Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 133



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P133)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 53: Ninh đểu giả với cả Bình trà xanh

Trên đường về, Soái Ninh giống tài xế xe khách, chẳng nói chẳng rằng, Lư Bình lặng lẽ liếc mắt quan sát cô, như phải dọn phòng bếp sau khi có tiệc liên hoan lớn, không biết bắt đầu từ đâu.

Vừa rồi thật sự là hú hồn. Dù khi đến, anh đã biết tỏng cô có ý đồ gì, nhưng tự mình trải nghiệm phong cách cuồng dại của cô, anh mới tin cô quả là dám nói dám làm như lời đồn.

Đúng là anh có hảo cảm gần như thinh thích cô, cũng sẽ không kiềm chế được khi bị mồi chài hay vượt quá giới hạn như mọi nam thanh niên bình thường khác. Phân tích kỹ ra, hành động chống cự vừa nãy có tỷ lệ lớn là đã nghiện còn ngại.

Anh vẫn chưa rõ về lối suy nghĩ của cô, sợ rơi vào tình cảnh nguy hiểm, không muốn gánh vác hậu quả của việc ý loạn tình mê, bảo thế là cẩn thận hay gian xảo, anh đều không phủ nhận.

Thế nên sau đấy cô phanh lại kịp thời, tuy hợp với lựa chọn đầu tiên mà anh hy vọng nhưng lại gây ra một chút tiếc nuối và phiền phức khó xử.

Người phụ nữ luôn được đám đông săn đón tâng bốc như cô kể cả chẳng làm gì cũng sẽ có rất đông người ái mộ theo đuổi điên cuồng. Việc chủ động đòi “yêu” theo lời cô chính là đãi ngộ đặc biệt, từ chối cũng ngang cầm chùy sắt đập nát tự tôn của cô, không khéo cô đã chuyển sang ghét, thậm chí hận anh rồi.

Về công về tư, anh đều không muốn đắc tội cô, dọc đường, anh thử đấu dịu, mở miệng gọi một tiếng: “Ninh tổng”, bị ngắt ngang lạnh lùng: “Khi xe đang chạy, đừng nói chuyện với người lái”.

Ý tưởng của anh thế nào, Soái Ninh coi như cũng nắm sơ sơ. Kẻ già đời trong chuyện gió trăng không chấp nhận cái trò tạt nước lạnh rồi lại đưa lò sưởi đâu nhé. Trước đây cô thấy vẻ trà xanh của anh còn hơi bị cute, giờ anh làm màu quá thể đâm ra tanh như hàng cá, làm màu đến mức gợi đòn, cô hoàn toàn không muốn tỏ ra thân thiện với anh nữa.

Đến cửa khách sạn, Lư Bình chờ tới thời cơ mở lời, dịu dàng nói: “Cảm ơn chị đã đưa tôi về.”

Soái Ninh ngại cười lạnh mệt người, xị mặt, giọng nói đều đều như điện tâm đồ của ca tử vong: “Không cần cảm ơn, mau lên nghỉ ngơi đi.”

Lư Bình không thể chần chừ thêm nữa, hạ giọng thỉnh cầu: “Nói chuyện với tôi được không?”

“Muộn quá rồi, tôi muốn về ngủ.”

“Chỉ phiền chị năm phút cũng không được ạ?”

Soái Ninh thật muốn mắng anh rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hạ kính xe, ngậm thuốc lá vừa châm vừa giục anh nói ngắn gọn.

Lư Bình tự nhận là trong chuyện này mình hẳn phải thoáng hơn cô, bình tâm tĩnh khí nói: “Vừa rồi tôi hơi bối rối một chút, nói chuyện không được chừng mực. Làm đàn ông, có thể lọt vào mắt xanh của người phụ nữ cao quý xinh đẹp là việc thật đáng mừng, nhưng tư tưởng của tôi tương đối truyền thống, vẫn thật thận trọng trong chuyện quan hệ thể xác.”

Soái Ninh cười khẩy lạnh căm, vẩy tàn thuốc, nói: “Đàn ông các anh không phải vẫn luôn tách bạch rạch ròi giữa tình cảm và tình dục hay sao? One night stand (tình một đêm) mà cũng không làm được?”

Những lời này làm Lư Bình sốc không nhẹ, tim anh trĩu xuống. Cố sức kìm nén ngọn lửa vô danh, anh trầm giọng bày tỏ thái độ: “Xu thế chung của số đông cũng không đại diện cho cá nhân được. Nếu đơn thuần vì theo đuổi khoái cảm tình dục mà quan hệ bừa bãi với người khác, thì có khác gì hành vi của động vật.”

Soái Ninh vừa cười vừa mắng: “Anh muốn nói tôi thật thú vật?”

Lư Bình không giữ nổi nét mặt tự nhiên, anh cảm thấy chính mình mới là bên chịu nhục, nói rành rọt nghiêm nghị: “Tôi chỉ là hy vọng chị đừng coi tôi như những người khác.”

“Anh muốn nói anh không phải dạng đàn ông bừa bãi? Vậy thì gặp loại gái siêu cấp bừa bãi như tôi, tốt nhất học gái Trung Đông, tự trùm vải đen kín mít vô.”

“Ninh tổng, tôi không định xúc phạm chị, cũng xin chị đừng đặt mình vào vị trí khó ưa như thế.”

“Tôi không thấy mình khó ưa, thói quen của tôi chính là thích gì muốn nấy. Về sinh hoạt tình dục, hẹn được thì hẹn, không hẹn được cũng không sao cả.”

“… Thật đáng tiếc, tôi không phải món hàng, không thể để mặc ai cần thì lấy được.”

Phát giác đối phương đang dần tức giận hơn, Soái Ninh bỗng ý thức được rằng cô đã bắt lấy một góc tình cảm thật của Lư Bình. Cô vội tạm dừng đối đầu, đào bới sơ hở xưa nay chưa từng có này, vờ tỏ ra cãi ngang, nói: “OK, tôi biết anh là đàn ông đoan trang hiền thục, không chịu để gái hư hỏng này làm bẩn. Là tôi có mắt không tròng, không biết nặng nhẹ xúc phạm anh. Tôi xin lỗi anh là được chứ gì?”

Cô thuận thể quay sang phía anh. Vẻ bực bội nhẫn nhịn kia của anh có hương vị rất trung trinh bất khuất, lại gãi đúng chỗ ngứa của cô lần nữa. Cô không khỏi liên tưởng tới câu thoại gớm ghiếc nhan nhản trong truyện ngôn tình: “Thật là yêu tinh nhỏ mệt người mà.”

Giờ phút này Lư Bình không hài hước nổi, suy nghĩ hỗn loạn và cảm giác bực bội dữ dội trong lòng đều thật xa lạ, anh chưa từng có tâm trạng hỗn loạn như thế với lời nói của một người ngoài, cứ trôi lờ vờ theo dòng khí xấu hổ và khủng hoảng.

Thấy anh buồn bực cạn lời, Soái Ninh trở về địa vị người nắm quyền kiểm soát, tháo dây an toàn, ngồi nghiêng một bên, tay phải đặt ở một bên đầu, khẽ cười, trêu: “Nói đi, muốn tôi phải xin lỗi làm sao, anh mới nguôi giận được?”

Thái độ thoải mái của cô kể cũng giống bá đạo tổng tài (có phải dịch cụm này không nhỉ?) trong phim, mà vai nam nữ chính còn lấy nhầm kịch bản của nhau.

Cảm giác sai sai bao trùm lên cảm xúc khác thường của Lư Bình, nặn ra nụ cười hồi lâu chưa trưng bày, khoảnh khắc băng tan đẹp mắt ưng lòng khiến ham muốn đã tắt của Soái Ninh lại nhen lên le lói. Cô nghĩ nếu anh đổi ý, đêm nay còn kịp chịch một shot.

Lư Bình chỉ nhìn ra là cơn giận của cô đã nguôi ngoai, theo đó mà chọn cách khoan dung nhượng bộ, tái hiện vẻ dịu dàng ấm áp như trước.

“Ninh tổng, tôi rất muốn biết, chị có ý tưởng dạng này với tôi từ bao giờ ạ?”

