Rồi Trinh đứng lên, quay bước đi vào vùng sương khói trắng mịt mùng, đi xa mãi, xa mãi, tôi gọi thế nào nó cũng không quay lại. Muốn đuổi theo nhưng đôi chân lại không sao nhấc lên được.
“Vân! Vân! Tỉnh dậy đi!”
Tôi mở choàng mắt ra, ngơ ngác nhìn thì thấy anh Trí đang ngồi bên cạnh.
“Sao em lại ngủ ở đây? Về nhà thôi.”
Thì ra tôi đã nằm trên mộ Trinh mà ngủ thiếp đi, tất cả chỉ là mơ, nhưng sao giấc mơ ấy lại thật đến thế? Từng lời nói, cử chỉ của Trinh tôi còn nhớ như in, thậm chí…tôi nhận ra rằng mình thực sự đã khóc.
“Em mơ thấy gì mà khóc thế này?” Anh Trí quan tâm hỏi, lau đi những giọt nước mặt còn vương *** trên má tôi.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo: “Không sao đâu ạ! Chỉ là một giấc mơ.”
Chuyện tâm linh vốn là thứ rất hư ảo, nhưng chẳng lẽ Trinh thực sự đã hiện về với tôi? Thế nào cũng được, là thật hay chỉ là mơ thì nó cũng đã truyền thêm cho tôi một chút sức mạnh. Mọi chuyện sẽ qua.
“Em đến gặp phía công an sao rồi?” Anh Trí vừa dìu tôi đứng dậy vừa hỏi.
Tôi không nhìn anh, trả lời: “Mọi chuyện ổn cả ạ! Anh đừng lo. Sao anh lại biết em ở đây?”
“Ổn cả? Có mỗi chuyện em bị đổ oan thôi chứ gì? Khi anh nghe tin dữ, anh liền đi tìm em, thì ra em ở đây.”
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn anh, thì ra anh đã biết cả. Tôi tự cười mình nhưng lại không dám nói gì với anh. Anh lo cho tôi như thế là đủ rồi, tôi không muốn nợ nần gì anh thêm nữa, nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi anh. Anh giữ chặt lấy tôi, nói như một sự giải thích: “Em đừng quên bạn anh là công an ở đó. Nó nói với anh hết rồi. Đừng giấu anh, anh thực sự muốn giúp em.”
“Anh giúp em tìm lại Bo là đủ lắm rồi. Em không muốn anh lại vì chuyện của em làm vướng bận, anh còn công việc của mình mà.”
“Em có chắc là một mình em có thể đối phó được không? Họ liên kết lại đổ oan cho em thì sao? Mặc dù anh không phải người có chức quyền hay có tiền như bố ruột của Bo nhưng anh vẫn có thể giúp em trong tầm với của anh mà. Ít ra anh cũng có thể làm chỗ dựa cho hai mẹ con em.”
Đôi mắt quá chân thành của anh không những làm tôi bối rối mà còn thấy áy náy nếu tiếp tục từ chối. Nhưng đây là chuyện của tôi và tôi phải tự mình đối mặt với nó chứ không phải dựa dẫm vào một người khác. Tôi tự cho là mình đã từng vượt qua điều kinh khủng nhất trong cuộc đời thì không có lí gì bây giờ lại không thể tự chống chọi được.
“Một mình em vẫn ổn mà. Bao năm qua em vẫn một mình sống tốt, em không nghĩ là cần một ai đó giúp đỡ mình, dù là một chỗ dựa. Chỉ mong anh giúp em giấu kín chuyện này, không cho bố mẹ em biết là được rồi.”
Anh Trí chợt cười buồn: “Em không muốn nói cho ai biết vậy em định làm sao? Em chỉ có một mình thôi mà.”
“Em tin rằng người không có tội thì rồi cũng sẽ được minh oan.”
Nói xong tôi quay người bước đi trước, không nhanh cũng không chậm và tôi biết anh Trí vẫn đi sau lưng tôi như một điểm tựa vững chắc mà bất kể khi nào quay lại cũng sẽ thấy anh đứng ở đó sẵn sàng dang tay giúp đỡ.
