Tuy có người không tình nguyện, nhưng chung quy mọi người vẫn đến đông đủ.
Chỉ là lúc huấn luyện, cũng có người không phải thực sự tích cực, đội viên chia hai đội năm - sáu, luyện tập chạy ba bước lấy đà bật cao, có người nhanh có người chậm, Ngô Lộc rất khó chỉ huy phối hợp.
Cứ như vậy, sau hai ba lần tập luyện, Ngô Lộc phát hỏa, nhưng không mắng chửi ai, ném cái còi xuống đất rồi đi lên tầng.
Mọi người đứng tại chỗ, đối mặt nhìn nhau, có mấy người nhìn chằm chằm về phía Lục Phán Phán.
La Duy: “Chính là tôi càng hỏi thì cô ấy càng tức giận a.”
Cố Kỳ: “Ai vậy?”
La Duy: “Bạn gái anh.”
Ánh mắt của Cố Kỳ đảo quanh La Duy và Lục Phán Phán băn khoăn một vòng, sau đó không nói chuyện nữa.
“Vậy trước tiên cậu cứ quan tâm, dỗ dành cô ấy đã.” Lục Phán Phán nói, “Nữ sinh bình thường đều thích kiểu này, cậu càng quan tâm, cô ấy càng vui vẻ, sau đó sẽ mở lòng, cái gì cũng đều theo như cậu nói.”
La Duy: “Quan tâm như thế nào ạ?”
Lục Phán Phán: “Tích cực chủ động nói chuyện phiếm với cô ấy, sáng sớm chúc ngày mới, đêm về chúc ngủ ngon đều không thể thiếu, cô ấy nói cái gì cũng đều đáp lời, bạn gái ấy à, quan tâm nhiều một chút cũng không sai.”
Cố Kỳ nhìn về phía Lục Phán Phán, lúc cô lơ đãng quay đầu lại đây thì lại dời ánh mắt đi trong nháy mắt.
La Duy: “Như vậy sao……”
La Duy vẫn thấy có điểm khó khăn.
“Thật phiền toái.” Tiếu Trạch Khải ở bên cạnh nói, “Tớ còn chưa bao giờ quan tâm bạn gái.”
Lục Phán Phán và La Duy đồng loạt nhìn về phía cậu ta, một tò mò một ngạc nhiên.
Tiếu Trạch Khải nghiêm túc mà nói: “Không phải bởi vì tớ có chủ nghĩa đại nam tử, mà là bởi vì ——”
“Tớ không có bạn gái.”
Tác giả có lời muốn nói: Này này, con trai cưng của chúng ta không phải tra nam (trai đểu), tại sao mọi người đều muốn nam thứ hai ngược hắn vậy hả? Nam chủ thật vô tội đi?