Anh đặt câu hỏi rõ đột ngột, Soái Ninh cân nhắc có nên nói dối hay không, thầm suy tính: “Mình chỉ muốn ngủ với nó chứ chẳng định yêu đương. Nó khôn khéo như vậy, dỗ dành quá mất công, không chừng còn để chính mình sa vào. Chi bằng cứ nói thật ra, mua bán không thành cũng có thể để lại tí nhân nghĩa nhỉ.”

Vuốt vuốt má, nặn ra một nụ cười ý nhị: “Quen biết không lâu là bắt đầu rồi á. Điểm ngoại hình anh bày ra đó, gái xu hướng giới tính bình thường nhìn thấy đều sẽ nảy ra ý linh tinh, không khác lắm so với cảm xúc của trai thẳng khi thấy gái đẹp.”

Lư Bình không khỏi bật cười, cảm tạ bóng đêm che giấu nên không lộ sắc mặt tự dưng đỏ lựng.

“Lần này thật muốn nói rằng rất vinh dự rồi.”

“Đừng nha, anh dựa vào thực lực đó. Tôi đã gặp vô số trai đẹp nhưng chưa từng hao tâm với ai như anh.”

“Vì sao?”

Soái Ninh dằn lại câu nói thật tiếng lòng rằng “Vì mày quá khó nhằn”, dùng lời lẽ hàm súc ca ngợi: “Vì anh rất đặc biệt, cũng rất bí ẩn.”

Mặt Lư Bình lộ vẻ e thẹn, có thể thấy là rất tận hưởng lời khen này.

“Tôi không đặc biệt như chị nghĩ đâu ạ, cũng không phải cố tình ra vẻ thần bí gì cả, sau này chị hiểu biết rồi khéo lại thất vọng đấy ạ.”

Soái Ninh cười rõ ngọt, trong lòng lại phát rồ.

Chụy giờ chỉ muốn lên giường với mày, lôi mấy chuyện dây cà dây muống đó ra làm gì?

Cô lại cố gắng vào đề thẳng thắn, hỏi: “Bí thư Lư, nói nãy giờ ý tôi anh hiểu cả rồi, cũng nên cho tôi biết ý anh sao chớ hả?”

Lư Bình cúi đầu hiện ra nụ cười e ấp của Shayanara[1] nghĩ ngợi mấy giây rồi nhìn sang cô, ánh mắt tựa bầu trời quang đãng đêm hè, lấp lánh ánh sao làm xiêu lòng người.

“Nếu tôi nói mình không có ý gì thì giả dối quá, nhưng phân tích kỹ ra lại không biết nói từ đâu.”

Soái Ninh không ép anh sửa cái tính “trà xanh”, lại phá lệ ban phát thêm chút quyền làm màu, gợi mở dìu dắt: “Anh cứ dẹp hết băn khoăn ngại ngần, nói thử ước nguyện ban đầu sâu kín nhất của mình đi.”

“… Tôi cũng cảm thấy chị rất đặc biệt, muốn hiểu biết chị kỹ hơn ạ.”

“Có chừng đó, không cái gì khác?”

“Đây là điều cơ bản, giống như xây nhà, nếu không đặt nền móng tốt thì tất cả chỉ như lâu đài trên cát.”

Ê ê, ngủ một giấc thôi mà, coi như giấc mộng Nam Kha cũng được, lâu đài trên cát thì sao nào?

Soái Ninh ngờ trong lòng, không biết tay này yêu cô thật hay đang tự cho là thông minh mà giở bài bản, áp sát hơn chút, hỏi: “Anh muốn biết gì về tôi? Con người tôi rất cởi mở, tư liệu cá nhân cũng đã bị dân mạng bóc tung ra lâu rồi, đến trường mầm non học ngày xưa cũng lộ hết cả. Anh lên mạng tra tí là biết hết.”

Lư Bình lắc đầu, nói giọng đứng đắn: “Những thông tin mọi người đều biết đó không có giá trị tham khảo với tôi, tôi muốn dùng chính mắt mình quan sát, dùng chính tâm mình cảm nhận, từ từ đọc hiểu xem chị là kiểu người thế nào.”

Don’t give me your shoot![2] Nhu cầu sinh lý đơn giản mà bày đặt văn vẻ, mày rảnh háng thế hả?

