Trên đường đi, Cố Thiên Sơn không thể không nghĩ đến việc Lục Mỹ Đình đã nhìn thấy tấm ảnh gia đình trên bàn làm việc của anh.
Hôm qua anh đã lấy ra xem nhưng lại quên cất vào chỗ cũ.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy tâm trạng hoảng sợ trên gương mặt của Lục Mỹ Đình, anh không muốn đặt quá nhiều suy nghĩ vào việc này.
Anh cảm thấy quan trọng hơn hết là đồng hành và chia sẻ với cô.
Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình đến trường để đón Tiểu Bối sau giờ học.
Khi thấy Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình đến, Tiểu Bối tỏ ra rất vui mừng và tâm trạng hôm nay cô bé rõ ràng đáng yêu hơn.
Cô bé tự tin hơn, vì không còn ai dám trêu chọc hay ám chỉ đến chuyện gia đình.
“Aaaa… Baba, mẹ ơi!”
Tiểu Bối chạy thật nhanh về phía Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình.
“Tiểu Bối, hôm nay có bạn nào bắt nạt con nữa không? Con nói mẹ xem nào.”
Lục Mỹ Đình ôm Tiểu Bối vào trong lòng rồi hỏi.
Bao nhiêu phiền muộn, bao nhiêu mệt mỏi của Lục Mỹ Đình chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Tiểu Bối đều tan biến mất.
Tiểu Bối vui vẻ liền lắc đầu rồi kể về ngày hôm nay của cô bé.
“Dạ không mẹ.
Hôm nay, không có bạn nào trêu chọc con.
Bữa nay con làm bài đều được 10 điểm.”
Cố Thiên Sơn bĩu môi.
“Cha! Xem ra nay con gái của baba có mẹ nên quên mất đi sự hiện diện của người ba này rồi.”
Tiểu Bối rất thông minh liền hiểu được, cô bé chạy đến vị trí Cố Thiên Sơn đang đứng, thơm một cái vào má, khiến anh có cảm giác dễ chịu.
Tiểu Bối phấn khởi đòi đi khu vui chơi giải trí của trung tâm thương mại.
“Mẹ ơi, hôm nay chúng ta đi khu trung tâm giải trí trong trung tâm thương mại được không?”
Lục Mỹ Đình nhìn về phía Cố Thiên Sơn.
“Anh, chúng ta có thể đi được chứ?”
Cố Thiên Sơn nhìn Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối rồi nói.
Anh bế Tiểu Bối rồi rời đi.
“Tất nhiên, con yêu.
Hôm nay con đạt điểm 10, chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi.”
Cả ba người họ cùng nhau lên xe để đến trung tâm thương mại.
Trên đường đi, Tiểu Bối luôn miệng kể về những chuyện ở lớp học ngày hôm nay.
Trung tâm thương mại.
Cả ba người cùng nhau bước vào trung tâm thương mại với nhiều tiếng cười và niềm vui tràn đầy.
Tiểu Bối vui mừng chạy trước, hào hứng chọn những trò chơi mà cô thích.
Lục Mỹ Đình không thể nào từ chối lời đề nghị của Tiểu Bối, dù có chút mệt mỏi từ những sự việc gần đây.
“Baba, mẹ, con muốn chơi tất cả các trò chơi ở đây.”
Nhìn thấy Tiểu Bối vui vẻ như vậy Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình không nỡ từ chối.
“Được thôi.
Chúng ta cùng nhau chơi đi.”
Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối, cùng nhau tham gia các trò chơi vui nhộn, từ bắn súng đến đua xe, gắp thú…
Nụ cười rạng rỡ không ngừng nghỉ trên khuôn mặt của ba người, tạo nên không gian tràn đầy hạnh phúc và niềm vui trong ngày.
Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình dành thời gian để thắt chặt tình cảm với Tiểu Bối, cùng cười đùa và tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ bên nhau.
