Về đến xã Liên Hoa, Mễ Tiểu Lâm dẫn đoàn Võ Thiếu Hùng vào khu phố, Soái Ninh cùng cấp dưới thì chờ ở trạm dừng chân cho du khách ngoài rìa. Trạm dừng chân này là huyện mới chi ngân sách xây dựng, kiến trúc phỏng theo mẫu nhà truyền thống của người dân địa phương, có thêm vườn cây cảnh quan, tương đương với một công viên loại nhỏ.
Soái Ninh ngồi vào băng ghế dưới một gốc cây to, Trần Kiệt và mấy vệ sĩ đứng gác xung quanh, Thôi Minh Trí đảm nhiệm vai trò người hầu cận lắc cái vòng đuổi muỗi cho cô, đôi bên nói chuyện gẫu nên cũng không thấy buồn tẻ.
“Anh xem chuẩn không đấy? Tiệm họ tới kia đúng là chặt chém nhất khu phố?”
“Tôi lên mạng lướt mấy chục trang blog của du khách, nhiều người bị chặt chém ở đó rồi. Chủ quán là Bì Phi Dược, cháu trai của Bì Phát Đạt, nhất định không trượt phát nào. Tôi chỉ lo Mễ Tiểu Lâm không đủ nhanh trí, không biết có làm tốt được nhiệm vụ lần này hay không.”
“Người do Diệp Như Vy đề cử, tôi tin con mắt của Diệp công.”
Soái Ninh sai hắn ra xe lấy chai nước khoáng, uống mấy ngụm đỡ khát, nghĩ lúc này hẳn nhóm Võ Thiếu Hùng đã đến quán kia rồi.
Đâu đâu cũng có quán chặt chém, đặc biệt là ở các điểm du lịch. Chỉ cho họ đi ăn cơm cắt cổ còn không đủ để cảm nhận mức độ hổ báo của ác bá xã Liên Hoa, thế nên cô mới cử Mễ Tiểu Lâm đi cùng.
Cậu ta là nhân viên chi nhánh Đông Hưng của Quan Vũ, sau khi Tây Thành Lãnh Địa khởi công thì được điều tạm đến công trường làm kỹ thuật viên, làm việc với Diệp Như Vy mấy tháng, đầu óc nhanh nhẹn nhân phẩm đàng hoàng nên cô có ấn tượng tốt. Hôm trước nghe Soái Ninh dò hỏi, Diệp Như Vy lập tức đề cử cậu này.
Soái Ninh trước đó đã nói rõ ý đồ của mình cho Mễ Tiểu Lâm, dặn câu ta tùy cơ ứng biến. Nếu Võ Thiếu Hùng không va chạm gì với đám lưu manh ở quán chặt chém thì cậu ta phải khéo léo đổ tí dầu vào lửa.
Nắng trưa thật gắt, giống như đao phủ cầm dao róc da róc thịt, mồ hôi chưa kịp đọng đã khô.
Soái Ninh muốn quay lên xe bật điều hòa cho mát, vừa định đứng dậy thì một dãy số bí ẩn xuất hiện trên màn hình điện thoại. Cô lập tức giơ tay ra hiệu cho Thôi Minh Trí im lặng, nghiêm mặt nghe máy. Suốt cuộc gọi, cô chỉ lặp đi lặp lại mấy tiếng “ừm”, mãi đến khi kết thúc mới nói thêm một câu: “Vất vả rồi, liên lạc sau nhé.”
Thôi Minh Trí cẩn thận giữ bổn phận, tuyệt đối không hỏi thăm chuyện không nên biết, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô thì đoán cô gặp phiền toái, vì thế thực hiện nghĩa vụ chia sẻ nỗi lo vì chủ, hỏi rất đúng mực: “Ninh tổng, sao thế ạ?”
Vẻ mặt Soái Ninh trở lại như cũ, cười nói: “Từ Càn quyết lấy miếng đất ở Bảo Tháp Loan kia, nói 4 tỷ 8 cũng phải đấu được.”
Cuộc gọi đến từ một quản lý cấp cao của Quảng Hạ, là gián điệp thương mại mà cô đã thu mua bằng số tiền lớn.
Từ Càn là ông chủ của Quảng Hạ. Tay trùm bất động sản này bị người trong nghề gọi là Chuột Chui Trời. Mười mấy năm trước, các công ty bất động sản lớn còn tranh giành nhau ở các đô thị loại 1, 2, ông ta đã lựa chọn con đường lấy nông thôn vây thành thị, chiếm trước thị trường nhà đất ở các thành phố hạng 4, 5, thậm chí là thị trấn hạng 18 (ý là rất mờ nhạt, không có vai trò gì đáng kể). Trong vòng mười năm trở thành trùm địa ốc cỡ bự vang danh bốn bể.
Hồi đó, những đô thị vừa và nhỏ ấy vẫn là thiên hạ của các chủ đầu tư cỏ. Rất nhiều công ty trong số này năng lực không đạt chuẩn, quá trình đầu tư không minh bạch, lúc nào cũng có khả năng ôm tiền bỏ trốn, không hề có sức cạnh tranh so với các chủ đầu tư nổi tiếng.
