Ngồi trên máy kéo nghe tiếng động cơ kêu ầm ĩ suốt cả một đoạn đường, Giản Tiệp nhìn khung cảnh hoang vắng hiện ra trước mắt, lần thứ năm
mươi sáu cào mạnh vài cái vào đầu mình
Máy kéo? Đúng vậy, chính là máy kéo.
Ông cụ lái máy kéo vẫn còn ngậm tẩu thuốc trong miệng, vui vẻ chuyện trò cùng cô.
“Này cô gái trẻ, cháu đến từ thành phố lớn đúng không? Trắng trắng mềm mềm, giống ‘Tài Phát’ nhà bác y như đúc vậy!”
Cái tên Tài Phát này vừa nghe liền biết có tiện số, người có chút đầu óc sẽ không đi hỏi nó là tên đứa trẻ nào, nhưng mà ông cụ máy kéo không có văn hóa, đồng chí Tiểu Giản của chúng ta lại càng không có văn hóa
hơn, lòng hiếu kỳ vừa trào dâng liền lập tức mở miệng hỏi: “Tài Phát là
ai vậy bác?”
“Tài Phát ấy à, bảo bối nhà bác đấy! Mọi người thương nó lắm! Lúc
chuẩn bị ăn mừng năm mới thì đem con heo mẹ này đi bán, đổi ít tiền mua
đồ sắm tết. Cháu gái à, bác bảo cho mà biết, Tài Phát nhà bác chính là
một con heo mẹ rất tốt đấy nhé! Vẻ ngoài trắng trẻo trông giống cháu,
nên mới đặc biệt đặt tên thế…. A ha ha ha ha…”
Giản Tiệp: “......”
Nhất định là đầu óc cô bị nước tràn vào rồi mới chịu đồng ý với cha tới cái chỗ chim không đẻ nổi trứng này!!!
Nhớ tới chuyện xảy ra một tuần trước, Giản Tiệp liền cảm thấy đau đớn vô cùng –
Chỉ một tuần trước đây thôi, cha của Giản Tiệp, cũng chính là lão
Giản của chúng ta, nắm trên giường bệnh yếu ớt nói với cô rằng: “Tiểu
Giản, tuy cha biết rằng, bây giờ muốn con bỏ việc thì chắc chắn con sẽ
không đồng ý, nhưng bao năm qua cha vẫn luôn có một nguyện vọng để ở
trong lòng, chưa thể hoàn thành là một điều nuối tiếc…”
Lúc lão Giản nói những lời này, giọng điệu nghe hết sức tang thương,
mang theo dư âm sâu lắng, cực kỳ giống những câu trong di chúc!
Loại người như Giản Tiệp, bình thường nhìn qua trông bạo lực vô cùng, nói không lại ba câu liền nắm tay hét lên tao liều mạng với mày, nhưng
kiểu người như vậy thật ra lại rất dễ mềm lòng, không thể đứng nhìn cảnh người khác trăng trối với mình trước lúc lâm chung được, cho nên khi ấy Tiểu Giản liền cảm thấy mũi mình chua xót, tấm lòng hiếu thảo hai mươi
năm của đứa con cũng theo đó trở về, hai cái móng vuốt ngoan ngoãn bám
vào giường bệnh, nghẹn ngào thốt lên: “Cha, tâm nguyện của người là gì?”
– Đừng có nói với con là cha muốn đi tìm mối tình đầu năm ấy gì gì đó nhé…
Nếu nói thế, bà mẹ ở dưới suối vàng kia biết được nhất định sẽ chết không nhắm mắt, nhảy dựng lên đánh con mất thôi.
Nghĩ vậy, Tiểu Giản liền quay sang cò kè mặc cả với cha: “Cha, trước
khi mẹ chết con đã đồng ý với bà, không cho cha có vợ bé, thế nên mối
tình đầu hay bồ bịch gì đó của cha, đừng bảo con đi tìm đấy nhé.”
Lão Giản nghiến răng: “Trông bố mày giống hạng người như vậy lắm à?!”
Còn không nghĩ thử xem, đồng chí Giản Hải Thành ông đây cả đời chìm
nổi chốn thương trường, vô số lần ra vào nơi sắc dục vẫn luôn nghiêm
chỉnh ngồi từ đầu đến cuối, cô gái nào gặp cũng khen ông là đệ nhất tình si trên thế gian, tuy rằng mấy cô nàng trên phố ấy chỉ là nói giảm nói
tránh cho dễ nghe thôi, nhưng những lời nịnh bợ đó cũng không phải là
tin đồn vô căn cứ, có nền tảng sự thật vững mạnh cả đấy!
Không ngờ cô con gái của ông còn cố lấy dũng khí, nhìn cha một lúc lâu, sau đó bạo gan gật đầu lia lịa nói: “Giống lắm!”
Lão Giản: “......”
Tiểu Giản lắc lắc ngón tay: “Cha, con bảo cho cha biết, cái gọi là
nhân vật trí dũng kiệt xuất trên thương trường, cái gọi là chí hướng lớn sự nghiệp lớn, đều chỉ là những thủ đoạn dụ dỗ bằng sắc đẹp mà thôi.....”