Dù có những gian truân và bất đồng, họ đều hiểu rằng tình yêu và sự hiểu biết sẽ luôn đồng hành và giữ vững hạnh phúc của gia đình họ.
Trời đã tối, ba người họ cùng nhau rời khỏi khu trung tâm giải trí và đến một quán ăn lề đường mà Lục Mỹ Đình đã chọn.
Mặc dù Cố Thiên Sơn cảm thấy hơi lo lắng về vệ sinh, nhưng Tiểu Bối đang rất háo hức muốn thử những món ăn đường phố.
Anh đành miễn cưỡng đồng ý để làm hài lòng cô bé.
Lục Mỹ Đình chỉ đường đến quán ăn lề đường mà cô đã chọn.
“Đây là quán ăn lề đường mà em muốn thử.
Món ăn ở đây ngon lắm đó, anh và Tiểu Bối có thể thử xem sao.”
Cố Thiên Sơn có chút quan ngại về vấn đề vệ sinh, vẫn đang chần chừ.
Tiểu Bối rất háo hức nên liền nhõng nhẽo.
“Ba ơi, chúng ta chỉ thử một chút thôi mà.
Chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Cố Thiên Sơn mỉm cười, gật đầu đồng ý.
“Vậy thì ba sẽ thử như ý con.
Nhưng con nhớ, chúng ta chỉ ăn ở đây một lần thôi đấy nhé!”
Tiểu Bối vui mừng, ríu rít nói lời cảm ơn Cố Thiên Sơn.
“Cảm ơn ba! Ba là tốt nhất!”
Cả ba người cùng nhau ngồi xuống và chọn những món ăn đặc trưng của quán.
Tiếng cười và tiếng nói vui vẻ tràn ngập không gian nhỏ nhưng ấm cúng.
Mỗi người đều chia sẻ những câu chuyện, những trải nghiệm trong ngày, tạo nên không khí ấm áp và thân thuộc.
Sau khi dùng bữa, ba người quay trở về biệt thự.
Lục Mỹ Đình nhẹ nhàng tắm rửa cho Tiểu Bối, đảm bảo cô bé sạch sẽ và thoải mái mới chịu lên giường đi ngủ.
Cố Thiên Sơn không thể ngủ được, anh trăn trở vì tâm trạng của Lục Mỹ Đình và những sự việc gần đây.
Anh không thể không khỏi lo lắng cho tâm trạng của Lục Mỹ Đình.
Một ngày dài mệt mỏi và những suy nghĩ xoay quanh tấm ảnh gia đình, Lục Mỹ Đình quay trở về phòng riêng.
Cô cảm thấy cả tâm hồn lẫn thân thể đều trở nên nặng nề.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Thiên Sơn đứng đó, cô lập tức lấy lại bình tĩnh bằng nụ cười nhẹ nhàng và những suy nghĩ về tấm ảnh bỗng dưng tạm xa dần.
“Sao anh lại ở đây?”
Cố Thiên Sơn quan tâm cho sức khỏe của Lục Mỹ Đình.
“Em thấy mệt lắm, đúng không? Anh đến muốn cùng em đi ngủ.”
Lục Mỹ Đình nhẹ nhàng từ chối.
“Anh không cần lo, em muốn ngủ một mình.”
Cố Thiên Sơn nụ cười ôn nhu, đi đến và xoa nhẹ đầu Lục Mỹ Đình.
“Em thật cứng đầu.
Anh chỉ đang lo lắng cho em, không làm bất cứ điều gì cả.”
Không chịu từ bỏ ý định, Cố Thiên Sơn tiến lại giường và nằm xuống.
Lục Mỹ Đình lắc đầu ngao ngán, nhưng rồi miễn cưỡng nằm xuống bên cạnh.
Họ nằm trên chiếc giường rộng lớn, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu sáng, tạo ra một không gian yên bình và ấm áp..