Huyệt Thái Dương của Soái Ninh đột nhiên nhói buốt, dẹp sạch ý đồ mồi chài vui vẻ đêm nay.

Cô vẫn coi anh là kẻ theo chủ nghĩa lý tính, không hơn kém cô là mấy, sẽ không rung động nghĩ ngợi với người không ưa. Nếu Lư Bình rung động vì cô, điều đó chứng tỏ cô đang đánh giá anh quá cao, chứng tỏ đầu óc anh còn chưa đủ thông minh, tư duy còn chưa đủ tỉnh táo.

Tình huống đó có lẽ càng có lợi cho mình, nhưng đồng nghĩa với việc phải tiêu tốn tinh lực gấp mười lần để xử lý, thôi để tính kỹ lại đã.

Cái môn đùa bỡn lòng người này xưa nay cô toàn thi được điểm A+, cũng chẳng hiểu sao lại không muốn cho Lư Bình vào danh sách bài thi. Cô hy vọng mối quan hệ giữa họ sẽ không bị lẫn vào quá nhiều lợi ích và vướng mắc phức tạp. Như vậy xem ra anh đúng là đặc biệt…

Điểm đặc biệt ở chỗ anh là một món đồ chơi hiếm có, nếu phải mang nhiều chức năng khác quá thì sẽ giảm độ thích thú.

Soái Ninh nhanh chóng tìm ra lời giải thích, còn tin tưởng sâu sắc không mảy may nghi ngờ.

“Được rồi, tôi đã hiểu ý anh, cũng đánh giá cao phẩm cách trọng tình giữ lễ của anh. Vậy chúng ta hãy bớt thời gian thử tìm hiểu đối phương nha, nếu có cảm giác thì bàn lại sau.”

Cô chọn cách xử trí để sang một bên, Lư Bình cũng rất ưng, vui vẻ chào từ biệt cô. Lúc đi, anh dặn con Tinh Tinh đang quấn lấy anh không rời: “Nhớ nghe lời Ninh tổng, lần sau bố lại lên thăm mày.”

Soái Ninh siết chặt từng sợi dây thần kinh trên mặt để giữ vững nụ cười, tung hứng với anh diễn xong cảnh từ biệt hoàn mỹ. Đúng lúc cô thả lỏng lộ ra vẻ mệt mỏi, Lư Bình chợt quay người ngó vào cửa sổ xe.

“Lần trước đã định nói với chị, sau này bớt hút thuốc chút đi, không tốt cho sức khỏe.”

Soái Ninh vội nhặt lại nụ cười, cười như lửa trại tạt xăng, bừng lên đến phô trương, trong giây lát đã bị vẻ thân thiết hiền hòa tự nhiên của anh hạ gục.

“Xin lỗi, tôi không biết anh ghét mùi thuốc lá, lần sau sẽ không hút trước mặt anh nữa.”

“Tôi chỉ nghĩ cho sức khỏe của chị thôi, thuốc lá có hại cho phụ nữ lắm, hy vọng chị yêu thương thân thể.”

“Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi sẽ chú ý.”

Lư Bình cười ý nhị, lượng collagen dối dào trên khuôn mặt chồng chất ngọt thơm như kem sữa, kèm theo lời nói đúng mực giọng nói ngập ngừng, có thể nói là mẫu mực cho màn vẫy tay chào nhau.

Nhìn anh bước xa, Soái Ninh ngả ườn ra. Thông đồng giai này không chỉ là trò chơi khó cấp cao thủ mà phải nói là công thức toán phức tạp, có đáng để chơi tiếp hay không nhỉ?

(Hết phần 133, xin mời đón đọc phần 134. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Tên bài thơ ngắn của Từ Chí Ma (tên tiếng Trung là 沙扬娜拉 - Sa Dương La Nạp) trong đó câu mở đầu đại ý là “Dịu dàng lắm thay cái nét cúi đầu/E ấp như đóa sen hiếm chẳng thắng nổi làn gió mát”.

2. Câu này tác giả viết nguyên văn tiếng Anh như thế. Đây là một câu tiếng Anh bồi, người TQ hay dùng với ý chê ai đó nói dông dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.