Soái Ninh rít một hơi thuốc, nghiêng đầu tránh cô ta rồi nhả khói, vỗ vỗ vai cô ta an ủi: “Hai chúng ta còn ngăn cách gì đâu, chú Lâm có việc, tớ không những sẽ giúp mà còn giúp đến cùng. Tuy nhiên chuyện này không thể làm thẳng tưng được, tiếp theo cần thay đổi chiến thuật.”
Lâm An An vội lắng nghe chăm chú, thấy cô định nhổm lên vẩy tàn thuốc thì lanh chanh bưng gạt tàn lên để cô khỏi tốn công.
Soái Ninh mỉm cười cảm ơn, gạt tàn thuốc, nói: “Cuốn sách kia giờ đủ hot rồi, nhưng vị thế còn chưa đủ cao, nhắc tới chỉ biết là truyện văn học mạng lìu tìu, muốn thuyết phục phía đầu tư thì phải nghĩ cách mạ chút vàng cho nó.”
“Mạ vàng thế nào?”
“Nhiều cách lắm, tớ tìm người sắp xếp chút, đặt ra cái giải thưởng cò con nghe kêu choang choang, cho cuốn đó được đề cử chung với những cuốn best-seller và văn học nghiêm chỉnh nổi nhất. Quá trình hả? Đương nhiên là chạy chọt hậu trường, làm cho nó đứng đầu bảng xếp hạng. Người bình thường không rõ chuyện trong nghề, nhìn nó vượt lên cả best-seller với tác giả nổi thì chắc chắn sẽ cảm thấy nó thực sự hoành tráng như vậy. Vị thế rồi độ phổ biến chẳng phải sẽ cùng tăng lên hay sao? Lúc đấy mới đem đi lỡm bên đầu tư thì xuôi lọt hơn nhiều.”
Hiện nay, nổi tiếng đồng nghĩa với lượt truy cập, lượt truy cập cao là có thể biến thành tiền. Nếu danh tiếng của tiểu thuyết đủ nổi, cho dù nội dung chả đâu vào đâu, chỉ nhờ vào tên tuổi cũng sẽ trở thành hàng đắt khách. Cùng lắm thì thuê biên kịch viết lại từ đầu, chỉ mượn mỗi tên sách đắp lên cũng có thể giúp nhà sản xuất tiết kiệm được một khoản phí marketing đáng kể.
Lâm An An động lòng không dứt, nhưng vẫn băn khoăn: “Để các tác giả lớn làm nền thì cũng hay đấy, nhưng lỡ chọc người ta bực lên thì làm sao bây giờ? Hơn nữa làm thế cũng dễ bị fan của các tác giả khác ném đá nhỉ.”
Soái Ninh lắc đầu cười: “Vậy càng tốt á, đang muốn tìm mấy tác giả thuộc dạng nổi tiếng nhất, đông fan nhất. Đến lúc đó fan chỉ cần ném đá là dân tình ai cũng biết, còn đỡ tốn tiền thuê seeders (dư luận viên) cài cắm PR.”
“Ừm, nhưng thế này bị coi là vết đen trong lý lịch, sợ tác giả kia không đồng ý.”
“Không đâu, người qua đường chỉ xem lớt phớt, ai quan tâm tình hình thực chất đâu. Kể cả có ném đá máu me ác liệt, sau một thời gian là nhạt đi hết à. Chờ thêm 1-2 năm, còn lại chỉ có giải thưởng và danh tiếng, những thứ này toàn là tiền tươi thóc thật, ai mà đi chê tiền chứ?”
“Có lý! Đúng là Ninh Ninh, không ai có đầu óc nhanh nhạy bằng cậu.”
Lâm An An phấn khởi ôm cô, hú hồn vì làm bao việc ngu cũng chưa đánh mất quý nhân này.
Không ngờ Soái Ninh theo đó đòi luôn việc có qua có lại, bảo cô ta về thuyết phục Phương Triết mang cô tham gia buổi đấu giá đất ở Đông Hưng.
“Tớ còn chưa được xem đấu giá đất tận nơi bao giờ, muốn đi thử cho biết, đi với nhân viên bên đấy thì hạ giá quá, cậu thử nói với Phương Triết, bảo ảnh đưa tớ đi cùng.”
Lâm An An khó xử: “Đấu giá đất vẫn luôn chỉ có nhân viên ra mặt, các công ty khác toàn thế, bảo ảnh đi ảnh cũng sẽ cảm thấy kém sang chứ.”
