Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 124: Dụ hoặc ác nam



“Bảo bối, nhỏ giọng chút.” Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng nói, Diệp Giai thè lưỡi, ngoan ngoãn cúi đầu uống nước trái cây của bản thân.

Mạc Lặc Nghị Phàm tuy là nói như vậy, trong lòng cũng dâng lên một tia tò mò, dùng dư quang khóe mắt đánh giá tên nam nhân ngạo mạn đến cực điểm kia, cẩn thận cân nhắc thân phận địa vị của hắn.

Thấy ông chủ tiếp đón thịnh tình, khi hắn đi qua bên cạnh Mạc Lặc Nghị Phàm, Mạc Lặc Nghị Phàm giữ chặt hắn giả bộ một mặt tò mò bộ dáng, dùng tiếng Italy lưu loát dò hỏi: “Xin hỏi nhân vật vừa mới đến đây là ai vậy?”

Ông chủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười cười: “Người này ngài cũng không biết? Cũng đúng, ngài là người bên ngoài mà, vẫn là không hỏi thì tốt hơn.” Nói cho hết vừa định rời đi.

Mạc Lặc Nghị Phàm quýnh lên, lại giữ chặt hắn góc áo, đem 200 USD nhét vào trong tay của hắn, cười cười nói: “Tôi chỉ là tò mò, thích hỏi thăm thị phi mà thôi.”

Ông chủ nhìn thấy USD, vụng trộm nhìn liếc mắt một cái phương hướng nam nhân kia, phủ ở bên tai Mạc Lặc Nghị Phàm, thấp giọng thì thầm nói: “Người này là em trai của giáo phụ Daniel – Dĩ Mã Lợi La người đứng đầu gia tộc Dĩ Mã Lợi La tiếng tăm lừng lẫy, Maguire – Dĩ Mã Lợi La, cũng là trùm xã hội đen của thành phố này, ỷ vào thế lực của anh trai làm xằng làm bậy, buôn bán súng ống, ma túy, giết người, buôn bán gái điếm, không chuyện ác nào không làm, chúng tôi làm ăn nhỏ không dám đắc tội, bằng không toàn bộ quán bar sẽ bị phá nát, bởi vậy nên tôi khuyên ngài đừng quá tò mò, xem ra ngài là du khách, cố găng smà du ngoạn thắng cảnh của Italy, cách những người này xa một chút là tốt hơn cả.”

Mạc Lặc Nghị Phàm nghe đến mấy chữ Dĩ Mã Lợi La này, trong lòng vui vẻ, thật sự là trời không phụ lòng người, đến không hề phí công phu. Cụp mắt bắt đầu trầm tư . Ông chủ thấy hắn tựa hồ không có vấn đề gì muốn hỏi nữa, chạy nhanh trốn về phía quầy bar.

Nhưng là, làm thế nào đem hắn dẫn ra khỏi quán bar, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất, cũng là ít nguy hiểm đến bản thân mình nhất mà đoạt được thứ gì đó mà mình muốn từ trên người hắn?

“Nghị ca ca, anh hỏi tham làm cái gì?” Diệp Giai tò mò hỏi.

“Muốn từ trên người hắn lấy đươc thứ này nọ.” Mạc Lặc Nghị Phàm thuận miệng nói, tiếp tục trầm tư.

Diệp Giai chớp chớp mắt to xinh đẹp, hi hi cười nói: “Anh nghĩ muốn cái gì? Em có thể giúp anh nha!” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Nghị ca ca, anh chờ em.” Liền đứng dậy bước nhanh hướng phía quầy bar đi đến.

Mỉm cười hướng ông chủ trên quầy bar nói: “Anh trai, tôi muốn mua loại thuốc có thể khiến người ta mơ hồ thăng hoa.”

Ông chủ sửng sốt, sau đó thấp giọng trách cứ nói: “Tiểu thư xin chú ý khi nói chuyện, nơi này là quán bar đang hoạt động, không có thứ mà cô cần để bán đâu. ” Thời điểm nói những lời này, rõ ràng có thể cảm giác được hắn đang chột dạ.

Diệp Giai tuy rằng không có ra khỏi cửa, nhưng tin tức tivi vẫn là xem qua, cũng hiểu biết nhiều ít được tình hình gì đó trong quán bar. Mỗi một quán bar đều có bán những loại này, nghĩ rằng có lẽ là do ông chủ tưởng cô là một tiểu cô nương, không muốn bán cho cô nha.

Như thế vẫn cười nói như cũ : “Đại ca, tôi có tiền, hơn nữa sẽ trả gấp đôi cho anh.”

Thấy tiền sáng mắt ông chủ nghe được tiền, lại lần nữa bị mê hoặc, suy nghĩ một chút sau, ngồi xổm thân mình xuống ở phía dưới quầy bar tìm một lúc sau đó đem một túi nho nhỏ thuốc bột bỏ vào trong một chiếc ly sáng màu đưa đến trước mặt Diệp Giai.

