Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 17: Tân tổng tài trở về 2



“Duyệt Duyệt, tán gẫu cái gì vui vẻ vậy, lại đây giúp anh phong tương” Trong văn phòng quản lí bên cạnh truyền đến tiếng gọi, Lâm Duyệt ‘vâng’ một tiếng, đi đến văn phòng nhỏ.

“Đem chỗ tài liệu cũ này giúp anh bỏ vào thùng” Thiên vừa làm việc, vừa phân phó cô nói.

“Được, tiểu Thiên” Lâm Duyệt hoạt bát hô to một tiếng, bắt đầu sắp xếp, Thiên không vui trừng mắt liếc nhìn cô một cái:

“Không lớn, không nhỏ, gọi anh là Thiên đại ca!”

“Nhưng người ta thích gọi anh là tiểu Thiên thôi” Lâm Duyệt cười hắc hắc nói, Thiên đã không phải là lần đầu tiên sửa đúng cho cô, biết nhiều lời vô ích. Nói sang chuyện khác:

“Hôm nay lại xin phép?”

“Đúng vậy”

“Nếu em muốn thi vào cao đẳng, đừng xin phép nghỉ, anh đã nói, chờ khi nào em nghỉ hề rảnh thì lại đến”

“Không có việc gì, dù sao cũng không tốt lên được, hơn nữa em chỉ xin phép nghỉ tiết thể dục”

Thiên là anh họ xa của Lưu Tuyết, đã làm quản lí trong ngành này nhiều năm, lúc nghỉ hè năm ngoái một mình chủ định đưa cả Lâm Duyệt và Lưu Tuyết vào công ty làm nhân viên văn phòng, coi như là là lành đùm lá rách.

Ai ngờ hai nha đầu kia không thể nói được, bình thường không rảnh mấy đều thích đến nơi này, ảnh hưởng rất lớn đến thành tích học tập không nói, còn luôn xin nghỉ phép nữa.

Đóng thùng xong, Lâm Duyệt liền tự giác cầm tư liệu trở lại kho tư liệu, kho tư liệu nhỏ có hai máy tính là chuyên dành cho nhân viên dùng, còn có máy vi tính và máy photo.

Loại công việc này tuy nhàm chán, nhưng chỉ cần có tiền lương, Lâm Duyệt đều cảm thấy có dũng khí. Bất tri bất giác liền đến thời gian tan tầm, duỗi thẳng người, cô đứng dậy đi ra khỏi kho tư liệu.

Bình thường đồng nghiệp đều trò chuyện vui vẻ hôm nay có vẻ phá lệ yên tĩnh, hơn nữa đều ra sức công tác. Lâm Duyệt đánh giá nhóm người quái dị, cười hi trêu ghẹo nói

“Các anh các chị thân mến, chuyện gì khiến mọi người nghiêm túc thành như vậy?”

Vương Ức Linh ra vẻ nghiêm cẩn nói: “Lâm Duyệt, Bạch quản lí gọi cô giúp hắn mang cà phê vào, cô không nghe sao”

“Nói khi nào? Em không có nghe thấy” Lâm Duyệt liếc nhìn cánh cửa đang khép chặt, nghi hoặc nói.

“Cô có đi hay không, Bạch quản lí mà phê bình xuống thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô”

Vương Ức Linh nhún nhún vai, mím môi không quan tâm cô. Lâm Duyệt học bộ dáng của cô mím môi, hướng phòng nước trà đi đến, lúc từ trong đi ra trên tay còn bê một ly cà phê.

Trên cửa phòng quản lý có bảng không được quấy rầy, Lâm Duyệt nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng đẩy, bảng liền chuyển. Cô cười hi một tiếng, nhớ gõ hai tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Ngay khi thân ảnh nhỏ gầy của cô biến mất ở cạnh cửa, trong văn phòng nháy mắt tuôn ra một trận cười trộm, bắt đầu bàn tàn sôi nổi. Vương Ức Linh đem ngón trỏ đặt ở trên môi, sau đó chỉ chỉ phòng quản lí, ý bảo mọi người dừng lại nghe chuyện ầm ĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.