Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 127



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P127)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Từ xa xưa, đàn ông đã dựa vào vật chất và tình cảm để điều khiển phụ nữ, cho rằng cứ nắm trong tay hai thứ pháp khí này là nắm chắc phần thắng.

Ví dụ như đám quyền quý nuôi vợ bé, biết rõ rất nhiều gái bám vào mình vì tiền vẫn cứ thế vui vẻ tiếp nhận, cũng bởi tự phụ rằng có thể dùng tiền điều khiển cuộc sống rồi lại dùng tình để kiểm soát suy nghĩ của cô ta.

Hơn nữa, loại đàn ông này quen được người khác phái tâng bốc, ảo tưởng về sức hút của bản thân, cảm thấy chỉ cần chiếm hữu thân thể phụ nữ là có thể cướp đoạt tâm linh cô ta. Phương Triết đúng là bị bản năng nguyên thủy ngu xuẩn này đánh lừa nên mới bộp chộp vào tròng.

Nói đơn giản hơn, trong mắt anh ta Soái Ninh chỉ là một người đàn bà, sớm muộn cũng sẽ bị đàn ông chinh phục.

“Trợ lý Thôi, anh bảo làm hoàng hậu hay nữ hoàng sướng hơn?”

Nghe sếp đặt câu hỏi vu vơ, Thôi Minh Trí hơi ngơ, nghĩ một lát, đáp: “Làm hoàng hậu thì tinh lực tiêu tốn hết cho đấu đá chốn hậu cung. Làm nữ hoàng không những phải đấu ở hậu cung, còn phải đấu trên triều đình. Điều khác nhau là hoàng hậu muốn đấu đá ở hậu cung cần phải dựa hơi hoàng đế, còn nữ hoàng thì quyền thế đủ lớn, tự mình có thể thịt đối thủ. Gái nào không có năng lực thì làm hoàng hậu hiền lương thục đức nép cạnh hoàng đế nín nhịn cầu toàn là tốt lắm rồi. Người có năng lực tất nhiên nguyện làm nữ hoàng, nắm quyền, muốn thịt ai thì thịt, thế mới chứ sướng ạ.”

Đôi khi trả lời câu hỏi, thư ký phải biểu hiện được cách lý giải nhất định, nếu không dễ bị sếp cho là loại ngốc nghếch tầm thường.

Lời đáp của hắn được Soái Ninh khích lệ: “Trước kia anh từng xem không ít phim cung đấu nhỉ, còn nghiên cứu sâu ra phết. Đúng vậy, người có năng lực chẳng ai cam lòng quỵ lụy người khác, nếu không thì đến thịt đối thủ cũng không hợp tình hợp lý được. Con đường đạt tới vinh quang của đàn bà nước ta ít quá, cái gì mà cô chiêu bà lớn, mẹ quý nhờ con, tóm lại đều phải ké vinh quang với đàn ông. Tôi không nghĩ vậy, sau này nếu tôi có con, tôi sẽ khiến chúng nó hãnh diện vì là con tôi chứ không phải vì có ông có cha oách xà lách.”

“Vâng, chuyện này thì chị nhất định sẽ làm được ạ.”

Lời nịnh bợ của tay trợ lý còm giống cà chua bơm thuốc kích thích, mất cả vẻ tự nhiên. Soái Ninh tin hắn đủ trung thành với cô. Trung thành như hắn mà còn không thể chấp nhận hết ý tưởng của cô, nói gì đến những người khác?

Phe Vạn Hồng Ba mắng cô lòng tham không đáy, cha cũng trách cô không an phận, còn những lời bàn ra tán vào trên mạng…

Cô không đếm xỉa tất thảy, vững tin rằng nguyên do cho những công kích ấy không phải vì cô khác người quá mà bởi cô xuất sắc quá.

Đừng để ý thái độ yêu ghét của người khác, cứ làm họ phủ phục dưới chân, thế là khỏi phải nhìn đến thái độ của họ.

Không đạt được tới mức này, cô sẽ mãi mãi không ngừng phấn đấu vươn lên.

“Mùng 6 tôi muốn đi Hương Giang tham gia diễn đàn của lão Từ già, chuyện tôi dặn, anh lo xong hết chưa?”

Thôi Minh Trí vội móc điện thoại, mở album ảnh “Người ứng tuyển” trình hồ sơ cho cô lựa chọn.

“Mười mấy người này tôi đã chọn kỹ ra, toàn là sinh viên đang học các trường điện ảnh, dáng dấp khí chất cũng khá được ạ.”

Soái Ninh cẩn thận xem từng gương mặt trẻ trung xinh đẹp trong ảnh, cảm thấy năng lực của tay trợ lý càng lúc càng tiến bộ. Sau một hồi cân nhắc, cô bỏ bớt hai nam và ba nữ, những người còn lại đều lọt qua vòng loại.

“Cứ làm như bữa tiệc đêm Valentine lần trước, tìm người sửa soạn cho đẹp chút. Style của nam phải nam tính cool ngầu, nữ thì tinh tế kiểu tây, quần áo túi xách phải là mốt mới mùa này, không thể dùng hàng chợ.”

“Tôi đã liên hệ mấy nhãn hiệu hạng nhất, ký hợp đồng thuê cả rồi. Chỉ còn đồ trang sức là chưa tìm được nhà cung cấp phù hợp.”

“Đi hỏi Bvlgari với Van Cleef & Arpels, tôi mới ký với họ hợp đồng một năm chế tác riêng, họ không dám từ chối đâu.”

