Chương 58: Tính toán ám hại không lường trước được
“Bí thư Lư, chuyện là như thế, anh giúp được tôi không?”
Soái Ninh thuật lại đầu đuôi sự việc với Lư Bình, nhờ anh thúc giục công an huyện cử ngay người xuống tiến hành khám nghiệm tử thi để xác định nguyên nhân, thời điểm tử vong, sau đó bắt giữ và thẩm vấn nghi phạm Bì Phi Dược.
Lư Bình nhận xét cô xử lý đúng đắn, nhắc nhở: “Nghi phạm định vu oan giá họa, nói không chừng sẽ lợi dụng tin tức dư luận. Tốt nhất em nên đề phòng trước.”
Soái Ninh vui mừng: “Tôi và anh có cùng suy nghĩ. Tôi đã sai trợ lý Thôi về Đông Hưng nắm việc báo chí truyền thông, lên tin bài trước khi bên kia ra tay rồi. Bí thư Lư, mình suy nghĩ ăn ý ghê, đúng là ‘hiểu lòng nhau mới hé đã thông’[1] à nha.”
Lư Bình cười cười, hỏi: “Em lo xong việc ở đấy rồi có về Thước Châu không?”
Xem ra là muốn tiếp tục cuộc hẹn hò dang dở trước đó. Soái Ninh cũng nóng lòng muốn cạp một miếng, nhưng con cá cắn câu rồi thì không vội giật dây mà phải giữ căng chùng nhịp nhàng để đảm bảo nó không thoát, vì thế cô lại nhử cho thòm thèm.
“Ở Thượng Hải còn nhiều việc chờ tôi quá, mai phải về rồi. Mấy hôm nữa dành thời gian gặp lại nha.”
Lư Bình phản ứng rất bình ổn: “Thế em giữ gìn nhé, lần sau gặp mình lại buôn chuyện.”
Soái Ninh đoán đại khái anh cũng nghĩ ngày sau còn dài, thằng nhãi này có năng khiếu đấy, nếu buông thả bản thân hẳn cũng thành cao thủ tình trường, nhưng cuối cùng chơi không lại với chụy.
Người bình thường đối xử với chuyện tình cảm nhìn chung là nghiêm túc. Vì đời người sức mỏng thế yếu nên cần tìm kiếm người bầu bạn cùng chỗ dựa đáng tin cậy, hơn nữa không gánh được chi phí đổi mới đối tượng thường xuyên. Kẻ có tiền thì khác, tiền to thế lớn nên hứng lên là chơi, nguồn lực đổ vào cũng chẳng đáng bao nhiêu so với tài sản.
Nếu muốn so sánh, nó giống như người nghèo cố gắng tích góp muốn mua một món quần áo xịn, chọn lựa kỹ càng mới ưng ý quyết mua, mua xong nâng niu tiếc rẻ, không muốn vứt bỏ. Kẻ có tiền phóng tay thoải mái, quần áo xịn đắt mua tùy thích, mặc một hai lần chán là vứt luôn, không hề gửi gắm chân tình.
Soái Ninh chính là một kẻ có tiền thích làm gì thì làm như vậy. Cô coi chuyện yêu đương nam nữ như trò chơi dục vọng, tuy không thể dùng câu “rút trym là xong phim” để hình dung nhưng bản chất cũng chẳng khác.
Cô bỏ điện thoại xuống, muốn tìm chỗ chợp mắt chút, thấy Diệp Như Vy đi vào văn phòng, lấy làm lạ, hỏi: “Sao cô còn ở đây? Kêu cô đi Đông Hưng với trợ lý Thôi rồi mà?”
Diệp Như Vy hiểu sếp muốn vun vào cho cô với bạn trai cũ, gượng cười, đáp: “Việc đó anh ấy xử lý một mình được. Bên cạnh chị vẫn nên có trợ lý, tôi ở lại đây thì hơn.”
Soái Ninh nghiêm túc nhìn cô hai giây, sau đó cười giãn cả mặt: “Cô không muốn quay lại với Thôi Minh Trí?”
Thùy tai của Diệp Như Vy bừng lên như than hồng, ý chừng Thôi Minh Trí đang truyền nỗi ai oán cho cô, giơ tay khều mớ tóc sau tai để che, lúng túng nói: “Giờ tôi chỉ muốn tập trung vào công việc, đợi sự nghiệp khởi sắc hơn rồi mới tính ạ.”
