“Hắn ta hại em thành như vậy, em còn muốn biết hắn ta để làm cái gì?!” Quả nhiên, Diệp Tường Phi cũng nói ra những lời này, âm thanh lạnh lùng nói: “Cuộc sống của em, là bị hắn hủy hoại, em phải nằm ở đây 2 năm không thể ra khỏi cửa, cũng là do hắn làm hại!”
“Tường Phi, anh nhất định là hiểu lầm anh ấy!” Diệp Giai đánh gãy lời nói của hắn, nói: “Em tin rằng sự thật nhất định không phải như anh nói , không có khả năng anh ấy sẽ hại em!”
‘‘Hiện tại nam nhân kia là ai em cũng không biết, tại sao em có thể khẳng định chắc chắn mà nói ra những lời này chứ? Diệp Giai, em điên rồi sao?” Hai năm trước, cô cũng là như vậy mà bênh vực nam nhân kia, chết cũng không chịu nói cho hắn, cnam nhân kia là ai, đẫ làm chuyện gì với cô. Chỉ khăng khăng một mặt nói hắn tốt, cô yêu hắn đến mức nào!
“Em… Em chỉ là muốn biết!” Diệp Giai đô đô cái miệng nhỏ nhắn, xoay mặt căm giận mở miệng nói. Mượn đây là che dấu bối rối của cô, hiện tại cô không chỉ đã biết nam nhân kia là ai, còn gặp được hắn, nhưng là những lời này cô không thể nói cho hắn biết được!
“Tốt lắm, đừng dỗi, ngoan ngoãn không nên nghĩ ngợi gì cả, như vậy bệnh của em mới có thể tốt lên không phải sao?” Diệp Tường Phi hòa dịu hạ thanh âm, vỗ vỗ tay cô trấn an nói.
“Em chỉ biết bệnh của bản thân mình có thế nào cũng không thể tốt lên được, cho nên mới muốn biết quá khứ như vậy” Diệp Giai bất đắc dĩ nói, cô thầm nghĩ ở những ngày cuối cùng của sinh mệnh, có thể ở bên cạnh hắn, ở bên cạnh đứa nhỏ!
“Bệnh của em sẽ tốt lên, hãy tin tưởng bản thân mình, được chứ?” hai tay Diệp Tường Phi vỗ vỗ hai vai của cô, nhìn chăm chú vào cô trấn an nói, hai năm, không có một chút chuyển biến tốt, cũng không phải vĩnh viễn cũng không tốt nên được, hắn vẫn là cho rằng như vậy.
“Nói như vậy, chính là anh không chịu nói ?!” Diệp Giai căm giận nói, xoay người nhắm mắt không để ý tới hắn. Diệp Tường Phi nhìn sườn mặt của nàng, bất đắc dĩ thở dài nói: “Giai Giai, em trước kia, nghịch ngợm đáng yêu, thiện lương lạc quan, quả thực chính là phiên bản của Lâm Duyệt, vì sao hiện tại em lại biến thành đa sầu đa cảm như vậy chứ?”
Từ nhỏ, mặc dù cô không được mọi người trong Diệp gia sủng ái, nhưng cuộc sống của cô luôn luôn lạc quan , là một nữ hài tử bướng bỉnh làm cho người ta đau đầu.
“Tường Phi, trước kia em như thế nào em không nhớ rõ, thật buồn cười, mất trí nhớ, liền tính cách cũng thay đổi sao? Em cũng không thích bản thân hiện tại, một chút cũng không thích!” Diệp Giai buồn bực nói.
Diệp Tường Phi nhìn chăm chú vào sườn mặt trắng thuần của cô, thật lâu sau mới bất đắc dĩ nói: “Em nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều quá, được chứ?” Nói xong đứng lên, bước dài hai chân hướng cửa đi đến.
Sau khi nghe thyá tiếng xe của hắn nổ máy rời đi, Diệp Giai mới từ trên giường ngồi dậy, mảnh khảnh ngón tay vuốt sợi tóc mềm mại, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào hai đầu gối, cô lại nghĩ đến hắn…
Mạc Lặc Nghị Phàm tựa như một viên độc dược mà tiến nhập vào trong lòng Diệp Giai, độc tố càng ngày càng sâu càng ngày càng đậm lan tỏa trong lòng của cô, dắt cô muốn lượt nữa chạy ra khỏi Thủy Loan biệt thự, chờ đợi ở cửa nhà trẻ, chỉ vì muốn nhìn xem một cái cha con hai người bọn họ.
