Maguire sửng sốt một chút, thật không ngờ Mạc Lặc Nghị Phàm lại đột nhiên hỏi tới anh trai của hắn, cuống quít gật đầu: “Là… Là… Đúng vậy, nghe nói là bàn chút việc quan trọng, bất quá cụ thể không rõ lắm.”
Mạc Lặc Nghị Phàm hỏi tiếp nói: “Vậy mày biết rõ ràng hộ chiếu của anh trai mày ở chỗ nào không? Tao cần mượn bản sao một chút, chỉ sợ chuyện này phải phiền toái đến mày rồi.”
“Này…, chuyện này chỉ sợ không được, hộ chiuế của anh ây sđều ỏ chỗ thu ký riêng của anh ấy, tôi làm thế nào có thể lấy được chứ?” Maguire bối rối nói, yêu cầu này thật sự có điểm khó làm, hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Tao nói là bản sao, không phải kà bản gốc, nếu mày không nghĩ ra biện pháp…”
“Được được được, đại ca tha mạng, tôi nghĩ nghĩ biện pháp.” Maguire không đợi hắn đến khi lời hù dọa kịp bị hăn snói ra khỏi miệng, liền vội vàng gật đầu nói: “Gần nhất nghe nói anh trai tôi muốn đi Nhật Bản, không rõ ràng lắm là chuyện gì, hình như là cùng chính phủ Nhật Bản trao đổi hợp tác năng lượng, tôi nghĩ hẳn là có thể tìm thư ký của hắn, xem có thể lấy đucợ bản sao hộ chiếu hay không.”
“Tốt lắm, tao sẽ chờ mày ba ngày.”
“Chính là… Tôi có thể hỏi vì sao muốn láy bản sao hộ chiếu của anh ấy không?” Hắn rất ngạc nhiên, cũng thực lo lắng!
“Mày cảm thấy mày có tư cách hỏi taa vấn đề gì đó sao? Cho mày 10 giây hiểu rõ rồi hỏi lại taa!” Nói xong, Nghị móc súng lục ra, họng súng lạnh như băng đen thùi dí vào trên trán Maguire.
Maguire sợ tới mức chết khiếp, lập tức nói đến: “Tôi không hỏi, đại ca tha mạng! Tôi nhất định nghĩ biện pháp, đừng giết tôi.”
“Tốt lắm, tao ày thời gian ba ngày, ba ngày sau, chúng ta gặp nyhau ở hàng ghế đầu tiên đấu trường Lam Mã cổ, nhớ kỹ đừng đùa giỡn gì đó, bằng không…” Mạc Lặc Nghị Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là không thể tin tưởng lời nói của hắn.
Xoay người đem Diệp Giai đẩy mạnh vào trong phòng tắm, mệnh lệnh không cho phép nàng đi ra sau đó rất nhanh thoát đi quần áo trên người Maguire, lấy điện thoại nhắm thẳng kẻ đang kêu a thất thanh chụp một loạt anh. Lập tức thu hồi di động, cầm quần áo ném lại cho hắn, toàn bộ quá trình không đến năm phút đồng hồ.
“Đại ca, ngài muốn làm gì?” Maguire ôm quần áo kinh lăng hỏi, run run đến mức quần áo đều mặc không được..
“Đương nhiên là lưu làm kỷ niệm.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười tà mị nói: “Nếu mày không muốn cho toàn thế giới được thương rthức dáng người đẹp tốt của mày vậy ngoan ngoãng nghe theo tao, bằng không…” Giơ giơ di động trong tay lên, xoay người đẩy ra cửa phòng tắm, ôm Diệp Giai hướng cửa phòng đi đến.
Rất nhanh đi ra khỏi quán bar, sắc mặt Mạc Lặc Nghị Phàm dần dần âm trầm, Diệp Giai vụng trộm nhìn liếc mắt một cái khuôn mặt âm trầm khí suất kia, không dám rên một tiếng lặng lẽ gạt cánh tay của hắn ở trên vai xuống. Không biết vì sao, cô chính là không thích cảm giác bị nam nhân chạm vào.
Mạc Lặc Nghị Phàm dừng lại bước chân, nhìn chăm chú vào nàng lạnh giọng hỏi: “Có phải trước kia em cũng thường dùng bộ dạng này để câu dẫn nam nhân hay không ?”
Diệp Giai sửng sốt, theo bản năng lắc đầu, nói: “Nghị ca ca, em là vì anh muốn đối phó hắn, lại không có người khác, đành phải…” Tóm lại một câu, cô thực vô tội!
