— Ta đã có dự liệu, tuy vừa rồi rất nguy hiểm nhưng chắc chắn nó sẽ đi tìm con, kẻ đã đến phá ngôi mộ. Nhưng như thế cũng đúng chủ ý của ta rồi, đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ đây. Về chỗ đất này ta sẽ dùng để dẫn dụ nó lên trên tầng hai. Có lẽ….
Đang nói thầy Tàu đột nhiên dừng lại nhìn Tư và ông Phúc:
— Có lẽ hai ngươi nên đi khỏi đây, chuyện hai người làm đã xong cả rồi. Việc còn lại rất nguy hiểm, không biết ta có chống lại được nó hay không..? Chính vì vậy các ngươi mà ở lại sẽ bị liên lụy đến tính mạng. Đi ngay bây giờ đi….
Tư vội vàng nói:
— Không được đâu sư phụ, con mà bỏ thầy đi lúc này sau này sao con còn dám sống. Hơn nữa chính thầy cũng nói việc này rất nguy hiểm, chẳng phải có con ở lại thì thêm người thêm sức mạnh hay sao..? Con không đi đâu cả, có đánh chết con cũng không đi……
Ông Phúc tuy nãy giờ rất sợ hãi, tim ông đang đập thình thịch bởi ban nãy chứng kiến Tư suýt chết ông cũng lạnh cả sống lưng. Giờ biết tin con quỷ sẽ đến đây tìm người ông càng run hơn. Nhưng ông lại nói:
— Tôi…..tôi…cũng….cũng….ở…lại…lại…
Hai thầy trò Tư nhìn ông Phúc ngạc nhiên, ông Phúc cố gắng bình tĩnh đáp:
— Ta cũng không biết phải nói sao nữa, đúng là không sợ chết mà….
Tư sốt sắng:
— Con dù sao cũng là đệ tử của thầy cơ mà….Thời gian cũng không còn nhiều, thầy có điều gì cần làm cứ nói với con.
Thầy tàu đáp:
— Sẽ vẫn như lần trước thôi, nhưng giờ bỏ những thứ hôm qua đi, thay mới lại toàn bộ. Vấn đề quan trọng vẫn là khi nó đi lên tầng hai thì con và chủ nhà đây phải lập tức dán những lá bùa ta đưa lần trước vào tất cả các lối ra vào, cửa sổ…Sau đó lặng im chờ đợi, nếu ta xảy ra chuyện hai ngươi phải bỏ chạy ngay…Lúc đó hãy thông báo với dân làng, may chăng sẽ có người tin, cứu được ai thì cứu….
Tư cùng ông Phúc gật đầu rồi đi chuẩn bị cho thầy Tàu những thứ thầy dặn, Tư cũng đi tắm rửa thay bộ quần áo vừa nãy ra. Trời tối dần, lại là những tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng kêu ra rả bên ngoài vườn sau. Tất cả đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ nó đến mà thôi.
“ Tích…Tắc…Tích…Tắc..”
Tiếng đồng hồ vang lên rõ mồn một trong đêm tối, không gian im lặng đến rợn người.
Tiếng khóa trong lẫn thanh chèn cửa chính vừa rơi xuống đất. Mọi người đều dự đoán nó sẽ đi vào từ phía cửa sau nhưng không phải. Cánh cửa chính đằng trước đang từ từ mở ra với những âm thanh gai người:
“ Kèn……kẹt……ẹt…….kẹt…..”
Vì sợ dân làng đến tìm nên ông Phúc mấy hôm nay không chỉ khóa trái bên trong mà còn cẩn thận chèn thêm một thanh gỗ to chắn ngang cánh cửa. Giờ đây cả ông Phúc lẫn Tư đều đang ở trong phòng. Vậy mà cánh cửa vẫn tự mở ra một cách đầy kinh dị. Tư phải lấy tay che miệng ông Phúc lại vì sợ ông ta sẽ hắt xì như lần trước. Bản thân Tư cũng lạnh cóng người khi cái bóng đang đổ trên vách tường có hình dáng của một con người rõ ràng cả tay, đầu, chân….Và cái bóng đó đang từ từ tiến về phía trước.
Khi cái bóng lướt qua cửa phòng Tư mới dám thở, nó không vào đây, nó đi thẳng lên cầu thang tầng hai mà không một tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất. Ông Phúc ú ớ rồi lấy tay đập vào tay Tư. Lúc này Tư mới nhận ra vì quá căng thẳng Tư quên mất mình đang bịt miệng, bịt mũi ông Phúc. Suýt chút nữa thì ông ta bị Tư bịt cho tắc thở, vội buông tay ra Tư nói:
— Nó lên tầng hai rồi…..Nhanh làm theo lời sư phụ tôi dặn. Ông dán bùa ở trước tôi dán ở phía sau. Nhanh lên….
Cả hai chân tay đang run lên từng chập cố gắng đứng dậy bước từng bước chậm chạp để dán những là bùa thầy tàu đã giao. Trong khi đó ở tầng trên mọi thứ vẫn im lìm không một tiếng động…..Tư lo lắng: