“Chơi vui lắm ———.” Lâm Duyệt nghiến răng nghiến lợi gạt bỏ những lời này, nhớ tới Thi Tiểu Hân cùng với Phạm Tư Ân sắc mặt liền hận đến nghiến răng kèn kẹt. Cơn giận qua đi lại là một trận khuôn mặt nóng bừng lên, đời này nàng chưa từng bị quá mất mặt như vậy.
“Chơi vui vì sao lại không chơi nhiều nhêm một chút thế?”
“Tên mặt rỗ đem mình đuổi về đến đây.”
“Cậu lại gặp tên mặt rỗ? Hắn có làm gì cậu không?” Lưu Tuyết lo lắng nhìn nàng, quan sát nàng một lần nữa những gì khi đi vẫn còn mang đủ về nhà mà.
“Không có!” Trừ bỏ cưỡng hôn và sờ soạng phía sau thì quả thật không có làm gì nữa. Chính là nàng tình nguyện cho hắn đánh một chút cũng không muốn chịu hắn đối xử với mình thấp kém như vậy nha.
Lưu tuyết hoài nghi nhìn chằm chằm nàng: “Vì sao lại có thể như vậy? Không phải hắn một mực đuổi theo cậu để tìm lại vòng cổ sao?” Hơn nữa tựa hồ mỗi ngày đều thúc giục nàng phải nhanh nên khiến cho nàng mỗi ngày chỉ biết cười hề hề cho qua chuyện.
“Hắn có thể làm gì với mình? Đem mình giết đi thì cả đời này hắn cũng đừng mong đến tìm lại vòng cổ nha, cậu nghĩ rằng hắn bị điên chắc!” Lâm Duyệt hiểu rất rõ Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ không dám đối xử với mình như vậy vì hắn đã sớm đem nàng trở thành vợ trước của hắn.
Đột nhiên phát hiện ra khuôn mặt của mình thật hữu ích, bằng không đã sớm bị cái tên đàn ông gian ác kia phanh thây ra rồi.
“Nói cũng có lý, hắc hắc.” Lưu Tuyết chui vào chăn tiếp tục khò khò ngủ, nhưng mà Lâm Duyệt ngay cả một chút buồn ngủ cũng đều không có, lửa giận đầy mình khiến nàng ngủ không được đi.
Sáng sớm hôm sau Lâm Duyệt dắt Lưu Tuyết bất chấp mọi khó khăn đi vào phòng học, mới vừa bước chân vào liền nghe được một trận ồn ào lớn nhỏ. Hình như lại có tiếng cười tưởng như vô tình, ngay sau đó là một trận bước chân không nhanh không chậm truyền đến.
Lâm Duyệt xấu hổ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn khô nóng một mực không dám ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi giày hàng hiệu xinh đẹp trên mặt đất, hận không thể dẫm một cái lên đó cảm thụ xem thế nào, nhìn thấy con nhỏ này khiến người ta đau đến chết đi sống lại.
“Duyệt Duyệt tối hôm qua chơi có vui vẻ không?” Thi Tiểu Hân cười xấu xa mà quan sát nàng, giọng mỉa mai mở miệng. Vừa dứt lời bên cạnh liền truyền đến một trận tiếng cười lớn điên loạn
Lưu Tuyết không hiểu gì cả nhìn mọi người, vì không phải người ngoài nên cũng hắc hắc cười theo bọn họ.
Lâm Duyệt tức giận lấy khủy tay híc vào người cô một cái, tức giận nói: “Cậu cười cái khỉ gì?”
“Bọn họ cười cái gì mình kiền cười cái đó nha.” Lưu Tuyết liền ngừng cười, vẻ mặt vô tội liếc mắt quyét qua mọi người. Cậu ấy làm sao vậy? Cô cười là sai sao?
Mọi người cười càng khiến Lâm Duyệt khó xử, nàng cảm thấy da đầu một trận run rẩy khiến nàng sắp chịu không nổi rồi. Rốt cục Thi Tiểu Hân cũng ngừng cời ho nhẹ một tiếng: “Lưu Tuyết tối hôm qua có trò thật là vui nha, cậu cũng chưa có nhìn thấy Lâm Duyệt nổi bật kinh động toàn trường nha! Hơn nữa tất cả mọi người đều biết Lâm Duyệt thích Phạm học trưởng.” Nói xong chuyển hướng Lâm Duyệt: “Duyệt Duyệt cảm giác này thích không? Nhất định là rất thích đi?”