Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 13



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P13)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Diệp Như Vy ngó Thôi Minh Trí bằng ánh nhìn trống rỗng, dịu dàng ngỏ lời mời: “Cảm ơn Ninh tổng. Cũng trưa rồi, hay là tạt qua nhà tôi ăn bữa cơm rau đi.”

Cấp dưới nhiệt tình mời, không đi cũng nên từ chối khéo mới hợp lẽ, Soái Ninh lại khịt mũi coi thường: “Thôi khỏi đi, tôi chả muốn ăn cám heo.”

Những lời này tự nhiên như hơi thở, là sự khinh người toát ra từ xương tuỷ, Thôi Minh Trí lửa giận bốc lên đốt cháy hết những cảm kích vừa nảy sinh. Hắn chờ Soái Ninh quay đi liền hướng về phía cô ta làm động tác nhổ nước bọt, lại hấp tấp an ủi người vừa bị nhục: “Vy Vy, con người nó là như thế, em đừng để bụng.”

Diệp Như Vy tĩnh như mặt hồ lặng sóng, còn mỉm cười nhắc nhở: “Sau này anh đừng có làm động tác nhỏ kiểu này với Ninh tổng, nhỡ bị phát hiện thì ngại lắm.”

Thôi Minh Trí nghĩ lại thấy hành động của mình đúng giống vai hề, mặt đỏ bầm, ngượng ngùng chữa thẹn: “Anh, anh chỉ là không nhìn được cái bộ dạng vênh váo của nó, quá khinh người.”

Diệp Như Vy nghĩ rất thoáng, nói rằng đó là thói quen của sếp. Thôi Minh Trí phản đối: “Thói quen cũng chia ra tốt với xấu, đối xử với người khác dù sao cũng phải có tôn trọng tối thiểu chứ, bố nó với các anh nó cũng không láo như thế.”

“Chúng ta là cấp dưới của cô ấy, cô ấy không cần lúc nào cũng phải lễ phép với chúng ta. Em lại cảm thấy Ninh tổng không tệ, đối xử với người khác vừa đủ tôn trọng.”

Cô bỗng dưng nêu ý kiến, Thôi Minh Trí ngạc nhiên vội hỏi thêm, Diệp Như Vy đáp: “Ninh tổng vừa vào công ty không lâu liền nhớ hết họ tên mấy chục người lớn bé trong ban dự án Hoa Quả Lĩnh, chưa từng gọi sai người nào, chứng tỏ cô ấy có để ý đến nhân viên. Chủ tịch với Minh tổng Diệp tổng đúng là có học, đối xử với mọi người đều lịch thiệp, nhưng em vào làm hai năm Minh tổng mới biết em là ai, điều này cho thấy anh ấy nhìn em chính là một nhân viên bình thường, không khác gì mấy so với người máy được dán nhãn, căn bản không để vào mắt. So sánh ra, em càng thích kiểu của Ninh tổng.”

Thôi Minh Trí cho rằng Diệp Như Vy chỉ đang dùng đức tính bao dung độ lượng khuyên nhủ hắn, không dám đồng ý với cách lý giải này. Nhưng nói gì thì nói, lần này Soái Ninh cũng có ơn với hắn. Nếu cô ta không hạ lệnh, hắn căn bản không còn cơ hội bén mảng tới cửa nhà họ Diệp.

Trước khi ông Diệp sinh bệnh, gia đình đã dựa vào nỗ lực của Diệp Như Vy sửa được nhà, ba tầng nhà kiểu Tây vươn lên ngạo nghễ giữa một đám phòng ốc dột nát cho thấy rõ tài cán và lòng hiếu thảo của cô con gái đầu lòng nhà này.

Thôi Minh Trí biết bạn gái cũ vẫn luôn là trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa của bố mẹ, được gửi gắm bao kỳ vọng và ước mong tốt đẹp. Hắn đang tâm đá cô, mặt mũi nào gặp lại người trong nhà cô?

Càng nghĩ càng khiếp, nửa đường hắn đã rụt hết cả lại, Diệp Như Vy an ủi: “Bố em mới ra viện, không chịu được kích thích, em còn chưa nói chuyện bọn mình với ai ở nhà, còn cần anh phối hợp làm cho họ yên lòng.”