Soái Ninh suy nghĩ nghiêng về trợ lý còm, nhưng đánh giá cao cách lý giải này của cô, gật gù: “Tôi ủng hộ quyết định của cô. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Đừng nghe ba cái câu tiền tài là gốc rễ mọi điều xấu xa. Cô từng tự mình nếm trải rồi, hẳn đã biết không có tiền mới là gốc rễ mọi điều xấu xa. Cảm giác an toàn của gái chưa bao giờ là do đàn ông trao tặng. Ngay cả những bà vợ ở nhà nội trợ có hạnh phúc cũng hạnh phúc vì nắm kinh tế trong nhà. Cô có năng lực và nền tảng phát triển tốt, tính cách cũng dễ mến, chỉ cần sự nghiệp thành công, tôi đảm bảo sau này trai chạy theo cô đuổi đi không hết.”
Tiền vàng là trụ cột của ái tình, cũng như tiền vàng là trụ cột của chiến tranh.
Diệp Như Vy thấm lắm, giờ cô thậm chí còn cảm ơn biến cố lớn này vì đã giúp cô tỉnh ra, kiên cường lên. Thân là phụ nữ muốn giữ phẩm giá, tự cường là điều không thể thiếu.
Chính vị sếp nữ trước mặt này đã khiến cô bừng tỉnh. Cô rất biết ơn cô ấy đã cho cô cơ hội thăng tiến trong công việc. Vừa rồi cô còn nhắc nhở Thôi Minh Trí tập trung làm việc, đừng do dự lừng khừng mà hỏng mất việc Ninh tổng đã dặn.
Diệp Như Vy lái xe về nhà ở thôn Liên Mễ, lấy một bộ chăn đệm sạch sẽ đem tới văn phòng dọn cái giường xếp cho Soái Ninh ngả lưng, trong lúc trải chăn đệm tranh thủ hỏi thăm tin tức giúp bạn bè.
“Ninh tổng, Tây Thành Lãnh Địa bao giờ mở bán ạ? Bạn học của tôi định mua căn hộ bên mình, đã hỏi tôi mấy lần.”
Nói đến mở bán, trong lòng Soái Ninh cũng đang tính toán. Xu thế tăng giá nhà quanh khu vực đang ngon, nếu có thể trì hoãn một, hai tháng mới mở bán, giá bán của Tây Thành Lãnh Địa còn có thể đặt cao nữa, nhưng gần đây Bộ Xây dựng liên tục ra thông báo yêu cầu nghiêm túc kiểm tra tình trạng hỗn loạn trên thị trường căn hộ. Dưới chính sách đầy áp lực như thế, việc chủ đầu tư găm hàng có rủi ro lớn quá, cô phải nghiên cứu kỹ đã.
“Cái này tôi còn phải họp bàn, dù sao cũng nhanh thôi. Bảo bạn cô cứ chú ý theo dõi tin tức trên web chính thức của chúng ta ấy.”
4h sáng, cảnh sát hình sự và pháp y trên công an huyện xuống đến công trường thôn Liên Diệp. Cuộc khám nghiệm tử thi kéo dài 30 phút xác định ông cụ Đinh chết vì nguyên nhân bệnh tật tự nhiên, thời gian tử vong từ trước 6h chiều hôm trước, phù hợp với lời chứng của Chúc Kỳ Vỹ.
Cảnh sát hình sự dựa vào video giám sát do Bất động sản Quan Vũ cung cấp qua thôn Bạch Liên bắt nghi phạm trộm xác Bì Phát Đạt (tác giả nhầm, là Bì Phi Dược chứ), chẳng sợ y tìm mọi cách chống chế, cứ vào phòng xét hỏi của công an huyện ắt sẽ phải khai thật.
Thôi Minh Trí đã liên hệ với phóng viên truyền thông. Sau khi thu được các tin nhanh Soái Ninh gửi thì chế biến suốt đêm ra một thông cáo trên mạng, nội dung đều xoay quanh chủ đề giật gân “Lưu manh thôn Bạch Liên trộm xác vứt xác”, tránh đi các thông tin liên quan đến Bất động sản Quan Vũ.
Ngày hôm sau, quả thực xuất hiện tình huống như Soái Ninh và Lư Bình đã dự đoán, một loạt phóng viên đến tận công trường Cẩm Tú Sơn Cư cho biết họ nhận được tin báo về việc đêm qua có một cụ già chẳng may thiệt mạng vì rơi xuống hồ chứa nước trong công trường.
Tề Vân ra tiếp đón, báo với họ: “Đêm qua có một tên lưu manh địa phương trộm xác của một cụ già neo đơn ốm chết ở thôn Bạch Liên chở đến vứt gần đây. Kết quả không lâu sau đã bị tố cáo, chúng tôi đã báo cảnh sát bắt lên huyện thẩm vấn rồi.”
Phóng viên cả kinh: “Anh xác định chứ ạ? Cụ già đó ốm chết thật ạ?”
Tề Vân nói pháp y đã khám nghiệm tử thi ở nhà xác bệnh viện, bảo họ gọi điện cho công an huyện mà chứng thực.