“Cho nên mới bảo cậu nói giúp tớ á. Cậu biết tớ vốn tò mò, lần này buổi đấu giá quy mô lớn, cạnh tranh gay gắt, tớ muốn đích thân cảm nhận bầu không khí đó một chút. Việc này với Phương Triết cũng có lợi, ảnh làm tổng giám đốc tự mình tham dự, thị ủy Đông Hưng sẽ cho rằng ảnh rất coi trọng dự án này. Đấu giá thành công rồi bàn bạc thêm điều kiện khác cũng dễ hơn đó.”
Soái Ninh vươn tay ôm vai cô bạn thân lắc lắc, dùng động tác và ánh mắt ám chỉ: Việc hỗ trợ giữa hai cô không phải dựa trên tình cảm và nghĩa vụ, mà là giao dịch có qua có lại. Muốn thu hoạch thì cần phải trả giá.
Nhưng Lâm An An không phải nhân vật nữ chính trong truyện Mary Sue[1], Phương Triết cũng chẳng phải kẻ chiều vợ phát cuồng, lời rủ rỉ bên gối không có tác dụng đáng kể.
Hai ngày sau, cô ta trả lời Soái Ninh: “Tớ xin xỏ mãi mà Phương Triết vẫn chưa nói chắc, chỉ bảo đến lúc đấy tùy tình hình. Mai ảnh về đến Thượng Hải, ngày kia lên văn phòng họp, cậu tự qua bàn với ảnh đi.”
Thấy Soái Ninh lộng lẫy tha thướt đi vào văn phòng mình, Phương Triết hiểu là vợ mật báo rồi.
Hắn đề phòng Soái Ninh kỹ càng, biết gái này quen thói rắn giả dây thừng, căn bản không tin cái lý do “đi cho biết không khí” vớ vẩn kia, thẳng thắn ép hỏi mục đích thực sự của cô khi đòi tham dự buổi đấu giá là gì.
Soái Ninh uốn éo làm nũng: “Tiểu Triết ca, thành kiến của anh với em sâu quá, em thì có mục đích gì đâu, thiệt tình là chỉ muốn đến xem tận nơi thôi à.”
“Trước kia cô đã đi dự mấy buổi đấu giá đồ cổ từ thiện đó, chương trình cũng chẳng khác nhiêu, không có gì mới lạ đâu.”
“Không giống nhau đâu nha, mấy buổi đấu giá kia toàn là cho vui, buổi lần này là cạnh tranh làm ăn, nhất định kịch tính lắm.”
Phương Triết buông giấy tờ trong tay, dồn lực chú ý vào người khách, đôi mắt như máy soi an ninh nhìn xuyên qua nụ cười quyến rũ của cô.
“Cô sợ bên anh không thắng nổi Quảng Hạ, muốn đi đốc chiến (đôn đốc chiến đấu) chứ gì?”
Anh ta dù chưa săn thành công cáo này, nhưng chỉ số thông minh không thua kém cô, đánh hơi sơ sơ là có thể bắt được dấu vết đi lại của cô.
“Cô thu được tin tình báo gì phải không? Quảng Hạ chuẩn bị tinh thần ra giá rất cao à?”
Soái Ninh kiên quyết phủ nhận: “Em thì có tin tình báo gì được? Chỉ là ngứa mắt với cung cách ngông nghênh của lão Từ già thôi. Anh biết rồi chứ? Mùng 6 tháng 8 lão muốn tổ chức diễn đàn thượng đỉnh bất động sản Trung Quốc ở thành phố Hương Giang, hôm đó anh đi không?”
Thành phố Hương Giang là đô thị loại 3 của tỉnh B ở miền nam, sắp tới được Quảng Hạ coi là trọng điểm khai thác phát triển. Từ Càn thành thạo việc lăng-xê, khởi xướng diễn đàn này ở Hương Giang, mời các công ty bất động sản nổi tiếng trong nước tham gia vào “một cuộc hội thảo sâu sắc về phát triển bất động sản và xây dựng đô thị của Trung Quốc 10 năm tới”… Ý đồ thực tế là quảng cáo cho việc công ty mình khai thác thị trường Hương Giang, để các ông lớn bất động sản khác làm nền cho nhà lão diễn trò.
Viễn Hằng cũng được mời, chốn làm ăn quan hệ lợi ích lằng nhằng dây điện, nhà họ Phương không thể không nể mặt Từ Càn nên đã quyết định cử đại diện có trọng lượng tham dự.
“Tiểu Triết ca, anh nên tự mình ra mặt đi. Lão Từ bỏ đống tiền ra PR, diễn đàn này thu hút nhiều chú ý lắm. Đi cướp spotlight[2] của lão, dìm lão xuống, tha hồ sung sướng. Em cũng phải đi, mới đầu dượng em không đồng ý, em phải năn nỉ ba em mấy ngày mới giựt được quyền đại diện về tay đó.”