Hôm nay cô không có thấy Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện, mà lại nhìn thấy Lâm Duyệt nắm tay tiểu Thư Tình từ trong trường học đi ra, tiểu Thư Tình đem đóa hoa đỏ thãm trong tay tựa như của hiếm mà giơ ra trước mặt Lâm Duyệt, cao hứng phấn chấn nói: “Mẹ, đây là cô giáo thưởng cho con đó.”
“À… Thực ngoan.” Lâm Duyệt ở trên mặt của nó thơm một cái, cười tủm tỉm khích lệ nói.
Hình ảnh ấm áp này, khiến Diệp Giai khi nhìn thấy hâm mộ đến cực điểm, nước mắt hạnh phúc bất tri bất giác liền nhuốm đầy vành mắt, nhìn bọn họ, tưởng tượng ra nếu bản thân chính là Lâm Duyệt, cô tình nguyện làm Lâm Duyệt không phải Diệp Giai! Mặc dù là thế thân cũng được!
“Mẹ, con cũng có!” Một bên Tiêu Thiên Kỳ giơ bông hoa đỏ thẫm hướng phía Lâm Tử Hàn tranh công nói, Lâm Tử Hàn không chút nào keo kiệt khích lệ nói: “Bảo bối ngoan, trở về mẹ nấu món ngon cho con.”
“Lại là nấu món ngon.” bộ dạng mày rậm mắt to thật là xinh đẹp bất mãn nói thầm nói.
“Vậy con muốn thế nào?” Lâm Tử Hàn cười hỏi, Tiêu Thiên Kỳ cười hì hì nói: “Con muốn đi đến nhà Thư Tình chơi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nhất thời suy sụp, khó xử nói: “Nhưng là ba ba sẽ không đồng ý, nếu không chúng ta mời Thư Tình tiểu thư đến nhà chúng ta chơi đi.” Nói xong sau đó ngẩng đầu cười hớ hớ nhìn Lâm Duyệt, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của nàng.
Mạc Lặc Nghị Phàm ngàn căn vạn dặn bảo phải về sớm một chút, nàng cũng đã ngàn cam đoan vạn cam đoan nói nhất định về nhà đúng giờ. Nhưng là… lời nói cự tuyệt còn chưa nói xuất ra khỏi miệng, khóe mắt liền liếc thấy Diệp Giai đang ngẩn người nhìn tiểu Thư Tình.
Trong lòng Lâm Duyệt sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, đem tiểu Thư Tình hướng Lâm Tử Hàn trước mặt đẩy, nói: “Em đây đành phải làm phiền chị, vừa khéo em có chút việc, một giờ sau em đến Tiêu gia đón người.”
Hai tiểu hài tử nho nhỏ vừa nghe thấy liền cao hứng đến tột độ, hưng phấn mà hướng một chiếc xe hơi xa hoa chạy tới, Lâm Tử Hàn cũng vội vàng theo đi . Thẳng đến khi xe đi rồi, Lâm Duyệt mới hướng chỗ Diệp Giai đi đến.
Không có chờ Diệp Giai kịp lên tiếng, liền mỉm cười nói: “Nghị ca ca hôm nay có việc gấp, vậy nên không có tới, chị nhất định thực thất vọng đi.”
Diệp Giai ngượng ngùng cười cười, nói: “Nói thật, quả thật là thất vọng, bất quá không quan hệ, chỉ cần về sau có thể nhìn thấy anh ấy là đủ rồi.” Cô là thật nghĩ như vậy.
“Vâng, đúng vậy.” Lâm Duyệt gật đầu, nhìn quét qua một chút bốn phía, giơ tay lên chỉ vào một của hàng cà phê nhỏ nói: “Chúng ta đến bên kia đi ngồi đi, nói chuyện phiếm.”
“Được.” Diệp Giai đáp lời, cùng nàng hướng của hàng cà phê đi đến.
Tìm một chỗ thật khuất ngồi xuống, Diệp Giai cởi kính râm lớn trên mặt xuống, lập tức khiến cho ánh mắt bồi bàn trở lên tò mò mà lại thưởng thức. Hai khuôn mặt giống nhau như đúc đều là mỹ nữ, ở trên đường dù sao cũng không gặp nhiều lắm.
Diệp Giai đã lâu lắm không có tiếp xúc với người ngoài, bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, may mắn Lâm Duyệt là tỉnh táo, quấy quấy cà phê xong nhìn nhìn khiến cho người phục vụ tò mò liền bước chân rời đi.