Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 192



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P192)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Là đại diện cổ đông, Soái Ninh giành được cơ hội phát biểu và tiến hành bốn vòng đối chất gay gắt với Đầu tư Phú Khang.

“Xếp hạng tín dụng doanh nghiệp các anh thấp hơn nhiều so với Quan Vũ. Các anh dựa vào đâu mà cho rằng các anh có thể là cổ đông lớn nhất của Quan Vũ để quản lý chúng tôi?”

Đại diện của Đầu tư Phú Khang lập luận: “Tiêu chuẩn đánh giá của các tổ chức xếp hạng quốc tế đối với các công ty dựa trên nhiều yếu tố khác nhau. Bản chất kinh doanh của chúng tôi rất khác với Quan Vũ. Đây là nguyên nhân chính dẫn đến sự khác biệt trong xếp hạng. Tín dụng xã hội của Quan Vũ chủ yếu đến từ các ngành mang tính thực thể. Sự phát triển rực rỡ của chúng tôi trên thị trường vốn đủ để chứng minh rằng công chúng toàn xã hội đánh giá cao chúng tôi. Đây cũng là một biểu hiện của tín dụng tốt.”

“Các anh sử dụng rất nhiều đòn bẩy khi thu mua cổ phiếu của Quan Vũ. Phương pháp đầu tư rủi ro cao này không phù hợp với phương châm kinh doanh của Quan Vũ.”

“Toàn bộ nguồn tài chính của chúng tôi đều có được thông qua đường lối hợp pháp. Luật pháp không cấm là được làm.”

“Các anh không có một kế hoạch khả thi cho sự phát triển trong tương lai của tập đoàn. Các anh chỉ đang mượn gà đẻ trứng, mượn xác gom tiền.”

“Xin cô Soái chú ý cách dùng từ. Mục đích của việc đầu tư đương nhiên là để kiếm tiền. Không lẽ trong số các vị ngồi đây có người đang đầu tư hoàn toàn vì đam mê từ thiện, không muốn thu lại xu nào? Chúng tôi tất nhiên đã có kế hoạch chi tiết và chính xác cho tương lai, nhưng chúng tôi cần thiết lập một tầng lớp quản lý mới.”

“Nói trắng ra chính là thay chủ tịch chứ gì? Vậy trước tiên hãy giải thích những số liệu sau.”

Trên màn chiếu khổng lồ tại hội trường, Soái Ninh trình bày cho các cổ đông những tài liệu PPT (PowerPoint) cô đã chuẩn bị.

Số liệu cho thấy, trong vòng ba năm qua, các công ty con dưới trướng tập đoàn Cảnh Hâm đã thâu tóm tổng cộng 15 công ty, hầu hết đều là các doanh nghiệp hoạt động tốt và có lãi trong nhiều năm. Tuy nhiên, sau khi bị thu mua, những công ty ưu tú này toàn phải gánh những khoản nợ khổng lồ xuất phát từ hoạt động vay đầu tư của bên thu mua. Tài sản đã bị hút rỗng và chuyển nhượng, kết quả kinh doanh giảm mạnh. Bảy công ty trong số đó đã bị phá sản, tái cơ cấu. Năm công ty khác bị bán tháo. Công lao xây đắp của những người đi trước đã hoàn toàn bị “bọn rợ” thâu tóm hủy hoại sạch trơn.

“Hành động thực tế của các anh chứng minh rằng các anh căn bản không ủng hộ sự phát triển của tập đoàn như tuyên bố miệng ban đầu mà chỉ định tìm vật chủ béo tốt để ký sinh, thay các anh trả nợ đầu tư. Nhiều năm qua, các anh hút nguồn vốn trong dân làm đòn bẩy thu mua, giật gấu vá vai, mang tiền của người dân đi thâu tóm công ty có kết quả kinh doanh tốt, rồi lại dùng tài sản của chính công ty đó trả cho người dân. Lộn đi lộn lại cuối cùng chỉ béo các anh còn thiệt hại người khác chịu, thế thì khác gì bẫy Ponzi đa cấp? Thưa các cổ đông, Quan Vũ phát triển cho đến hôm nay đã là doanh nghiệp tư nhân đa quốc gia đứng đầu cả nước. Trong con mắt của tư bản ác ý, công ty là miếng thịt béo bở nhất. Một khi bị thâu tóm trót lọt, Quan Vũ sẽ trở thành công cụ trả nợ của người khác, đánh mất thương hiệu cũng như tín dụng doanh nghiệp, đi theo vết xe đổ của 12 công ty đã phá sản kia!”

Cô tổng kết ngắn gọn súc tích những chỉ trích gần đây dư luận dành cho phe Cảnh Hâm trong cuộc chiến cổ quyền của Quan Vũ, cố gắng để các cổ đông thấy rõ tấm gương tày liếp.

Đầu tư Phú Khang bị cô công kích thẳng tưng thì tức điên lên, lên án cô gây rối làm mất trật tự đại hội, đòi những giám sát viên đuổi cô ra khỏi cuộc họp.

Chức năng chính của ban giám sát giống như thợ nề phải trát phẳng cả hai mặt, không muốn mất lòng ai. Họ kêu hai bên ngừng tranh luận những chuyện không liên quan đến chủ đề đại hội, tuyên bố ba ngày sau sẽ biểu quyết về phương án. Đến lúc đó sẽ lại tổ chức đại hội đồng cổ đông, tiến hành biểu quyết lấy ý kiến toàn thể.

Sau thời gian chờ đợi dài dòng và thấp thỏm, kết quả của cuộc biểu quyết được bao nhiêu người chú ý đã ra lò. Biểu quyết dựa trên tỷ lệ cổ phần, những người ủng hộ việc tái cơ cấu chiếm 24,233%, tức là chỉ vượt hơn đối thủ một khoảng cách mong manh 0,131%. Phương án phát hành thêm cổ phiếu đã được phê duyệt.

Trong cuộc đấu tranh giữa nhìn xa và thiển cận, giữa lợi ích và trách nhiệm, đa số các nhà đầu tư của Quan Vũ đã lựa chọn theo lý trí, ủng hộ việc bảo vệ thương hiệu và uy tín của tập đoàn, đồng thời giữ gìn lợi ích lâu dài của họ.

Cả hội trường huyên náo, người vui kẻ buồn. Soái Ninh phấn khởi rời khỏi chỗ ngồi, ra bắt tay các cổ đông ủng hộ. Từ xa nhìn lại trận doanh phe địch chỉ thấy Vạn Hồng Ba đang chụm đầu ghé tai với đại biểu của Đầu tư Phú Khang, trông không có vẻ chán nản mà tựa hồ vẫn còn đầy đủ âm mưu để đối phó tiếp.

Việc tái cơ cấu tài sản sẽ pha loãng cổ quyền của họ nhưng Cảnh Hâm sẽ không đời nào chịu buông xuôi. Trước khi xong kế hoạch phát hành thêm thì vẫn phải cảnh giác liên tục.

Hôm sau, tập đoàn chính thức nộp tài liệu đăng ký lên Ủy ban Điều tiết Chứng khoán Trung Quốc. Như thường lệ, thời gian xem xét sẽ là 20 ngày làm việc.

Ngày 27 tháng 8 là sinh nhật 58 tuổi của Chu Ngọc Hiền. Chồng đang gặp phải khủng hoảng trong sự nghiệp, bà không có ý định chúc mừng. Nhưng Soái Quan Vũ lại bảo gia đình đang cần lấy may, muốn tổ chức cho bà một buổi tiệc mừng sinh nhật hoành tráng hơn những năm trước.

Soái Ninh biết cha vẫn đang phấp phỏng trong lòng nên muốn xây dựng hình tượng ổn định, lạc quan qua việc tổ chức sinh nhật cho mẹ kế. Cô chủ động đảm nhận việc chuẩn bị, cho người lên kế hoạch chu đáo.

Một ngày trước buổi tiệc, cô đi cùng Chu Ngọc Hiền đến kiểm tra việc bố trí hội trường rồi ăn tối cùng bà ở nhà hàng.

Chu Ngọc Hiền nói đợi đến lúc thực hiện phương án phát hành thêm, tình hình ở tập đoàn sẽ tạm thời ổn định. Nhà họ Tô đã yêu cầu cô phải thành hôn với Tô Ngọc Phong trước cuối tháng 10, thời gian eo hẹp, bà khuyên cô sớm nghĩ cách thoát thân.

Soái Ninh nghe chừng đây là ý tứ của cha, an ủi: “Đám Vạn Hồng Ba kia còn ở trong HĐQT, trước khi xử lý được bọn họ thì không thể làm mất lòng lão Tô. Xe đến trước núi ắt có đường, nếu tình thế bắt buộc thì cứ cưới trước cũng được. Dù sao Tô đại thiếu kia cũng dễ nói chuyện, không gây trở ngại gì cho con đâu.”

Xong lễ đính hôn, Tô Ngọc Phong đã trở sang châu Âu sống tiếp đời “quý tộc hạnh phúck” (tác giả chơi chữ) của anh ta rồi. Gần đây, anh ta móc ngoéo với một họa sĩ da màu người Bỉ mới quen biết, rủ nhau đi miền nam nước Pháp vẽ cảnh vật. Soái Ninh phái người đi điều tra theo dõi, phát hiện tay hoa sĩ da màu kia còn “thoáng mát” hơn cả cậu cả Tô. Đây chính là quả mìn xịn, phương pháp kích nổ cô cũng nghĩ kỹ rồi nhưng không tiết lộ trước được.

Hình tượng nhất là bét của cô đã đi sâu vào lòng người, Chu Ngọc Hiền tin tưởng vào khả năng chịu đựng của cô, chỉ tiếc rẻ một điều.

