Mạc Lặc Nghị Phàm suy nghĩ hồi lâu , chi tiết nói: “Ông ấy nói tin được tôi, ông ấy nói chi tiết về tôi cho thấy đã để ý từ lâu. Còn có một chút trọng yếu chính là, ông nói nguyên bản là muốn nhờ Lãnh Phong giúp ông ta làm việc này, đáng tiếc Lãnh Phong đã chết.”
Tiêu Ký Phàm giật mình khiếp sợ, cái tên Lãnh Phong này khiến trái tim hắn hung hăng đau nhói, tên này vốn đã hoàn toàn bị hắn lãng quên. Sống trên đời, hắn là Tiêu Ký Phàm, chính là Tiêu Ký Phàm!
“Theo điểm này mà nói ẩn tình trong vòng cổ cùng vận mệnh Trung Quốc quốc có liên quan là hợp lý.” Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ cười một tiếng nói, Lãnh Phong chính là người Trung Quốc, mà Mạc Lặc Nghị Phàm chỉ có thể xem như nửa người Trung Quốc mà thôi!
Lãnh Phong trà trônj vào giới xã hội đen 20 năm, là sát thủ hàng đầu, nhưng không ai biết tâm huyết cùng đạo nghĩa của hắn, bởi vậy người thần bí mới có thể tin tưởng hắn như vậy, đối với việc hắn chết mới có thể đau buồn như vậy!
“Nghị, nếu không muốn nhiều chuyện, tốt nhất đem vòng cổ dựa theo người thần bí ủy thác giao cho Mã Sĩ Kiệt, sau đó rời khỏi trận tranh đoạt này.” Tiêu Ký Phàm thở dài một tiếng khuyên nhủ.
Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu, trầm ngâm một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Tôi chỉ muốn biết rõ ràng, Lâm Duyệt bị mất trí nhớ có phải có liên quan đến chuyện này hay không.” Hắn cũng không muốn dây dưa nhiều với bọn xã hội đen làm gì, bởi vì hắn đã không còn là người nhiệt huyết dâng trào 3 năm trước đây nữa rồi, một Mạc Lặc Nghị Phàm độc thân!
Năm đó thời điểm Lãnh Phong muốn bởi vì Lâm Tử Hàn mà rời khỏi hắc đạo, hắn thậm chí cảm thấy hắn quá mức yếu đuối, bản tính lệch khỏi quỹ đạo. Hiện tại rốt cục cảm nhận được tâm tình năm đó của hắn.
Con người thật là có thể vì yêu buông tha cho hết thảy, vì Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình, hắn nguyện ý bước theo đường lui của Tiêu Ký Phàm, buông tha cho sự ham mê cùng cố chấp gì đó của bản thân, rời khỏi hắc đạo! Chỉ cần vợ và con gái của hắn có thể hạnh phúc sinh sống trên đời là tốt rồi.
Tiêu Ký Phàm không đồng ý mở miệng nói: “Lâm Duyệt là con gái của Owen – Morgan, cô ấy mất trí nhớ nhất định là do Morgan tạo thành, còn cần đi thăm dò sao?”
“Owen – Morgan hai năm trước cũng đã ly kỳ mất tích, hơn nữa ông ấy không có lý do gì để đối xử với con gái của mình như vậy.” Đây là điều mà Mạc Lặc Nghị Phàm thấy khó hiểu nhất, Lâm Duyệt cố tình chính là không nhớ rõ hắn cùng tiểu Thư Tình, những chuyện khác đều không có quên.
“Chuyện này liên quan đến rất nhiều người, rất khó tra rõ ràng.”
“Tôi sẽ cẩn thận một chút.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười cười nói, hắn tin tưởng bản thân nhất định có năng lực đem sự tình điều tra rõ ràng.
Tiêu Ký Phàm nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Có một người cậu có thể đi thỉnh giáo hắn, Lâm Trúc! Những chuyện xảy ra trước đây trong giới hắc đâọ ông ta đều biết tương đối rõ.” năng lực của Lâm Trúc, Tiêu Ký Phàm vẫn là rất bội phục, năm đó ít nhiều vẫn là ông ấy hắn cứu,hắn mới có thể sống lại.
“Nếu quả thcự cần thiết, tôi sẽ đi thỉnh giáo hắn.” Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu một cái, cũng tin tưởng Lâm Trúc hẳn là có năng lực hiểu rõ chuyện này hơn bản thân mình.
Ăn cơm chiều xong, bốn người ngồi ở trong phòng khách hàn huyên một hồi, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đứng dậy tính trở về.
