“Anh thật sự đáp ứng rồi?” Lâm Duyệt hưng phấn mà kêu lên, thật tốt quá, rốt cục tìm được người rồi! Nàng đang lo không tìm được người. Không thể tưởng tượng được nhanh như vậy đã tìm được, thật sự là xa tận chân trời gần ngay trước mắt nha.
“Đúng vậy, anh đáp ứng rồi.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói xong, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng, một cái xoay người đặt nàng ở dưới thân, bắt đầu hôn từ cái miệng léo nhéo của nàng.
“Uy, trong hiệp nghị của chúng ta không bao gồm nội dung này!” Lâm Duyệt vung tứ chi giãy giụa, miệng oa oa gọi bậy.
Động tác của Mạc Lặc Nghị Phàm không ngừng lại, khẽ cười nói: “Mục phụ của hiệp nghị có, là bản thân em không phát hiện.” Vừa hôn đồng thời hai tay không ngừng du ngoạn trên thân thể mềm mại của nàng
“Chán ghét… Anh khi dễ người ta!” Trong màn đêm, tiếng la của Lâm Duyệt có vẻ bé nhỏ không đáng kể như vậy, tiêu tán ở trong bóng đêm.
Về đến nhà, mệt mỏi mấy ngày kia nhất thời tan thành mây khói, Mạc Lặc Nghị Phàm hiểu rõ một ngày vẫn chưa giải quyết được việc vòng cổ, hắn cùng người thân một ngày cũng không được an toàn.
Nhưng là, phải thế nào mới có thể biết được người chủ sở hữu két sắt là ai chứ? Cho dù giả sử hắn tìm được người chủ sở hữu chẳng hạn, người đó dễ gì mà đem tư liệu của bản thân giao ra ột người xa lạ chứ? Đem thứ quý giá như vậy trong két sắt dâng cho hắn chứ?
Tỷ mỉ hồi tưởng lại đoạn đối thoại ngắn với người thần bí kia trước khi ông ấy chết, căn bản không có tin tức tương quan gì, chẳng lẽ người sở hữu chính là người thần bí kia? Nhưng là ông ấy đã chết, căn bản không thể nào kiểm chứng.
Hết thảy đều huyền bí, nhất định còn giấu ở trong vòng cổ, Mạc Lặc Nghị Phàm lần lượt xem xét lại vòng cổ, mỗi một đốt đều cẩn thận kiểm tra qua. Rốt cục ở móc cài của vòng cổ phát hiện một hỉnh vẽ thần bí, một cái đoản kiếm hình chữ thập La Mã cổ, mặt trên là chạm trổ hình rắn vô cùng tinh tế, vảy rắn cư nhiên còn rất sống động.
Mạc Lặc Nghị Phàm kinh ngạc quan sát vảy rắn, tinh ý phát hiện ra hình chạm trổ này nhất định là cố ý làm như vậy, nhất định có ẩn ý, có lẽ là một huy hiệu của một gia tộc hoặc là biểu tượng của một gia tộc nào đó.
Kết quả này nói lên điều gì? Hắn buông vòng cổ, nhẹ nhàng bóp bóp trán.
Ngay tại lúc hắn đang phiền não, cửa phòng bị người bên ngoài gõ gõ, người đi vào là Lâm Duyệt. Nhìn đến vòng cổ trước mặt hắn, nàng hi hi cười nói, “Nghị ca ca, anh còn ngồi ngắm cái vật bảo bối này của anh sao? Có gì không bình thường sao?”
“Phiền, thực phiền.” Mạc Lặc Nghị Phàm rũ hai ay từ trên đầu xuống dưới, ôm lấy vòng eo của nàng, đem nàng ôm ngồi trong lòng mình.
“Vậy không nên nhìn nữa.” Lâm Duyệt cười lấy tay xoay xoay vòng cổ, thật sự nhìn không ra có cái gì đặc biệt, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm giống như đang nghiên cứu vật gì đó lỗi thời, có cái gì mà ngày nào cũng phải nghiên cứu chứ ?
Mạc Lặc Nghị Phàm chẳng qua chỉ cười cười, giơ tay đoạt lấy vòng cổ trên tay nàng bỏ trở về ngăn kéo. Sau đó ôn nhu hỏi nói: “Em tìm anh có chuyện gì sao?”
