Chủ tịch tốt của anh thực không phải uống nhầm thuốc đi? Hay là hắn đã quên Mạc Lặc Nghị Phàm là đối tượng mà công ty đang cần phải lấy lòng sao? Ngay cả yêu cầu nhỏ như vậy của Mạc Lặc Nghị Phàm đều đã bị từ chối? Hắn là không suy nghĩ sao?
Nỗ lực lâu như vậy tờ danh sách cũng không muốn? Hơn nữa, công ty căn bản không có chuyện gì phải nhờ tới tài năng của Lâm Duyệt mới có thể làm được. Vị tân chủ tịch này rốt cục đang làm cái gì, thật khó mà nắm bắt được tâm tư của hắn.
“Diệp tổng.” Tiểu Thiên liếc qua liếc lại đánh giá hai khuôn mặt lạnh lùng kia, thanh âm có chút hòa hoãn nói.
Diệp Tường Phi đánh gãy hắn lắm lời, mỉm cười nói với Mạc Lặc Nghị Phàm: “Cameron tiên sinh, cám ơn sự có mặt hôm nay của ngài, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công, hy vọng có cơ hội tái kiến.”
Mạc Lặc Nghị Phàm thật không ngờ hắn lại cự tuyệt bản thân mình, theo dõi con ngươi thâm sâu của hắn, giống nhưu đang muốn tìm kiếm cái gì. Im lặng một lúc, sau đó lại khẽ động khóe môi cười đáp lại hắn một cái, thảm nhiên cười : ‘‘Hy vọng như vậy. ’’
Nói xong, liếc mắt nhìn Lâm Duyệt một cái, nắm tay tiểu Thư Tình hướng cửa phòng đi ra, tiểu Thư Tình lại không ngừng quay đầu lại hướng Lâm Duyệt hét to: “Chị, chị phải thường xuyên tới thăm em nha, nhất định phải tới đó nga.”
“Biết rồi!” Lâm Duyệt hướng nàng vẫy vẫy tay, thẳng đến khi người của Thụy Ca đi hết mới buông lỏng thần kinh, lùi một cái ngã ngồi trên ghế, thở hắt ra.
Rốt cục đi rồi, cuối cùng cũng đi rồi, a a a
~ hù chết nàng!
“Duyệt Duyệt, cô thực căng thẳng a ?” Tiểu Thiên nhỏ giọng hỏi.
Lâm Duyệt gật đầu, khẽ gọi nói: “Tôi quả thực căng thẳng đến sắp chết rồi đây!” căng thẳng đến mức nagy cả sữa chua nàng ăn cũng không biết có vị gì. Nàng căng thẳng là vì sợ Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ tùy tiện làm điều gì với nàng khiến người ta cả kinh, sẽ trước mặt mọi người nói ra điều không nên nói. May mắn thay, may mắn thay, người đàn ông kia vẫn còn có một chút lương tâm , còn chưa đem nàng bức đến chết.
Diệp Tường Phi nhìn nàng liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: “Nên trở về làm việc đi.” Nói xong nhấc chân hướng cửa lớn đi đến, Lâm Duyệt cùng Tiểu Thiên cuống quít theo đi lên.
Diệp Tường Phi đi thật sự nhanh, Lâm Duyệt ở phía sau thật sự là rất vất vả, vì đi cuối cùng nên không thể không chạy chậm mà đi. Nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Tường Phi ánh mắt mang theo sự hối lỗi, hôm nay nàng gây ra cho công ty nhiều tai họa như vậy, hắn nhất định rất tức giận đi?
Ô . . . Không phải là nàng cố ý a. Nếu biết chủ tịch Thụy Ca là Mạc Lặc Nghị Phàm, cho dù bị rất nhiều bạn học khi dễ đến chết , nàng cũng sẽ không chạy tới công ty nha!
Đều là do con ranh chết tiệt Thi Tiểu Hân kia, nếu không tại nó, nàng làm sao phải trốn học chứ ? Không trốn học sẽ không sẽ tới công ty, đến đây! Ai! Thế nào đi đến đâu nàng cũng là cái tai họa vậy chứ?
Thẳng đến thời điểm sắp tan tầm, công ty cũng không có động tĩnh gì , cũng không biết kết quả buổi khảo sát hôm nay của Mạc Lặc Nghị Phàm như thế nào. Bất quá trong công ty từ trên xuống dưới cũng không có người nào còn ôm hi vọng đối việc này, dù sao hôm nay cũng đã xảy ra thật nhiều trò cười nha.
Sau khi tan tầm, Lâm Duyệt cùng Lưu Tuyết thu thập thật tốt mọi thứ chuẩn bị tan tầm, Vương Ức Linh đột nhiên nói cho nàng biết, Diệp tổng kêu nàng đến văn phòng ngài ấy.