Cuối tháng, Thôi Minh Trí về xã Liên Hoa xem xét tiến độ công trình, nghe Tề Vân nói đám trưởng thôn Diệp Bảo Trụ này kia muốn mời hắn đi ăn, nhân thể bàn chuyện hợp tác trong tương lai.
“Đám đó rén rồi, đều nói sau này sẽ hết sức ủng hộ công việc của chúng ta, không dám nói lời nào về chuyện thu phí quản lý.”
Tề Vân hí hửng thuật lại tình hình, cười đến là hả hê. Bị tức uất lâu như vậy, cuối cùng cũng trả đũa thành công, gặp kẻ địch chật vật phải co chân đạp bồi rõ phũ mới là thật tình.
Thôi Minh Trí cũng rõ ngứa chân, muốn chùi chân một lượt trên mai rùa của lũ cháu chắt kia, hôm sau nhận lời mời, tới khách sạn Bách Lý Hà Hương ở khu phố Liên Hoa.
Đám thôn trưởng sắp sẵn một bàn tiệc lớn đợi hắn. Hắn vừa ló mặt là cả bọn đứng dậy nghênh đón, vẻ cung kính khúm núm dường như đang tiếp đãi quan khâm sai, kể cả lấy cuốc đào cũng không đào ra vẻ kiêu căng đã từng.
Thôi Minh Trí cố tình giả vờ hồ đồ, cười hỏi: “Hôm nay các bác sao thế? Có phải Quan Vũ chúng tôi lại kém chu đáo chỗ nào không, có gì cứ nói ra rồi bàn bạc lại, sao phải bày tiệc Hồng Môn thế này.”
Mọi người vội vàng chối, Diệp Bảo Trụ cười làm thân: “Trợ lý Thôi khéo đùa quá, quý công ty đến chỗ khỉ ho cò gáy này của chúng tôi phát triển dự án, không những cải tạo giao thông, còn đem lại bao nhiêu cơ hội làm ăn như thế, hơn nửa năm nay đời sống bà con đã nâng cao rõ rệt. Hôm nay chúng tôi đại diện cho bà con các thôn tới cảm ơn. Mời anh làm đại biểu, nhận lấy sự cảm kích của chúng tôi.”
Thôi Minh Trí giở giọng quan với y: “Nguyên tắc hợp tác giữa công ty tôi và xã Liên Hoa là cùng trông đợi phát triển, trông đợi thịnh vượng. Muốn nói cảm kích cũng là có qua có lại, các bác không cần khách sáo thế.”
Đối phương vội nói: “Phải thế, phải thế.” Săn trái đón phải đưa hắn lại bên bàn tiệc, rót rượu ngon nhất, các món chính chất trước mặt hắn, còn cử một cô bé xinh xắn ngồi bên tiếp đãi.
Thôi Minh Trí kệ cho cả bọn ân cần đủ kiểu, hắn chỉ ngồi ngay đơ, nói kiêu kỳ: “Thôi các bác cứ nói rõ ra trước đi, chứ thế này tôi sốt ruột lắm ạ.”
Đám quan thôn dùng ánh mắt đùn đẩy nhau, tầm mắt dần tụ vào người Diệp Bảo Trụ. Trước y tích cực đi theo Bì Phát Đạt làm đầu sỏ, hiện giờ nên ra gánh tội.
Chỉ thấy cái mặt ngựa tím ngắt của y bành ra theo nụ cười nát bét, đáng khinh hơn bao nhiêu, y bưng ly rượu đứng dậy đi tới trước mặt khách, xin xỏ: “Trợ lý Thôi, trước kia là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nhiều lần mạo phạm công ty mình và Ninh tổng. Lời xin lỗi phải nói nhiều quá, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Xin anh chuyển lời tới Ninh tổng, xin cô ấy người lớn rộng lòng, đừng chấp nhặt bọn quê mùa chúng tôi. Sau này có việc gì cần chúng tôi, chỉ nói một tiếng, chúng tôi nhất định sẽ dốc lòng dốc sức đi làm.”
Thôi Minh Trí vờ cười trong kinh ngạc: “Trưởng thôn Diệp, lời này ông nói nặng nề quá, ngồi đây toàn là thổ công của xã Liên Hoa. Chúng tôi tới chỗ đất lành các ông phát triển dự án, mọi chuyện còn phải nhờ đến các ông. Con chạch còi chả biết trời cao đất dày như tôi càng không dám nhận đại lễ của ông.”
Diệp Bảo Trụ hoảng hốt khom lưng: “Lần trước là hai anh em Bì Phi Dược chúng nó nhỡ mồm đắc tội anh, không liên quan đến chúng tôi đâu ạ.”
Thôi Minh Trí gại gại mũi, ra vẻ nhớ lại, gật đầu bảo: “Vâng, tôi nhớ rõ là hai thằng mất dạy kia mắng tôi và Ninh tổng trước, các bác cảm thấy chúng nó mắng đúng không?”
Câu “Không đúng!” lập tức nhét đầy tai hắn, hắn nhíu mày hỏi vặn: “Nếu cảm thấy không đúng, sao lúc ấy lại hùa với chúng nó ép tôi? Ngày đó nếu không phải tiểu đoàn trưởng Trịnh đem quân tới, các ông cùng nhau ăn vã tôi rồi chứ còn?”
Lời đồng thanh đổi thành “Không phải!”, giọng Diệp Bảo Trụ the thé dẫn đầu ngọn sóng: “Đã bảo chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nếu anh sớm nói chuyện Ninh tổng quen biết toàn VIP như thế, chúng tôi sao dám đắc tội?”
Đám này nghe nói quân đội muốn mở thao trường ở Hoa Quả Lĩnh, lại nghe nói thường có đứa lưu manh đắc tội với lính, bị tóm vào doanh trại nhốt một hai ngày không cho ăn uống, cho ăn đủ hành rồi quẳng ra, báo công an cũng chẳng ai để ý, sợ sau này cũng bị. Lại nghĩ đến việc người ta có súng trong tay, nếu chơi trò ngang ngược vây ủy ban kia thì chẳng khác đâm đầu vào chỗ chết. Một đám người vì mong giữ mình, bàn bạc xong thì quyết định chịu lép trước Bất động sản Quan Vũ.
Thôi Minh Trí thầm chế nhạo đám hèn chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu này, lạnh lùng châm chọc: “Ninh tổng không muốn người ta cho rằng cô ấy ỷ thế hiếp người nên mới kín tiếng. Quan Vũ chúng tôi đi đến đâu cũng muốn ‘hòa khí sinh tài’ (hiền hiền ra tiền), nên đưa tuyệt đối không đưa thiếu, nguyên tắc chỉ có bốn chữ ‘công bằng công đạo’. Nhưng khổ cái là có những kẻ lòng tham không đáy, ếch đòi nuốt dưa hấu, mở mồm không sợ to, mờ mắt vì tiền. Gặp loại người này, chúng tôi cũng cố gắng hết sức nói lý lẽ rõ ràng, thật sự không nói thông thì chỉ còn cách tiên lễ hậu binh. Trung Quốc rộng lớn thế, mười nơi ít nhất có chín nơi từng in dấu chân chúng tôi, chướng ngại vật loại nào chẳng đụng qua? Lấy chân đá không ra, thế thì dùng búa đập, dùng pháo nã, cho dù là đá kim cương cũng cho chúng nó tan tành hết.”
Hắn ngạo nghễ khoe cơ to, có chỗ dựa là quân trưởng Võ, nói quá nữa cũng không giống chém gió, dọa cho mười mấy khuôn mặt xung quanh cái xanh cái đỏ, có tay chân cũng chẳng biết để đâu.
Một luồng năng lượng sảng khoái xộc thẳng xuống đan điền (vùng trên rốn), hắn sung sướng thở ra, năm ngón tay phải gõ lạch cạch trên mặt bàn, không thèm nhìn Diệp Bảo Trụ, hỏi: “Lần này tôi đến cũng muốn nhân thể hỏi tí, các vị còn muốn lấy cái phí quản lý kia không nhỉ?”
Những người này dường như được giải thoát khỏi cơn ngạt thở, thể hiện một khát vọng sống sót mãnh liệt. Diệp Bảo Trụ đi đầu tỏ thái độ: “Chúng tôi cũng muốn nói chuyện này với anh hôm nay đây. Sau này, các thôn chúng tôi đều sẽ làm việc theo quy trình ở trên, tuyệt đối sẽ không bao giờ thu của công ty mình một xu. Nếu công ty mình muốn lấy lại số tiền đã trả lúc trước, chúng tôi cũng sẵn sàng hoàn trả ạ.”
Y và đồng bọn cũng tiếc đứt ruột, nhưng để an toàn thì đành bỏ thôi.
Thôi Minh Trí ghi nhớ sách lược chia để trị của Soái Ninh, không thể ép đám a dua thớ lợ này quá phũ được. Mấy trăm ngàn tiền lẻ đã chi hồi trước coi như là chi phí chìm, nhưng cái gì cần thì vẫn phải nói cho rõ ràng.
“Các vị không thu phí quản lý thật chứ?”
“Thật ạ, một xu cũng không thu.”