Lâm Duyệt thế này mới nhớ tới chính sự, tựa như vừa bị tra tấn nói: ” Đứa nhỏ thối Thư Tình kia ầm ĩ hô muốn đi học giống bọn em, khuyên như thế nào cũng không nghe, đang ở trong phòng khóc nháo đâu.”
Mạc Lặc Nghị Phàm nghĩ nghĩ, nói: “Vậy để cho nó đi thôi, đi hai ngày nó sẽ cảm thấy trong nhà chơi vui hơn so với trường học, về sau cũng sẽ không thể náo loạn nữa.”
“Nhưng là nó mới hai tuổi…” Lâm Duyệt chịu không thể không trợn trắng mắt, đứa trẻ ở vườn trẻ ít nhất cũng 3 tuổi nha?
“Anh sẽ nói chuyện với cô giáo.” Mạc Lặc Nghị Phàm lại cười nói, nói xong đứng dậy, ôm lấy nàng đi ra khỏi thư phòng, hướng phòng ngủ của tiểu Thư Tình đi đến.
Sáng sớm Thứ Bảy, Lâm Duyệt liền rời giường sớm, đuổi theo Mạc Lặc Nghị Phàm đang định đi ra khỏi cửa ngăn hắn lại , hỏi: “Nghị ca ca, anh không quên hôm nay là ngày mấy đi?”
“Cái gì?” Mạc Lặc Nghị Phàm nghi hoặc nhìn nàng.
“Hôm nay là thứ Bảy, tộc trưởng hội.” Lâm Duyệt tức giận nhắc nhở nói, quả nhiên đã quên!
Mạc Lặc Nghị Phàm một bộ đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm nàng: “Bảo bối, anh gọi 20 người đến đây, tùy em chọn được chứ?” Chỉ cần đừng bắt hắn đi khai cái gì hội tộc trưởng là tốt rồi, đời này hắn đều chưa có khai quá cái gì là tộc trưởng hội đâu.
“Nghị ca ca, anh làm sao có thể nói chuyện không giữ lời!” Lâm Duyệt quýnh lên, hổn hển kêu lên.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của nàng, khẽ cười, vỗ về tóc của nàng nói: “Bảo bối, đừng khẩn trương, anh đi là được.” Nói xong quay sang trợ lý bên người phân phó vài câu, đem bọn họ đuổi đi.
“Em chỉ biết Nghị ca ca không phải là kẻ nói mà không giữ lời thôi.” Lâm Duyệt hưng phấn mà hô to một tiếng, cuối cùng cũng yên tâm.
Trên xe thương vụ xa hoa, Lâm Duyệt nghĩ nghĩ, cười hớ hớ nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Nghị ca ca, cô giáo Y nhà chúng em có một chút biến thái, mặc kệ bà ta nói cái gì, anh cũng không cần phải tức giận nha.”
“Nga? Bà ta sẽ nói cái gì mà khiến anh phát hỏa chứ?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhíu mày hỏi.
“Ha ha, em đoán thôi, nói không chừng sẽ như vậy đó.” Lâm Duyệt hắc hắc cười nói, nếu như lần trước , Tiểu Thiên ngày hôm sau trở về hét về sau không bao giờ làm anh họ của người khác nữa.
“Ân, vậy là tốt rồi.” Mạc Lặc Nghị Phàm gật gật đầu, xe dừng ở cổng trường học , hôm nay ngài họp hội tộc trưởng, học sinh là không thể vào trường, Lâm Duyệt cùng Lưu Tuyết liền vô cùng cao hứng đi dạo phố.
Khi Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện ở cổng phòng học cấp ba, bên trong đã ngồi đầy muôn hình muôn vẻ người, Cô giáo Y ngồi ở trên bục giảng liếc Mạc Lặc Nghị Phàm, khóe miệng nhếch lên cười khẩy nói: “Tiên sinh, không biết anh có phải là anh họ mà Lâm Duyệt nói không?”
Mạc Lặc Nghị Phàm im lặng, nhìn lướt qua bên trong, trừ bỏ một chỗ còn chưa có người ngồi, toàn bộ đều ngồi đầy rồi, trên chỗ trống viết hai chữ to chềnh ềnh – Lâm Duyệt .