“Phiền toái thay tôi rót một ly rượu đỏ, cám ơn, tiền lát nữa sẽ đưa cho ông.” Diệp Giai vẫn như cũ cười đến thực vô hại, làm cho người ta cảm thấy nàng kỳ thực chính là một kẻ ham chơi.

Sau khi ông chủ rót đầy ly xong, nàng bưng lên chén rượu, hướng Mạc Lặc Nghị Phàm đang một mặt lo lắng giơ ngón cái ý bảo yên tâm. Lắc lắc dáng người yểu điệu xuyên qua đám người, ánh mắt ra bộ vô tình mà phóng điện với Maguire.

Thời điểm thấy ánh mắt đột nhiên đăm chiêu của Maguire, Mạc Lặc Nghị Phàm rốt cục ý thức được Diệp Giai muốn làm cái gì, thật đáng mùng, ở lúc hắn còn chưa kịp ngăn lại. ma Trảo của Maguire đã hướng thân thể nhỏ bé mảnh mai của Diệp Giai, một tay kéo cô ppm vào trong lòng .

Mạc Lặc Nghị Phàm nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt nháy mắt đã xanh mét, hận không thể lập tức chém nát cánh tay đang ôm ấp trên lưng của Diệp Giai kia. Đương nhiên cũng tức Diệp Giai cư nhiên lại ngang hiên mà bán đứng sắc đẹp dụ dỗ nam nhân , xem ra tiểu thê tử của hắn thật đúng làcần phải về nhà dạy bảo lại nha!

Bị người ta kéo mạnh một cái, ly rượu đỏ trong tay Diệp Giai sánh ra ngoài mất một nửa, đáy lòng căm giận mắng: lợn háo sắc, đò quý như vậy lại nhà mi phí phạm!

Trên mặt lại hiện lên một nụ cười quyến rũ mê người, đem chén rượu hướng bên miệng Maguire, ở hắn bên tai nói nhỏ nói: “Nếu anh uống nó, đêm nay…”

Không đợi nàng nói xong, Maguire liền nâng ly rượu trong cánh tay nhỏ bé của nàng lên, ngửa đầu một đã uống hết sạch rượu trong ly. Diệp Giai sửng sốt, không nghĩ tới sự tình sẽ thành công như vậy.

Tại trong quán bar này, nhìn thấy hé ra một khuôn mặt người Đông Phương đã không dễ dàng gì, lại là một nữ tử Đông Phương xinh đẹp như vậy càng thêm không dễ dàng nha. Maguire đã bị cô mê hoặc đến thất điên bát đảo, tự nhiên sẽ không thể từ chối.

“Bảo bối, đến, em cũng uống một ly nào.” Maguire không để ý tới mỹ nữ đầy bàn, rót một ly rượu đỏ giơ lên bên miệng Diệp Giai. Diệp Giai khẽ cười một tiếng, cười duyên nói: “Chúng ta có thể vào phòng riêng chứ?”

“Đương nhiên.” Dược tính dần dần nổi lên tác dụng, Maguire căn bản không có suy nghĩ như vậy có thể có cái gì không ổn hay không, dắt tay Diệp Giai liền hướng thang máy đi đến.

Mạc Lặc Nghị Phàm tức giận đến sắp hộc máu cuống quít theo đi lên, theo đuôi bọn họ đi đến trên lầu. Maguire đẩy cánh cửa phòng hắn bình thường chuyên dùng, ôm lấy Diệp Giai rồi đi vào.

Mạc Lặc Nghị Phàm đuổi kịp thời điểm hắn đóng cửa len đi vào, đem Diệp Giai từ trong lòng hắn kéo ra , lạnh giọng nói với Diệp Giai: “Xong việc sẽ sử lý em” Sau đó xoay người sang phía Maguire, một tay túm lấy hắn đẩy ngã trên vách tường, nói: “Chạm vào nữ nhân của tao, mày nói tao nên xử mày thế nào?”

Hai chân Maguire mềm nhũn, thuận thế liền hướng trên mặt đất quỳ xuống, run giọng cầu xin tha thứ nói: “Đại ca, thực xin lỗi, tôi không biết cô ta là nữ nhân của ngài.” Một mặt cầu xin tha thứ đồng thời không quên vụng trộm nhìn về phía cửa, cửa đã bị khóa lại, Diệp Giai tựa vào trên cửa một mặt xem kịch vui, vui sướng khi người khác gặp họa lam fmặt quỷ với hắn,

Maguire nhất thời liền hoảng, cả người bắt đầu run run lên.

Mạc Lặc Nghị Phàm túm lấy cổ áo của hắn, nhìn hắn mặt không chút biến sắc hỏi: “Anh trai mày gần nhất có liên hệ với bọn người Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.