“Mấy hôm trước dì đi uống trà với cô Hùng. Con còn nhớ năm kia chú Hùng định giới thiệu cho con một cậu COCC không? Cô Hùng bảo thằng bé kia giờ đã lên làm cán bộ trên thành phố tỉnh lị rồi, sự nghiệp tương lai rộng mở. Cô ấy còn nói ngoại hình, tính tình, tư cách của cậu ta gi gỉ gì gi cái gì cũng tốt. Nếu nhà mình không có việc, để hai đứa gặp gỡ làm quen thì có lẽ sẽ là một đám đẹp.”

Soái Ninh nghi đây là lời nói mát mẻ, cười gượng tí chút, hỏi: “Trai kia lai lịch thế nào ạ? Dòng dõi oách vậy thật ạ?”

Cô muốn hỏi rõ tình hình để bỉ bôi đôi câu, không ngờ lại há hốc mồm.

Đằng trai người nhà họ Thẩm, đời cụ là khai quốc công thần, hai đời sau đều là quan chức trung ương, tên tuổi lớn trong giới trí thức, tính cả đời anh ta là bốn đời công khanh. Nếu đặt ở bối cảnh cổ đại thì quả thật phải gọi là cửa son thềm ngọc, trâm anh thế gia.

Đệch, nếu sớm biết là dòng chính nhà họ Thẩm, mình nhất định đã đi xem mặt rồi. Chưa biết có cưới người ta hay không, kiếm thêm chỗ dựa cũng tốt chứ bộ. Sao hồi đó lại làm mình làm mẩy mạnh miệng với ba, đòi được tí tự trọng đáng bao tiền cơ chứ? Bánh nướng vội kém ngon, người nóng vội hỏng việc, mình tự hại mình đến khổ…

Cô cười khẩy che giấu nỗi hối hận, vẫn đeo đẳng hỏi thăm: “Trai kia tên gì, làm ở thành phố nào, chức vụ gì ạ?”

Hỏi rõ rồi lại nhờ nhà ông Hùng bắc cầu, không chừng vẫn còn có thể đu được cái cành cao này.

Chu Ngọc Hiền lắc đầu: “Cô Hùng cũng không rõ lắm. Dì nghĩ việc này đã dẹp rồi nên cũng ngại hỏi nhiều.”

Soái Ninh lại đặt thêm một chân chống cho nụ cười: “Đã lâu không gặp chú Hùng, nhớ phết. Vừa hay tranh thủ mai gặp tâm sự thêm.”

Ăn xong, cô đưa Chu Ngọc Hiền về nhà. Soái Quan Vũ cũng vừa về tới, gọi cô vào phòng làm việc nói chuyện.

“Đám Vạn Hồng Ba yêu cầu triệu tập hội đồng quản trị để thông qua kế hoạch chia cổ tức năm ngoái và hợp đồng M&A với Huệ Gia.”

Huệ Gia là chuỗi siêu thị quy mô lớn khá nổi tiếng trong nước. Đầu năm ngoái, tập đoàn Quan Vũ đã đề xuất kế hoạch thu mua siêu thị này. Sau một năm điều tra, đánh giá và đàm phán, cuối năm ngoái, thương vụ này đã bước vào giai đoạn thực hiện. Ba tháng trước, thương vụ đã được Ủy ban Điều tiết Chứng khoán Trung Quốc thông qua, hợp đồng chính cũng đã soạn xong, chỉ còn chờ chủ tịch HĐQT ký duyệt là có thể bước vào giai đoạn chuyển nhượng tài sản.

Soái Quan Vũ ban đầu rất coi trọng vụ sáp nhập, nhưng kế hoạch này vẫn luôn do Vạn Hồng Ba chủ trì. Sau khi em rể lộ mục đích chiếm quyền, ông đâm ra nghi ngờ về các dự án liên quan đến Vạn Hồng Ba và cố gắng trì hoãn tối đa các bước tiếp theo. Bản hợp đồng chính này đã ở trong tay ông hơn một tháng, không còn lý do tiếp tục ngăn cản bọn họ triệu tập hội đồng quản trị nữa.

Soái Ninh cho rằng cha đề phòng là đúng. Đại chiến cổ quyền ở Quan Vũ đã làm đôi bên cạn sạch đạn dược nhưng trong tài khoản của tập đoàn vẫn còn mấy chục tỷ vốn lưu động, kẻ địch không thể không nhòm ngó số tiền này. Nếu vụ M&A Huệ Gia được thực thi, bên Huệ Gia sẽ lập tức có thêm hơn chục tỷ. Nếu dùng số tiền này mua cổ phiếu Quan Vũ thì quá bằng ủng hộ Vạn Hồng Ba và Đầu tư Phú Khang, đốt lửa ngược gió dẫn cháy ngược về phía mình.

Còn với phương án chia cổ tức, theo thông lệ, tập đoàn nên chia cổ tức của năm trước cho cổ đông vào tháng 8-9 hàng năm. Hiện phe Vạn Hồng Ba toàn là cổ đông lớn, muốn nhận cổ tức để bổ sung lương thảo. Họ nắm HĐQT, hẳn là muốn dựa vào hai phương án này để phản công.

(Hết phần 192, xin mời đón đọc phần 193. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.