Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo

Chương 9



Kết quả là trong đêm đó, Phạm Tiểu Khanh cũng chẳng màng khoản phí cưỡng chế ly hôn siêu đắt kia, cắn răng nạp thẻ lên game tới miếu Nguyệt lão ly hôn.

Cô thế mà lại đi nhúng chàm bạn học cùng trường sáu năm của mình… Thật sự là tội quá quá không thể tha!

Ôm tâm tình áy náy cùng ý chí thấy chết không sờn, không ăn cỏ gần hang ngồi đợi tới khi [Phồn Hoa Tam Thiên] online, Phạm Tiểu Khanh còn chưa kịp tới nịnh nọt đã bị [Phồn Hoa Tam Thiên] chém ngã xuống đất.

Phạm Tiểu Khanh ngã trên đường đá xanh, vừa ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt tức giận của [Phồn Hoa Tam Thiên], cô cũng nổi giận luôn!

Mẹ kiếp, rõ ràng là anh lừa gạt tình cảm trước, không ngờ tôi bỏ tiền ra ly hôn anh còn không cam lòng.

Ngay sau đó Phạm Tiểu Khanh khoác trang bị tân thủ thu phong đẩu lạc diệp của mình hung hăng muốn mài nhuệ khí của anh. Nghĩ thì hay lắm nhưng [Phồn Hoa Tam Thiên] không để cô thực hiện được, cô còn chưa tới gần đã thấy máu mình trống một khúc lớn.

Phạm Tiểu Khanh nghĩ sau này còn phải gặp mặt, nhịn.

Nhưng người nào đó lại không nghĩ thế, anh nhìn vợ cũ lại nằm trên đất, ngửa đầu nhìn trời, buồn bã mà đẹp đẽ, “Phục hôn thì không giết em.”

Phạm Tiểu Khanh dứt khoát logout lần nữa.

Ban đầu Phạm Tiểu Khanh còn mặc cho anh giết, nhưng xưng hô lại từ bạn học cũ thăng cấp tới tên đê tiện.

Sau một tháng ly hôn, Phạm Tiểu Khanh bình yên vô sự lại còn không bị Phàn Khiêm Hoa đến khám nhà, cho nên cô lại bắt đầu to gan lớn mật động thổ trên đầu thái tuế.

Vì thế, cuối cùng thì [Phồn Hoa Tam Thiên] cũng bó tay hết cách, cũng chuyển từ “Phục hôn sẽ không giết em nữa” thành “Không phục hôn thì vẫn sẽ luôn giết em.”

Phạm Tiểu Khanh nhìn nhân vật bị luân rớt hai mươi cấp của mình, khóc không ra nước mắt.

[Phồn Hoa Tam Thiên] còn vô cùng kiên trì, từ lúc công khai thân phận, anh càng trắng trợn không e dè, không có việc gì thì sẽ đến công ty Phạm Tiểu Khanh đón cô tan tầm, làm Phạm Tiểu Khanh sợ đến mức muốn trèo tường bỏ chạy.

Nhưng cứ tan tầm luôn bị chặn đường, bị hẹn hò, bị dạo phố, Phạm Tiểu Khanh liền bình tĩnh lại, đứng thẳng như tùng ngồi vững như chuông, mắt luôn nhìn thẳng, hoàn toàn ngó lơ chuyện có một người bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.