã tối đen, cũng không người đi đường, cô cũng mong có người đưa mình về.
Lục Phán Phán còn do dự chưa trả lời, Cố Kỳ đột nhiên mở miệng nói: “Để tôi đưa chị về.”
Lục Phán Phán nhìn cậu một cái, nói: “Nhưng, cậu ở trong ký túc xá cách đường lớn quá xa.”
Nói xong lại nói với La Duy: “Phiền cậu vậy?”
La Duy: “Không phiền, không phiền, em là nam sinh cơ mà, hơn nữa hôm nay vì bọn em nên mới phiền chị tối rồi còn phải chạy qua một chuyến.”
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa cười mà đi.
Cố Kỳ ở phía sau nhìn thật lâu, đến tận lúc Đan Húc Dương vỗ vai cậu, “Đi thôi.”
*
Đường đêm.
La Duy khoác túi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nói: “Chị Phán Phán, đội Khánh Dương năm nay đánh vào đến tứ kết cả nước đúng không?”
Lục Phán Phán nhẹ giọng nói: “Ừ.”
La Duy lại nói: “Em thấy bọn họ trước kia thành tích cũng không tốt, làm thế nào mà tiến bộ nhanh như vậy?”
Lục Phán Phán: “Bọn họ rất nỗ lực.”
La Duy nghiêng đầu liếc Lục Phán Phán một cái, mím môi, không nói chuyện.
Hai người trầm mặc đi thêm một đoạn, La Duy lại nói: “Nghe nói vòng đấu tứ kết cả nước sân vận động sức chứa tới 2500 người, thiệt hay giả ạ?”
“Đương nhiên là thật.” Lục Phán Phán cười, “Trận chung kết còn có sức chứa 5000 người cơ.”
La Duy cười nửa miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Nhiều người xem như vậy, còn có truyền hình trực tiếp, không phải rất run sao?”
“Đã thi đấu ai còn để ý có bao nhiêu người đang xem đâu?” Lục Phán Phán nói, “Nhưng mà tiếng reo hò lúc ấy thật sự rất lớn.”
La Duy gật đầu không nói gì.
Đi đến dưới lầu, La Duy định quay đầu về nhà, Lục Phán Phán đột nhiên gọi cậu ta lại.
“La Duy!”
La Duy quay đầu lại: “Sao vậy ạ?”
Lục Phán Phán: “Cậu muốn đánh tới trận chung kết sao?”
La Duy liếm khóe miệng, do dự hai giây mới nói: “Có ai không muốn đâu, em là vận động viên, không muốn lấy quán quân thì vận động viên cái gì ạ?”
Thấy Lục Phán Phán không nói lời nào, La Duy lại nói: “Đan Húc Dương cũng thế, chị đừng nhìn hắn ngày thường không thích nói chuyện, kỳ thật em biết hắn so với bất kỳ ai khác đều mong lấy được quán quân, hắn là người nông thôn, khi còn nhỏ học thể dục cũng không dễ dàng, nhiều năm như vậy vất vả đến đây, mà kết lại đến cái cúp cũng chưa được sờ qua.”
Lục Phán Phán thở dài, đi lên bậc thang, phất tay với cậu ta: “Nhanh trở về đi, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai cố gắng huấn luyện nhé! Chúng ta sẽ giành được quán quân.”
La Duy tay phải nắm chặt, vỗ ngực mình.
“Yên tâm đi!”
*
La Duy một mình đi vào đường đêm, cả một đường chạy chậm vào ký túc xá, cuối cùng trước một khắc giờ giới nghiêm vào đến ký túc xá.
Cậu ta vừa bò lên thang lầu, vừa xem di động.
Mới vừa mở ra WeChat, đã thấy tin nhắn của Cố Kỳ hiện lên.
[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Cậu trở lại ký túc xá không?
[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Còn ở bên ngoài sao?
[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Bên ngoài trời tối như vậy, cậu không sợ hãi sao?
[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Sắp đến giờ cấm rồi, cậu trở về nhanh đi.
[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Cậu không còn ở bên ngoài đúng không? Ngày mai buổi sáng không định tập bóng sao?
[ Đừng yêu ta, không kết quả ]:: Đêm không về ngủ không tốt đâu.
La Duy: “……”
Tại sao cậu lại cảm giác có một kẻ lỳ quái trà trộn vào đội bóng vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
A, dương quốc phúc mọi người không biết sao?? Dương quốc phúc chính là dương quốc phúc cay rát năng người sáng lập a!
(Editor: em đi search tung cả gg lên cũng không thấy chị đại ơi 😭😭😭)
Cùng với một kẻ kỳ quái trà trộn ở nơi này —— một tác giả hèn mọn cũng đi quảng cáo.
Tác phẩm sau vẫn chưa hoàn chỉnh cấu tứ cho nên chưa viết ra, gần đây quyết định thay đổi triệt để cho nên lại lần nữa viết, mọi người có thể lưu lại mong chờ một chút a!
《 Ngày không rơi 》
Cẩu Đản và Thúy Hoa lớn lên rất giống nhau, mới vào đại học đã bị các bạn trêu chọc có tướng phu thê.
Cẩu Đản tuyên bố, tuyệt đối sẽ không cùng Thúy Hoa ở bên nhau.
Bởi vì lớn lên rất giống nhau, cảm giác giống loạn luân:)
Sau đó, Cẩu Đản chọc Thúy Hoa tức giận, đuổi tới trạm tàu điện ngầm, đẩy nàng vào tường, hôn lên trán.
Thúy Hoa lại lớn tiếng nói: Ca ca, đừng như vậy, ba mẹ sẽ đánh chết chúng ta.
Cẩu Đản:……?
Tên của nam nữ chính còn chưa quyết định, tùy tiện viết, đừng nghĩ là thật nha!
Tôm tích nữ chủ VS chuyên trị tôm tích nam chủ (?)
Editor:
Dịch một chút về truyện mới của tác giả. Nghe thấy nam chính cũng tự vả như bạn học Cố =)))
Không biết đọc chương này mọi người thấy thế nào, tớ thì thấy nhẹ lòng thực sự. Cảm giác như đội bóng này mang lại ánh sáng cuối đường hầm cho Lục Phán Phán vậy.
Tớ nhận bộ này vì là một fan của bóng chuyền. Từ bé đã suốt ngày ôm TV xem bóng chuyền nữ với ông. Bóng chuyền không được chú trọng là sự thật, nhưng vinh quang của vận động viên thì không phân biệt hạng mục. Khó khăn gian khổ nhiều, cuối cùng cũng chỉ có cúp vàng là an ủi được tâm hồn vận động viên thôi.
Mong là chúng ta có thể cùng đồng hành cho đến khi đội bóng của họ giành quán quân 😘😘😘