Thật đúng là một lý luận gây sốc!
Lão Giản không nói hai lời, lập tức nhặt cái chổi lông gà bên cạnh cho cô một trận đòn nên thân.
Cũng may, cảnh giới tinh thần của Lão Giản còn cách cái kiểu háo sắc
thấp hèn trong suy nghĩ của Tiểu Giản xa lắm, đánh cô một lát xong mới
chậm rãi nói: “Cha vừa mua một nhà máy nhỏ tại một địa phương, mấy năm
gần đây hiệu quả và lợi ích kinh tế của nó không được tốt lắm, chỗ đó
lại là nơi cha từng đi qua trước kia lúc còn tham gia quân ngũ, bà con
nơi ấy có ơn với chúng ta, nhà máy đó tuy nhỏ nhưng đối với dân bản xứ
thì lại là bộ phận kinh tế trọng yếu, cho nên cha muốn giúp nó phát
triển tốt hơn, báo đáp bọn họ.”
“Đây là chuyện tốt mà!” Giản Tiệp vừa xoa mông vừa tràn đầy nhiệt
huyết nói: “Bánh ít đi, bánh quy lại, oa, đây là một cảnh giới tinh thần như thế nào chứ! Cha, làm đi! Con sẽ ủng hộ!”
“Ừm, vậy thì, chỗ đó vừa vặn thiếu một người quản đốc, cha phái con đến đấy làm quản đốc luôn nhé.”
......
......
......
Không nghĩ nổi nữa......
Giản Tiệp vô cùng phiền muộn.
Vì sao lúc ấy máu nóng lên đầu, cô lại xúc động làm ra cái quyết định như vậy chứ? Không chỉ khiến mình thay đổi, mà còn là thay đổi vô cùng
lớn nữa. Xúc động bỏ việc rồi quay về nông thôn thật.
Vì vậy một tuần sau đó, đồng chí Giản Tiệp liền giống như những thanh niên tri thức tiến bộ năm ấy, lên núi tiến về vùng nông thôn, trèo non
lội suối trăm cay nghìn đắng, đầu tiên là ngồi trên một chiếc xe màu
xanh lục, rồi đổi tiếp một chiếc xe nhỏ màu đen, lại lấy bản đồ ra hì
hục leo núi nửa ngày trời, lên được một chiếc máy kéo, ầm ầm ù ù suốt
mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới được cái nơi gọi là thôn Tây Khẩu!
Máy kéo vừa tắt động cơ, những tiếng cười nói từ xa lại gần bất ngờ truyền đến.
“Xã hội chủ nghĩa thật tốt! Xã hội chủ nghĩa thật tốt! Xã hội chủ nghĩa phái tới quản đốc mới!”
Giản Tiệp: “......”
Một ông lão với mái đầu đã điểm chút hoa râm nhìn thấy cô bước xuống
từ máy kéo, vội vàng tiến lên chào đón, nhiệt tình cầm tay cô.
“Giản quản đốc phải không? Xin chào xin chào! Chúng tôi chờ cô đã hơn nửa ngày rồi! Tôi là trưởng thôn này, tên là Trương Thủy Căn, cô cứ gọi tôi lão Trương là được!”
“À à! >
Giản Tiệp lớn đến tuổi này, chưa từng gặp phải cảnh tượng hoành tráng như thế bao giờ, vừa xuống máy kéo đã cảm thấy chân mềm nhũn suýt chút
nữa vấp ngã.
Liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng mấy chục con người cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé đủ loại cầm trong tay một bó hoa dại hô to ‘hoan nghênh hoan nghênh’, Giản Tiệp toát mồ hôi đầy mặt, cô làm cái chức kiểm sát viên
nhỏ bé nhiều năm như vậy đã sớm quen bị cấp trên chỉ huy rồi, nay bỗng
dưng trở thành cấp trên được người ta chào đón, thật đúng là không dám
thừa nhận mà.
“Chào mọi người! Xin chào tất cả mọi người!”
Bắt tay với trưởng thôn, Giản Tiệp nói: “Trưởng thôn, chuyện như thế
này về sau không cần làm vậy đâu, tôi cũng chẳng phải nhân vật tai to
mặt lớn gì, không cần phải thế, thật đấy.”
Trưởng thôn hiển nhiên là một người vô cùng thật thà trung hậu, không hiểu được cái vẻ tỏ ra khách khí của người Trung Quốc là gì, người ta
nói không cần ông liền không cần thật, quay đầu vẫy vẫy tay nói: “Mọi
người có thể trở về rồi, về đi.”
Trưởng thôn thật thà, người dân nơi này đương nhiên càng thật thà
hơn, các đồng chí nông dân vừa nãy vẫn còn hô to hoan nghênh xin chào
lập tức giải tán: “Phù...... Mệt chết đi được...... Về nhà về
nhà thôi......”
Giản Tiệp: “......”