Vũ khí bí mật đã chuẩn bị sẵn sàng, Soái Ninh tự tin sẽ đến Hương Giang phá bĩnh Từ Càn, cướp hết sự chú ý của công chúng.

Giờ đã đạt nhiệm vụ phụ ở buổi đấu giá, hẳn là về nhà trước để còn đòi cha trả thù lao. Nếu may mắn, có lẽ cô sẽ vớ được món đồ trang bị đã chờ mong từ lâu.

Mùng 4 tháng 8 là sinh nhật âm lịch của Soái Quan Vũ. Sinh nhật theo lịch dương đã tổ chức long trọng rồi, hôm nay ông chỉ muốn ăn bữa cơm đoàn viên với vợ con đơn giản thôi.

Soái Ninh cho đưa lẵng hoa trường thọ cực lớn được kết bằng 1000 đóa cẩm chướng và loa kèn về nhà. Nhìn thấy bộ đầm màu lam sẫm trên người Chu Ngọc Hiền, cô lập tức ra vẻ kinh diễm (sửng sốt vì vẻ đẹp): “Má, má mặc bộ này đẹp quá nha!”

Chu Ngọc Hiền cười tươi trả lời: “Là con biết chọn, má thích lắm.”

Bộ đầm này Soái Ninh đặt riêng cho mẹ kế ở hiệu Temperley London, 2-3 tháng trước đã gửi tới. Chu Ngọc Hiền chọn đúng ngày cô về nhà mới mặc, cũng là vì lấy lòng cô. Hai gái mưu mô một già một trẻ dắt tay nhau diễn sâu làm Soái Quan Vũ ưng lòng. Khi con gái tiến đến ôm ông, ông cũng dịu dàng ôm lại cô.

Khởi đầu không tệ, Soái Ninh không ngừng cố gắng tìm những chủ đề theo hướng cha ưa thích, đến khi ăn cơm mới ra tay khoe thành tích.

“Ba, Viễn Hằng lấy được khu đất ở Đông Hưng kia rồi ạ.”

“Nghe nói rồi.”

“Ba không biết chứ việc này thành công được là nhờ con hết đó. Lúc trước Phương Triết còn lưỡng lự, con ca ngợi hết hơi ảnh mới đồng ý đấu giá. Sau đó lại nghe nói Từ Càn sẵn sàng bỏ 4 tỷ 8 lấy đất, con lo người bên Viễn Hằng lùi bước khi ra trận, vừa lừa vừa dỗ Phương Triết tự mình tham dự buổi đấu giá. Hôm trước ở hội trường còn mạo hiểm hơn, ảnh thấy Quảng Hạ không ngừng tăng giá, suýt phất cờ trắng rồi, là con giựt bảng số của ảnh, trả giá thay ảnh. Ảnh lo giữ thể diện không tiện ngăn con, con cũng dùng khí thế làm ngợp đại diện đần của Quảng Hạ, bấy giờ mới giúp họ đánh thắng trận này.”

Cô hăng hái hớn hở kể lại, Soái Quan Vũ lại tỏ ra thờ ơ, nửa ngày chẳng sủi tăm tí gì. Chỉ có Chu Ngọc Hiền khiếp hãi với hành động “làm bậy” của cô, lo lắng, nói: “Con trả giá bừa thay Phương Triết, xong việc nó không trách con hả?”

Soái Ninh thầm mắng mẹ kế phá đám, cảnh giác liếc nhìn cha một cái, cười vui nhẹ nhõm: “Tiềm năng phát triển của khu đất đó rất tốt, Quảng Hạ còn sẵn sàng bỏ ra 4 tỷ 8, con giúp Viễn Hằng bớt được 35 triệu giành lấy, Phương Triết không những không bực mà còn khen con lanh nữa.”

Soái Quan Vũ giương mắt soi cô: “Phương Triết khen con thật không?”

“Đương nhiên, không tin ba gọi điện hỏi ảnh. Họ đang cạnh tranh tiến độ với Quảng Hạ ở Phong Đài, Bắc Kinh, thắng trận đấu giá này giúp tăng sĩ khí bao nhiêu á. Con nghĩ không chỉ ảnh mà cả bác Phương nếu biết cũng sẽ cảm ơn con.”

Soái Quan Vũ không nói câu nào, nhìn nét mặt thì có vẻ tạm tin.

Chu Ngọc Hiền thấy Soái Ninh thực sự có công, quay sang thêu hoa trên gấm (nói vuốt đuôi): “Vậy là lần này con làm giỏi ha, để Viễn Hằng nợ chúng ta một món ân tình.”

“Chút này nhằm nhò gì, Viễn Hằng lấy khu đất đó giá cao, giá nhà ở phía nam Đông Hưng chắc chắn sẽ lên. Tây Thành Lãnh Địa của bên mình rất gần họ. Tháng sau bắt đầu mở bán, con chuẩn bị đặt giá 16 ngàn/m2. Giờ đã có hơn 5000 người đến tham khảo định mua, con tin doanh thu của khu này sẽ rất tốt, tỷ suất lợi nhuận ròng có thể đạt hơn 25%.”

Cha cuối cùng cũng ngẩng đầu, trong vẻ bình tĩnh gợn lên cả nỗi nghi hoặc lẫn ngạc nhiên mừng rỡ.

“Con nắm chắc như vậy thật à?”

(Hết phần 127, xin mời đón đọc phần 128. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.