Người Mẹ Vị Thành Niên

Chương 72: Chột dạ



Lâm Duyệt né tránh chủ cho thuê nhà, bước nhanh chạy lên lầu, trong lòng vẫn căm giận như cũ. Trong mắt nàng, nam nhân tùy tiện đem tiền ném cho nữ nhân là chuyện tối ghê tởm, thật vất vả mới có một chút hảo cảm đối với Mạc Lặc Nghị Phàm như vậy, lại bị chínnh hắn đạp đi!

Dùng chìa khóa mở vài lần cửa cũng không thành công, Lâm Duyệt đang chìm trong nghi hoặc, cửa gỗ bị người từ bên trong mở ra. Lưu Tuyết một mặt nghi hoặc quan sát nàng, hai mắt bắt đầu sáng long lanh lên.

“Nhìn mình làm gì?” Tức giận muốn chết hướng cô ấy nói, Lưu Tuyết cười hi hi một tiếng nói: “Tớ nghĩ hôm nay cậu cũng sẽ không trở về, vậy nên liền khóa cửa sớm đi ngủ. . . Quần áo của cậu thật xinh đẹp nga. . . , là chủ nhân văn kiện đưa cho cậu sao?”

“Cậu ở đó nói linh tinh cái gì hả?” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, trong lòng cũng là có chút chột dạ, bởi vì quả thật là Mạc Lặc Nghị Phàm đưa cho nàng.

“Thật tốt, đưa văn kiện còn có thể đem bản thân vào nhà giàu sang hưởng thụ hai ngày, còn có quần áo đẹp mặc, lại đây, ình sờ sờ vải này . . . Ai a! Đồ tốt đó!” Lưu Tuyết tiếp tục oa oa trêu ghẹo nói, một bên hâm mộ nhìn chằm chằm bộ y phục trên người nàng không rời mắt.

“Thích thì tặng cho cậu tốt lắm.” Lâm Duyệt trừng mắt nhìn liếc Lưu Tuyết một cái biểu tình vạn phần quái đản, đảo cặp mắt trắng dã nói. Nói xong tìm áo ngủ hướng phòng tắm đi đến.

Lưu Tuyết theo sát ở phía sau nàng, cuối cùng bị đá ở ngoài cửa, nói với từ bên ngoài cửa phòng: “Đáng tiếc mập mạp như tớ, mặc không vừa người, bất quá thân phận như cậu không nên mặc những loại quần áo như vậy, vẫn là tặng ình thay cậu bảo quản đi.”

Đáp lại lời của cô, là tiếng nước ào ào từ bên trong truyền đến, thật lâu sau, chỉ tới khi tiếng nước yên tĩnh lại, Lưu Tuyết tiếp tục hướng với bên trong reo lên: “Lần sau lúc đưa văn kiện nhất định phải gọi mình nha, nói không chừng chủ tịch tập đoàn Thụy Ca nhất thời đần độn tuyển dụng mình, cũng đưa ình một bộ. . . !”

Phanh! Một tiếng chấn động, Lâm Duyệt mạnh tay đem cửa phòng tắm kéo ra, thở phì phì trừng mắt nhìn cô kêu lên: “Cậu câm miệng ình!”

“Người ta nói thực mà.”

“Mình nói cho cậu biết! Quần áo này là Mạc Lặc Nghị Phàm mua cho phu nhân của hắn! Người ta dáng người đầy đặn cao gầy xinh đẹp không thèm mặc, nhìn đến mình đáng thương mới thưởng ình!” Lâm Duyệt đem âu phục hướng trên người cô ném, thuận miệng hò hét nói , dù sao Mạc Lặc Nghị Phàm quả thật là mua cho vợ trước của hắn, nàng cũng không có nói sai đi? !

“A! Mạc Lặc Nghị Phàm đã kết hôn?” Lưu Tuyết tiếp được âu phục một mặt thất vọng hô nhỏ nói: “Còn có, cậu gặp qua Cameron phu nhân? Xinh đẹp sao? Ai a, nữ nhân đó thật hạnh phúc a. . . .”

“Cậu tiếp tục phát điên đi, mình không rảnh cùng cậu.” Lâm Duyệt chịu không nổi trừng mắt nhìn cco liếc mắt một cái, đi đến cạnh bàn học, bắt đầu bù lại hai ngày sách vở đã bỏ lỡ.

Trong phòng học trường cao đẳng, Lưu Tuyết đứng ở trên mặt bàn, cầm trong tay bộ váy màu tím kia rao hàng. Vài nữ sinh trời sinh thích ăn diện đua nhau tranh cướp muốn lấy, dù sao xinh đẹp như vậy hơn nữa lại là trang phục của chủ tịch tập đoàn Thụy Ca đặt may, không là dễ dàng có thể mua được nga.

“Đây chính là do chủ tịch tập đoàn Thụy Tạp đặt may độc quyền cho phu nhân của ngài ấy , toàn thế giới cũng tìm không thấy bộ quần áo thứ hai nga, hiện tại siêu khuyến mãi bán. . . Muốn thì giơ tay nha.” Lưu Tuyết nhìn thấy nhiều người thích như vậy, càng thêm ồn ào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.