Khác biệt văn hóa to lớn giữa các vùng miền quả nhiên không phải tầm thường mà…
Giản Tiệp đeo cái ba lô lớn trên lưng, hỏi: “Trưởng thôn, bây giờ chúng ta đến nhà máy nhìn một chút phải không?”
“Không vội,” Trưởng thôn khoát tay, dẫn cô đi về phía trước: “Đúng
rồi, phó quản đốc mà mọi người phái tới đã đến đây một tuần trước, bắt
tay vào làm mọi chuyện trong nhà máy rồi, cậu ta chờ cô ở phía trước, để tôi đưa cô qua…”
Giản Tiệp nghe vậy, lập tức mở to mắt: “Phó quản đốc?!”
Còn có phó quản đốc nữa?!
Do cha điều tới? Sao cô lại không biết chuyện này? Mẹ ơi, rốt cuộc
đây là do phong thủy bảo địa hay là do chuyện gì mà toàn bộ quản đốc
Trung Quốc đều vươn dài chân chạy tới chỗ này vậy......
Đang nói, bỗng một bóng người xuất hiện phía trước rơi vào trong tầm mắt Giản Tiệp.
Anh cứ đứng cô đơn như thế, giữa một khoảng trời ngập tuyết bay tiến
vào trong đôi mắt cô. Trời làm mưa tuyết, anh cầm chiếc ô Luân Đôn màu
đen, đứng dưới đèn đường, đưa tay vào túi quần, hững hờ im lặng, đường
cong nửa gương mặt đậm nét rõ ràng, đưa mắt nhìn lên, thế giới hoang
vắng cô đơn phía sau anh dường như đều trở thành cái phông nền tàn lụi,
dãy núi bao la, chim bay mất dấu, trong cái khung cảnh rộng lớn đến thê
lương này, chỉ có anh là cận cảnh duy nhất nhìn thấy được.
Về sau cho dù rất nhiều ngày đã đi qua, Giản Tiệp vẫn không thể không thừa nhận, cái hơi thở hờ hững lạnh lùng của Đường Vũ Ngân khi đó không người nào có thể gần gũi được, anh cứ đứng nơi ấy, không gần không xa,
giống như mọi việc không liên quan gì tới mình thì không cần chú ý, tất
cả trong mắt đều chỉ là công việc mà thôi, cô không biết hứng thú của
anh ở nơi nào, không biết chuyện gì có thể khiến cho người đàn ông ấy
động tâm, cô chỉ biết, anh là một người ngoài cuộc hoàn hảo.
Và cô cũng không hề biết, cuộc sống trong tương lai, vẻ bề ngoài cực
kỳ có tính lừa gạt của người đàn ông đó sẽ cho cô càng nhiều ảo tưởng
sai lầm khác. Ẩn sâu bên dưới gương mặt lạnh lùng thanh cao ấy là dáng
vẻ rực rỡ và diễm lệ, một khi buông thả bản thân, sẽ khiến người ta vô
cùng rung động. Phải đến cuối cùng cô mới biết, nếu không phải đã sớm
một lòng một dạ đối với cô từ lâu, làm sao anh có thể bình yên đến vậy.
Đáng tiếc khi ấy trong giây phút ban đầu gặp lại, cô chỉ coi anh là một người khách qua đường vội vã trong cuộc sống của mình.
Anh nhìn cô, tự giới thiệu vô cùng đơn giản, cũng không vươn tay ra để mời nắm, chỉ nói ba chữ: “Đường Vũ Ngân.”
—— Đồng chí à, anh thật kiêu ngạo quá đi!
Quản đốc Tiểu Giản nhìn vị phó quản đốc không quen không biết trước
mắt, trí nhớ lập tức xoay tròn. Lần đầu tiên nhìn thấy cô đã có cảm giác người này rất quen thuộc, giống như trước kia đã từng gặp nhau ở một
nơi nào đấy; nhưng sau đó Giản Tiệp liền bình thường trở lại, đơn giản
bởi vì, quản đốc Tiểu Giản của chúng ta có một tật xấu khó chữa, đó là
nhìn đàn ông đẹp trai đều cảm thấy bọn họ rất quen thuộc.
Tiểu Giản đảo mắt.
Đặt một trái bom hẹn giờ bên người thật sự rất không an toàn, đối với người cha phái tới giám sát mình, nhất định phải xuống tay nhanh chóng, ngay tại lúc mới sinh, giết chết hắn luôn mới được!
Hừ hừ.
Kết quả là, đồng chí Giản Tiệp chắptay ra sau lưng, cà lơ phất phơ quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới vài lần, sau đó đi vòng quanh vài lượt, lạnh lùng mở miệng.
“Thằng nhóc, mi từ đâu tới thế? Vẻ ngoài trẻ tuổi không tệ đâu...... Vẫn còn là học sinh hả?”
[1] Độc điếu hàn Giang Tuyết: Câu thơ trích trong bài Giang Tuyết (Tuyết trên sông) của Liễu Tông Nguyên.