“Thế có bảo đảm cho chúng tôi thi công suôn sẻ không? Mấy chuyện ngày trước như ông già bà cả hơi một tí nằm lăn ra cản đường, mụ ghê gớm cởi truồng chạy rông, trẻ con lén chọc thủng lốp ô tô, rồi đổ c*t *ái rác rưởi vào công trường sẽ không còn xảy ra nữa chứ?”
“Anh yên trăm cái tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác dân vận, kiên quyết ngăn chặn các hành vi gây rối ấy. Có điều…”
“Có điều gì?”
Diệp Bảo Trụ đưa mắt qua lại với đồng bọn, mỉm cười rầu rĩ: “Anh cũng biết tình hình trong các thôn phức tạp, chúng tôi chỉ quản được người thiện lành, còn những người không thiện lành đều không chịu lép đâu, nhỡ xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng chẳng có cách nào, phỏng ạ?”
Hiểu rằng y đang ám chỉ Bì Phát Đạt và lũ tay chân du côn, Thôi Minh Trí vờ vịt nhìn quanh, hỏi: “Trưởng thôn Bì không đến ư?”
Mọi người cười khan, bảo rằng họ hẹn Bì Phát Đạt nhưng tay này có việc không đến được.
Thôi Minh Trí cười lạnh: “Là ông ta không muốn đến đây chứ gì, không sao hết, tôi đã nói người nào không đồng ý chúng tôi cũng không ép, sau này cần làm gì thì làm thôi. Các vị có rảnh thì nhân thể nhắn với ông ta một tiếng, cứ bảo tháng này chúng tôi phải hoàn thành đoạn quốc lộ ở thôn Bạch Liên, thời hạn công trình còn có chưa đến một tuần, nếu còn xuất hiện tình huống bất thường, chúng tôi cũng đành áp dụng biện pháp bất thường thôi. Đến lúc đó có chuyện gì thì tự chịu hậu quả.”
Đàm phán xong, hắn giống như chữa khỏi chứng táo bón đã mắc mười mấy năm, người ngợm nhẹ nhõm tinh thần thảnh thơi.
Bên Bì Phát Đạt tuy tránh mặt nhưng hôm sau đội làm đường đi vào địa phận thôn Bạch Liên thì không gặp trở ngại như hồi trước nữa, công trình có thể tiếp tục thi công thuận lợi.
Những dân làng ngó nghiêng từ xa ấy trước sau không hề có hành động gì quá đáng, lũ trẻ trâu nhà họ Bì cũng biến mất tăm, xem ra kế sách mượn sức đấu sức đã cho thấy hiệu quả.
Nghe tay trợ lý còm hớn hở báo cáo qua điện thoại, Soái Ninh bật cười vững chắc: “Đây chỉ là bước đầu tiên, bước đi về sau còn mấu chốt hơn. Anh bàn bạc ngay với đám Ngưu Bảo Hà về đội bảo vệ đi, cố gắng cuối tháng chốt xong phương án, đầu tháng sau bắt đầu tuyển người, nhanh chóng tổ chức xong đội ngũ.”
Cô khép bụp cuốn “Thủy Hử” trong tay lại, chuẩn bị học theo Lâm Xung thịt Vương Luân, cướp lấy sơn trại của bọn ác bá.
May rủi thường đi đôi với nhau. Soái Ninh cất cao khúc ca khải hoàn ở xã Liên Hoa, hai ngày sau lại nghe tin xấu đến từ Tây Thành Lãnh Địa. Sàn giao dịch bất động sản có 27 nhân viên kinh doanh đột nhiên xin thôi việc tập thể, từ bỏ 20% tiền thưởng năng suất chưa lĩnh, đồng loạt bỏ vị trí trong cùng một ngày.
Đây rõ ràng là hiện tượng cướp người, Soái Ninh hạ lệnh sai Thôi Minh Trí đi tra xét ngay. Thôi Minh Trí lạ nước lạ cái, muốn nhanh chóng tìm hiểu tình hình, Diệp Như Vy là đối tượng gọi trợ giúp lý tưởng nhất.
Diệp Như Vy đã nghe nói chuyện này, đang định báo cáo thẳng lên Soái Ninh, nhận được lời mời của bạn trai cũ, đoán rằng hắn được giao nhiệm vụ, rộng rãi nhường công lao cho hắn.
“Vy Vy, em xác định tin này tin được không? Những người đó bị Quảng Hạ kéo sang thật à?”
“Em chơi thân với Đàm Hiểu Lệ bên sàn bất động sản. Hôm ấy nghe nói người bên đó thôi việc tập thể, em đã gọi điện hỏi thăm. Cô ấy nói Quảng Hạ hứa trả lương cao gấp ba, còn thêm thù lao mỗi người 100 ngàn, điều kiện là thôi việc ngay, sang bên họ làm. Lương thưởng tháng này không được lĩnh bên này, bên họ cũng trả hết.”