“Anh cũng không cnà em dùng phương pháp này đến giúp đỡ anh” Mạc Lặc Nghị Phàm mới mặc kệ nàng có phải vô tội hay không, chỉ cần nhớ tới cái tên xú nam nhân kia ôm cô, sờ soạng bộ dáng của cô, liền tức giận đến ứa máu ra.
“Được thôi, ta lần sau không giúp anh là được.” Diệp Giai nhỏ giọng nói thầm, rõ ràng là giúp hắn một cái đại ân, thế nào ngược lại là bản thân phải ở đây sám gối với hắn? Thế sự này đúng là loạn, loạn rồi.
“Về sau mặc kệ là ở dưới tình huống gì, cũng không cho phép nam nhân khác chạm vào em, biết chưa?” Mạc Lặc Nghị Phàm đã không phải là lần đầu tiên mẹnh lệnh ở trước mặt Lâm Duyệt. Nếu là Lâm Duyệt, nàng nhất định sẽ nga một tiếng có lệ một tiếng cho xong việc. Diệp Giai cũng là hơi hơi sửng sốt, nâng tầm mắt lén lút nhìn hắn liếc mắt một cái, cảm thấy nghĩ nam nhân này quả nhiên là rất bá đạo!
“Em đã biết.” Diệp Giai ngọt ngào cười nói, trong lòng cũng thực hưng phấn.
Thành phố F, Lâm Duyệt trở về cuộc sống nguyên bản của nàng, chính là thời gian nghỉ hè, nàng vốn nên đến công ty đi làm. Nhưng là nàng ngay cả cửa công ty cũng không dám bước vào, Diệp Giai biến mất, Diệp Tường Phi khẳng định đã bị chọc giận đến điên rồi đi?
Nghĩ đến đây, nàng sựo muốn chết. Nhưng là nàng lại rất muốn biết sau khi Diệp Giai mất tích đã phát sinh chuyện gì, Diệp Giai, nàng không bao giờ trở lại Thủy Loan biệt thự nữa.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhất định là đã nhận ra người đó cùng tướng mạo với nàng đi? Không phải, theo như tính cách của Mạc Lặc Nghị Phàm thì đã sớm trở về đem nàng trách móc một chút, mà yêu thương. Không có tin tức, chính là chuyện tốt, chính là, Diệp Giai cùng Mạc Lặc Nghị Phàm nhận thức, thật sự à chuyện tốt với nàng sao?
Lắc đầu cười khổ một tiếng, tiếp tục ở trên đường cái du ngoạn, xem có hay không việc gì để ngày nghỉ còn làm.. Cúi đầu đi đường nàng không cẩn thận va vào một bức tường thịt, bức tường thịt này nàng đã quen thuộc nhiều lắm, bởi vậy ngửi mùi hương là có thể biết đó là ai.
Đầu óc oanh một tiếng rung động, thật sự là sợ hãi tới mất hồn! Diệp Tường Phi! Hắn rốt cuộc vẫn là tìm tới nàng! Nàng nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ a?!
Trước mắt tựa hồ chỉ có một biện pháp, chạy là thượng sách! Vì thế, khom người làm một cái đại lễ, chân thành nói thanh: “Thực xin lỗi.” Hướng phía bên cạnh đi sang, tiếp tục đi về phía trước .
“Còn muốn chạy sao?” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lùng của Diệp Tường Phi, Lâm Duyệt trong lòng cứng lại, ngay sau đó cánh tay liền bị một bàn tay to nắm chạt, một cỗ đau đớn dâng lên trong đầu nàng!
“Diệp tổng… Thế nào lại là anh? A… Đau quá…!” Lâm Duyệt kêu eo óe như nghóe chết, giãy giụa, đáng tiếc một chút tác dụng đều không có.
Diệp Tường Phi không có buông tay, gắt gao nhìn nàng hỏi: “Nói cho tôi biết, Diệp Giai ở nơi nào?”
Lâm Duyệt nhịn xuống đau đớn, ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Diệp Giai? Diệp Giai khôngphải vẫn được anh chăm sóc sao ? Chị ấylàm sao vậy? Phát sinh sự tình gì sao?”
“Đáng chết! Là tôi đang hỏi cô!” Diệp Tường Phi nổi giận rống lên một tiếng với nàng, thiếu chút nữa đem những người sau lưng đuổi hết. Lâm Duyệt lại vẫn dùng bộ mặt vô tội như cũ theo dõi hắn, chớp đôi mắt to vô tội hỏi: “Anh tại sao lại nghĩ đến đây hỏi tôi chứ ? Anh không có việc gì để làm sao?”