Một loạt câu chữ chuẩn xác phủi sạch sẽ mọi liên quan, phóng viên còn cố đào bới theo tin đồn sẽ dính đến hành vi bôi nhọ.
Thôi Minh Trí gặp lại sếp ở Thượng Hải, ngồi trong phòng riêng ở Silvermoon tổng kết trận phòng ngự phản công đẹp mắt này.
Soái Ninh sắp xếp chỉ đạo suốt quá trình, lần này lại cảm thấy may mắn.
“Bọn Bì Phát Đạt này vẫn có IQ. Anh nghĩ mà xem, lần này nếu không phải công nhân kia lôi gái ra bờ hồ chịch, sớm nhất cũng phải sáng hôm sau mới phát hiện thi thể. Nếu ba Chúc Kỳ Vỹ không lấy bộ quần áo Diệp Như Vy đã biếu để khâm liệm cụ Đinh, tôi không dẫn Diệp công đến hiện trường, chắc chắn không thể nhận ra người chết là ai nhanh như vậy. Cứ theo quy trình làm án của cảnh sát, hôm sau mới khám nghiệm tử thi, sau đó mới tiến hành sàng lọc điều tra, dán thông báo nhận dạng thi thể khắp xã, trong vòng 20 ngày có thể điều tra rõ thân phận người chết đã tính là thần tốc, đến lúc đó đi buộc tội Bì Phi Dược cũng không suôn sẻ như vậy. Thêm nữa, không đợi ra báo cáo khám nghiệm tử thi, phóng viên do nhà họ Bì liên hệ đã kéo đến luôn, khẳng định sẽ đưa tin theo hiện tượng bề nổi, nói công trường có người chết đuối. Tốc độ lan truyền tin giả nhanh hơn hẳn tốc độ bác bỏ, tất nhiên sẽ báo hại doanh số của Cẩm Tú Sơn Cư.”
Thôi Minh Trí nghe cô nói xong ngẫm nghĩ cũng thấy hú vía. Hắn chửi bọn mất dạy nham hiểm độc ác, hiện giờ Bì Phi Dược và đồng bọn đã phạm tội trộm xác, hành vi còn có động cơ vu oan hãm hại, mấy tội cộng lại ít nhất cũng bị xử sáu, bảy năm. Đáng đời nhà chúng nó vừa mất phu nhân lại thiệt quân[2].
Soái Ninh cũng cười nhạo nhà họ Bì tự đi vào lòng đất, chiếu theo chuyện này thì thấy điềm báo vận số đã cạn, đến lúc thúc đẩy kế hoạch diệt phỉ tột cùng của cô rồi.
“Tháng 12 này bầu cử ban quản lý thôn Bạch Liên nhiệm kỳ mới, anh bố trí xong việc lần trước tôi dặn chưa?”
Thôi Minh Trí đang định báo cáo, nói rằng hắn đã phác thảo một bản kế hoạch giúp Chúc Kỳ Vỹ tranh cử, nhưng vẫn nghi ngờ thực lực của ứng cử viên này.
“Thầy Chúc chính trực, có năng lực, nhưng gốc gác nông quá, tôi sợ người trong thôn không tín nhiệm anh ấy.”
Soái Ninh nói: “Ba anh ta ngày xưa có làm bí thư chi bộ, cũng coi như có nền tảng chính trị, hơi thẳng tính chút, giao tiếp cũng không được khéo, nhưng đó đều không phải vấn đề, chúng ta có thể bù đắp cho anh ta. Anh phải tin tưởng có Bá Nhạc là chụy đây, anh ta có là con lừa, chụy cũng có thể khiến anh ta đi mỗi ngày ngàn dặm[3].”
Thôi Minh Trí tự cho rằng mình cũng là một con lừa được cô tinh mắt khai quật, tin tưởng tài nhìn xa trông rộng của sếp, lấy kế hoạch tranh cử ra cho cô xem xét.
Soái Ninh lại muốn sắp xếp một đầu việc khác trước đã: trì hoãn thời gian mở bán của Tây Thành Lãnh Địa.
(Hết phần 143, xin mời đón đọc phần 144. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Thơ Lý Thương Ẩn, bài “Vô đề (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong)”, Hán Việt là “tâm hữu linh tê nhất điểm thông”.
2. Thành ngữ xuất phát từ Tam Quốc, Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị với ý đồ bắt Lưu Bị để giành lại đất Kinh Châu, nhưng Lưu Bị cưới xong đưa vợ chạy mất, quân Ngô đuổi theo còn bị Khổng Minh phục kích, thế là vừa mất em gái vừa tổn thất lính tráng.
3. Câu này diễn đạt theo điển tích Bá Nhạc và thiên lý mã, về một người sống thời nhà Chu giỏi nghề chọn ngựa. Chi tiết hơn xin mời hỏi Google.