Tuy nhiên, thị trường địa phương thời đấy giống như chậu lửa, các chủ đầu tư lớn không thò tay vào được. Ngay Quan Vũ cũng từng đấu giá đất ở các phố huyện nhỏ miền Bắc và Tây Nam, nhân viên quản lý dự án từng có kinh nghiệm khủng khiếp khi bị xã hội đen bắt cóc đe dọa, không ăn được miếng bánh ngon có chó dữ canh gác.
Từ Càn thì khác, ông chú này xuất thân từ bang Pháo Ca[1] ở Trùng Khánh ngày xưa, người tàn nhẫn thủ đoạn dã man, giới đỏ giới đen khắp hai miền nam bắc đều nể mặt ba phần. Những năm gần đây, hoạt động của công ty ông ta tôn thờ “quay vòng dòng tiền nhanh”, tốc độ đầu tư chóng mặt, chu kỳ từ lúc lấy đất đến khi bán căn hộ không quá hai tháng, doanh thu hằng năm hơn 500 tỷ, lại thêm cách thức marketing lan truyền và tẩy não, trắng trợn tạo ra hình tượng “công ty phát triển nhà đệ nhất vũ trụ”, còn nổi tiếng hơn cả những công ty cao cấp cùng ngành như Quan Vũ, Viễn Hằng…
Nhưng chỉ cần gọi bừa một người trong nghề hỏi tí là họ đều sẽ nói Quảng Hạ như bồn cầu cắm hoa, chỉ đẹp được cái bề mặt.
Mô hình kinh doanh của công ty này ưu tiên “lượng cao” nên chết cái số “chất thấp”. Trong mười mấy thương hiệu bất động sản nổi tiếng cả nước, Quảng Hạ gặp nhiều vấn đề nhất về chất lượng phòng ốc.
Trên mạng thường xuyên thấy có người mua nhà kêu ca nhà vừa bàn giao mà đã gặp các hiện tượng gạch lát sàn ốp tường đã rộp, thấm trong phòng vệ sinh, tường rạn nứt này kia. Qua nhiều lần khiếu nại, Quảng Hạ hứa hẹn sẽ sửa đổi nhưng sửa được mấy tháng vấn đề cũ không hết, còn phát sinh vấn đề mới. Đến nhân viên sale công ty họ cũng lén nói với nhau là không dám mua căn hộ Quảng Hạ, còn sửa slogan quảng cáo nhiều người thuộc nhất của công ty rằng “Ở Quảng Hạ, trải nghiệm sự tôn vinh cao tột cùng” thành “Ở Quảng Hạ, trải nghiệm sự trả giá đắt tột cùng”.
Người mua nhầm chứ người bán không bao giờ nhầm, doanh nghiệp bất động sản nát trong long lanh ngoài như Quảng Hạ không nghi ngờ gì nữa, là cái bẫy chờ sẵn với người mua nhà, marketing xịn mịn đến đâu cũng chỉ như khắc hoa lên c*t.
Khu đất ở Bảo Tháp Loan mà Quảng Hạ đang mơ ước đúng là chỗ mà Soái Ninh đã giới thiệu cho Phương Triết. Nếu để họ giành lấy thì chẳng khác gì nướng một miếng thịt thăn thượng đẳng thành than, Tây Thành Lãnh Địa của cô cũng không thể thực hiện định giá cao như mong muốn.
Thôi Minh Trí rất rõ điểm này, tiện mồm dè bỉu Quảng Hạ: “Mấy hôm trước tòa nhà đang xây của họ ở Ninh Hạ vừa cháy lớn, xem trong clip thấy khói đặc cuồn cuộn trùm kín nửa phố, đội phòng cháy hết hơi nửa tiếng mới dập được. Dân mạng đều đang chế nhạo, nói nhà Quảng Hạ hot đến bốc khói, để hot KOL ở là hợp nhất.”
Soái Ninh vui mừng ha ha: “Lão Từ chính là tay gian thương, chỉ nghĩ kiếm tiền nhanh. Dự án bên đấy làm đều để nhân viên góp cổ phần, tốc độ càng nhanh thì càng nhanh chia tiền. Nội bộ công ty còn ban hành riêng một văn bản tên là 345, anh có nghe nói không?”
Nguồn tin của Thôi Minh Trí không nhanh bằng cô, nghe cô nói nội dung văn bản này là “Ba tháng bắt đầu mở bán, bốn tháng tiền về, năm tháng hoàn vốn”, hắn không khỏi than thở: “Mười mấy năm trước danh tiếng của Quảng Hạ còn khá tốt, giờ chẳng hiểu sao càng làm càng tệ, chỉ lừa được người mua ở đô thị nhỏ hạng ruồi.”
So với chất lượng c*t nát của các chủ đầu tư nhỏ địa phương, đống c*t Quảng Hạ này dù sao cũng có khuôn. Xu hướng theo đuổi lợi nhuận khủng trong ngành bất động sản thúc đẩy chủ đầu tư điên cuồng mở rộng, xem nhẹ những giới hạn về cách làm việc cách làm người, trong quá trình đãi vàng không tiếc tát ao bắt cá.
(Hết phần 113, xin mời đón đọc phần 114. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Pháo Ca cùng với Hồng Bang và Thanh Bang là ba đại thế lực giang hồ lớn Trung Quốc trong vòng 300 năm trở lại đây. Trong đó Pháo Ca là một bang phái giang hồ có nguồn gốc trong dân gian Trùng Khánh, cũng là một đặc sản văn hoá của Trùng Khánh.