Phương Triết cảm thấy cô giống con khỉ chổng đít đỏ lên lòe thiên hạ, nheo một bên mắt cười châm chọc: “Cô đã là người đương thời của giới bất động sản rồi, còn muốn cướp spotlight gì nữa?”
“Tiểu Triết ca, anh đừng có mỉa em, người ta coi anh như anh ruột mới nói thật lòng với anh.”
“Anh đang khen cô đấy chứ. Cô xem cả nước bao nhiêu con nhà giàu, có ai bằng thực tài mà vươn thành sao có lượng fan đỉnh chóp được như cô, nghe nói đến con chó cô nuôi cũng có thể lên hot search, tầm ảnh hưởng sánh ngang siêu sao quốc tế rồi còn gì.”
Cách đây không lâu, Soái Ninh đã đón Tinh Tinh về nhà. Để cho Lư Bình biết mình đang tận tâm nuôi nấng “con” anh, gần đây cô thường đăng ảnh sinh hoạt thường ngày của Tinh Tinh lên Weibo.
Người giàu sẽ nuôi thú cưng theo tiêu chuẩn cuộc sống của chính mình, Tinh Tinh về tay con gái nhà giàu hàng đầu thì lên đời ngay và luôn. Đeo vòng cổ Hermès, ba lô Chanel, kính râm Armani, vòng tay Cartier. Ngày ngồi siêu xe, đêm ngủ biệt thự. Bát ăn bằng vàng 24K nạm kim cương chữ viết tắt tên JJ (Jing Jing). Ăn uống do chuyên gia dinh dưỡng thú cưng điều phối, rau thịt gì cũng là sản phẩm cao cấp cả, một tuần bảy ngày không ngày nào trùng lặp. Đồ đựng thức ăn là gốm sứ châu Âu nhập khẩu, giá bán hơn 10 ngàn tệ một bộ. Chi phí tiêu dùng vượt qua giai cấp trung lưu.
Ai cũng theo dõi con cún may mắn bước lên nấc thang vòi vọi này bằng ánh mắt hâm mộ, xếp hàng dưới Weibo của Soái Ninh comment những câu kiểu như “Kiếp sau nguyện làm chó của chị”. Tinh Tinh còn được chú ý trên mạng nhiều hơn bao nhiêu nghệ sĩ làng nhàng, thật là ví dụ trực quan sinh động cho câu “người không bằng chó”.
Cũng là người coi 10 ngàn tệ như 1 tệ khi chi tiêu, Phương Triết không cho rằng Tinh Tinh đang sống cuộc đời thật xa xỉ, nhưng cũng biết người giàu có có giáo dục đích thực tuyệt đối sẽ không lôi chuyện này ra khoe. Soái Ninh không phải dạng giàu xổi, vì nổi danh không tiếc tự hạ thân phận của mình, xã hội thượng lưu tất nhiên cũng coi thường cái thành phần xiên xẹo này.
Soái Ninh đi khắp thế gian, đường hướng chỉ có tâm của mình, những lời chửi bới coi thường của người ngoài chỉ là dây leo mềm oặt, cùng lắm mắc nhẹ vào góc áo.
Nước lạnh Phương Triết hắt tới càng khiến nụ cười cô thêm tươi tắn, cô đứng dậy đến gần bàn làm việc, tự nhiên ghé ngồi lên mép bàn.
Phương Triết sa sầm mặt, trách cứ: “Chỗ làm việc, chú ý tác phong chút đi.”
Soái Ninh cúi người nhìn anh ta. Trên thương trường phải hiểu biết đối thủ, càng phải hiểu biết đối tác. Đả kích đối thủ, mượn sức đối tác đều phải chú ý đến sách lược.
“Tiểu Triết ca, nghe nói Quảng Hạ đang đua với trung tâm thương mại Viễn Hằng mà bên anh định xây ở quận Phong Đài, Bắc Kinh, còn đang dẫn trước một khúc, có chuyện đó không ạ?”
(Hết phần 123, xin mời đón đọc phần 124. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Thể loại truyện mà nhân vật nữ được tác giả ưu ái quá đà, miêu tả như hình mẫu hoàn hảo không có tí tì vết nào.
2. Nguyên văn là 抢什头, bọn mình chưa tìm được cụm từ ngắn gọn mà dân dã trong tiếng Việt nên dùng tiếng Anh. Spotlight nghĩa đen là đèn sân khấu (rọi vào nhân vật đang biểu diễn để làm họ nổi bật hơn), nghĩa bóng là vai trò tiêu điểm, thu hút nhiều sự chú ý.