Mặt Thôi Minh Trí nóng rát như bị phết lớp sa tế rồi nướng xèo xèo trên lửa, hổ thẹn nói: “Đều do anh không tốt… Muốn anh làm gì cứ nói, anh nhất định sẽ hết sức phối hợp.”

Lời nói ra buột ra rồi mới phát hiện cách nói này thật dối trá mất tư cách, còn có ý lợi dụng, cổ hắn cong như cành liễu rủ, không dám nhìn thẳng mặt Diệp Như Vy.

Diệp Như Vy khéo léo hơn hắn cả trăm lần, cười nhẹ, nói: “Anh cứ tiếp chuyện bố mẹ em giống như trước đây đi, Ninh tổng còn chờ mình ở Thước Châu, ăn cơm xong phải đi ngay, cũng không ở lại bao lâu.”

“… Ừ.”

Ông bà Diệp đang ở nhà đan chiếu, hai đứa em trai đang nghỉ hè cũng làm cùng. Đống chiếu đan xong đã cao đến nửa người, Diệp Như Vy trách móc bố, bảo ông không nên làm lụng vất vả quá.

Ông Diệp luôn mồm nói không việc gì, bà Diệp cũng bảo ông rảnh rỗi ở nhà cả ngày ỉu xìu xìu, nhúc nhắc làm việc càng tốt cho quá trình hồi phục.

Thôi Minh Trí nghe thì hiểu ngay là hai ông bà lấy cớ, vợ chồng già làm khổ con gái, tìm mọi cách để đỡ đần gánh nặng kinh tế thay cô. Điều này cũng thể hiện trong thái độ của họ dành cho hắn. Vẻ nhiệt tình chu đáo mà lại dè dặt quá mức, còn mang theo chút khẩn khoản, rõ ràng là sợ con rể tương lai vì nhà mình ốm đau nghèo khó mà chê con gái.

“Tiểu Thôi, cháu uống chén trà rồi nghỉ đi một lát, mẹ Vy Vy đi thịt con gà, thằng hai thằng ba cũng đi mua thịt hái rau. Cháu thích ăn gà thả vườn xào dầu trà, đợi tí nữa thoải mái ăn cho đã.”

Ông Diệp bày hết bánh trái trà nước trong nhà ra, còn định lên núi hái đào hái mận, Thôi Minh Trí can mãi mới ngăn được, hổ thẹn vì đón nhận sự tiếp đãi quý hoá này.

Tâm tình của ông Diệp cũng từa tựa như hắn, nhân lúc Diệp Như Vy vào bếp đun nước, muối mặt nài xin: “Tiểu Thôi à, chú khỏi bệnh rồi, nếu không phải nhà thiếu người, chú thật sự muốn ra tỉnh làm thuê ngay lập tức. Quá lắm là đầu năm sau, chú chắc chắn sẽ ra ngoài kiếm tiền. Mong cháu kiên nhẫn đợi thêm, chúng tôi nhất định sẽ trả khoản cháu cho mượn trước tiên.”

Lời ông nói làm Thôi Minh Trí nhấp nhổm không yên, vội vàng đỡ lấy đôi tay ông già đang giơ lên trong cơn xúc động.

“Chú bây giờ cứ lo giữ gìn sức khoẻ là quan trọng nhất ạ, chuyện khác không cần nghĩ nhiều, chú suy nghĩ quá bệnh nó quật nữa thì khổ.”

Ông Diệp trong lòng như ấm nước đun sôi, vừa hé cái nắp là hơi nước nghi ngút, bất giác lộ ra vẻ khổ sở.

“Con ơi, chú nóng ruột chứ. Nợ trong nhà phần lớn là vay mỗi nơi một ít, trả chậm một tí cũng không ảnh hưởng đến vốn liếng của người ta. Nhưng con thì khác. Con đưa hết tiền tích góp cho nhà chú, bản thân lại rơi vào cảnh tay trắng. Chú cứ nghĩ đến là ăn không ngon ngủ không yên. Số tiền đấy đều là con làm lụng vất vả mới để ra được, chuẩn bị để lập gia đình, thế mà lại tiêu cho chú hết cả… Chú thật xin lỗi con với con Vy.”

(Hết phần 13, xin mời đón đọc phần 14)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.