Lên đến chỗ dựng xe, tôi mới nghe anh Trí nói: “Đứng trước kẻ có tiền và có quyền thì công lý chỉ như một trò hề thôi.”
Rồi anh đi ngay, bỏ tôi lại đó suy ngẫm câu nói của anh. Là trò hề cũng được, tôi là con ngốc cũng được, tôi vẫn muốn tin tưởng ở nó, ít ra còn có một niềm tin để hy vọng và bám víu, còn hơn là không biết phải tin vào cái gì.
Vừa dựng xe ngoài sân nhà bố mẹ, tôi đã nghe tiếng cười giòn tan của Bo, tiếng cười ấy làm tôi nhẹ lòng biết mấy. Tôi không vội vào nhà ngay mà ngồi ở chiếc ghế gỗ cũ kỹ dưới giàn cây thiên lý, nhẹ nhàng cầm ấm tích rót ra một ít chè xanh mà bố tôi thường *** mỗi ngày. Nước chè nóng xanh ngắt, phảng phất chút mùi hương tươi mát. Tôi đưa chén chè lên mũi ngửi, cảm nhận mùi hương lan dần lên sống mũi. Nhớ lại cảm giác khi còn bé, hay nghịch ngợm ấm chè của bố, thử uống một tí mà mặt mũi cứ nhăn nhúm hết lại kêu đắng, chẳng hiểu sao bố cứ uống ngon lành, còn khen chè vừa thơm vừa ngon ngọt. Tôi nhắm mắt lại, nhấp một ngụm chè, hương vị đăng đắng, chan chát nhưng khi nuốt xuống lại có vị ngọt ngào nơi cổ họng khiến tôi quên mọi buồn phiền của cuộc sống thực tế. Tôi khoan khoái mỉm cười, ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh qua những tán lá, nắng chiều nhè nhẹ xuyên qua, chiếu lên gương mặt tôi ấm áp.
“Sao con không vào nhà?” Giọng nói trầm trầm của bố vang lên bên cạnh.
Tôi nhìn bố, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra: “Con muốn ở ngoài này một chút cho thoáng.”
Bố ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cũng rót một cốc chè, chầm chậm uống một ngụm rồi gật gật đầu: “Con thấy chè hôm nay có ngon không?”
“Ngon lắm ạ! Bố đúng là người biết chọn chè.” Tôi tấm tắc khen.
“Chè ngon hay không là do đất, do nơi nó sống chứ không phải do bố. Bố chỉ là may mắn chọn được loại ngon mà thôi. Lá chè hôm nay rất xanh, tươi, *** ra được nước chè ngon.”
Tôi cười mà không nói gì, tiếp tục uống ngụm chè của bố.
“Con đi gặp phía công an thế nào?” Bố lại hỏi.
“Không có gì ạ. Chỉ là thủ tục thôi.” Tôi trả lời mà không nhìn vào mắt bố.
“Vậy là ổn rồi. Bố là đàn ông nhưng cũng biết con cái là thứ quan trọng nhất của người phụ nữ. Một người phụ nữ thật sự có thể mất chồng, mất tình yêu, thậm chí mất cả sự nghiệp nhưng họ không đời nào để mất đứa con của mình.” Bố thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Đối với bố mẹ, hai chị em con dù có lớn đến mấy thì vẫn chỉ như những đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Cho đến hôm Bo mất tích, bố đã chứng kiến con đau khổ, dằn vặt trong nỗi xót xa của một người mẹ thì bố đã tin con gái nhỏ của bố đã lớn thật rồi. Con đã thực sự là một người phụ nữ trưởng thành.”
“Bố…” Tôi không nói được gì, cảm thấy cổ họng mình cứ nghèn nghẹn. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên bố nói chuyện với tôi như với một người trưởng thành.
“Hôm đầu tiên con bế Bo về nhà, bố đã thật sự tức giận, cảm thấy mất mặt ghê gớm, nhưng chưa bao giờ bố muốn đuổi con đi, chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi. Cho đến ngày hôm nay thì có lẽ bố phải cảm ơn con đã cho bố một thằng cháu ngoại đáng yêu, và cảm ơn Bo đã giúp con trở thành một người phụ nữ thật sự.”