“Chị Quý , gọi ba tiểu tử kia xuống đây đi.” Lâm Tử Hàn nói với chị Qúy ở phía sau, chị Qúy gật đầu một cái, liền chạy đến trên lầu. Chỉ chốc lát sau, tiểu Thư Tuyết liền dẫn hai tiểu minh tinh ồn ào náo nhiệt kia đi xuống.
Tiểu Thư Tình chạy đến ôm chân Mạc Lặc Nghị Phàm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Ba ba, con cũng không thể không về nhà được sao?”
“Không thể!” Mạc Lặc Nghị Phàm một phen ôm lấy thân mình nho nhỏ của nó, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Nghị ca ca, anh để cho nó ở đây chơi hai ngày đi, bảo bối nhà tôi cũng có bạn để chơi..” Lâm Tử Hàn kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm làm nũng nói. Chọc sắc mặt Tiêu Ký Phàm trầm xuống, một tay kéo nàng ôm về bên người, không cho nàng gần nam nhân khác.
“Ba ba, con còn muốn chơi cùng tiểu bảo bảo.” Tiểu Thư Tuyết đã ở một bên kêu gào.
Lâm Duyệt hi hi cười đánh giá bộ dạng như thiên sứ của tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ nói: “Lần sau lại chơi tiếp được không, hôm nay buồn ngủ rồi nga, ngoan ha.”
“Nga.” Tiểu Thư Tuyết ngoan ngoãn nga một tiếng, Lâm Duyệt liền nắm tay tiểu Thư Tình, cùng Mạc Lặc Nghị Phàm đi ra khỏi phòng. Một nhà ba người ngồi vào xe, Lâm Tử Hàn ở ngoài cửa kính xe xua tay nói: “Nghị ca ca thân mến, Duyệt Duyệt thân mến, tiểu Thư Tình thân yêu, lần sau nhất định phải đến đấy nha.”
“Di di, cháu ngày mai sẽ đến!” Tiểu Thư Tình lớn tiếng tuyên bố nói, lưu luyến không rời nói lời từ biệt với mấy bạn nhỏ của nó.
Xe đi ra khỏi Tiêu gia, chạy vút trong màn đêm, thật vất vả mới có thể nghe tiểu Thư Tình ríu ra ríu rít nói xong chuyện tình liên quan đến hai vị bảo bối kia của Tiêu gia. Rốt cục cũng đến phiên nàng mở miệng, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn đang trầm mặc nói: “Nghị ca ca, nữ nhân ngây thơ kia là bạn của anh sao?”
Mạc Lặc Nghị Phàm quay mặt lại, nhìn nàng hỏi: “Cái nào?”
“Chính là thiếu phu nhân Tiêu gia nha, còn có… Lâm Tử Y.” Lâm Duyệt do dự một chút hỏi. Xem bộ dáng của thiếu phu nhân Tiêu gia, tựa hồ rất thân thiết với Mạc Lặc Nghị Phàm, nàng thật cảm thấy rất hiếu kỳ về mối quan hệ của Mạc Lặc Nghị Phàm cùng chị em Lâm Gia
“Các nàng…?” Mạc Lặc Nghị Phàm nhíu mi, trầm mặc xuống, hồi tưởng lại từng chút từng chút chuyện có liên quan đến chị em nhà họ Lâm năm đó. Thật lâu sau sau mới cười khẽ: “Anh đã ba năm không có gặp bọn họ rồi.”
Hắn trả lời có điểm ông nói gà bà nói vịt, nhưng lại là Lâm Duyệt thích nghe, khóe miệng của nàng nhếch lên, lộ ra tươi cười vui sướng. Mặc kệ Lâm Tử Y là ai, trước đây cùng Mạc Lặc Nghị Phàm phát sinh cái gì, tựa hồ cũng không trọng yếu nữa rồi.
Bởi vì người hắn yêu, từ đầu đến cuối liền chỉ có một người, đó là vợ trước của hắn, mẹ của tiểu Thư Tình.
“Nghị ca ca, nếu có người ác ý giả mạo em, làm mẹ tiểu Thư Tình, ngươi sẽ thế nào?” Lâm Duyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, dùng ngữ khí vui đùa hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm lại nghiêm trang mở miệng: “Anh sẽ giết cô ta.” trong lòng Lâm Duyệt lộp bộp nhảy dựng, nháy mắt đã lạnh toát cả người. Tình yêu của hắn đối với vợ trước, cư nhiên đến tận mức này sao?