Qua Tết, Soái Ninh đón sinh nhật 31 tuổi. Cô thì nghĩ những năm tháng hoàng kim của mình chỉ mới bắt đầu, người trong gia đình rõ ràng lại nghĩ khác. Mọi người chú ý đến chuyện tình cảm cá nhân của cô nhưng kiêng dè tính nết cô nên không dám tự tiện nhắc đến việc mai mối, cũng có lúc thử giới thiệu vài ứng viên nhưng bị cô chối phắt.
Cô và Lư Bình xác định quan hệ đã được hai năm, vẫn luôn trong trạng thái yêu xa, quấn quýt ít hơn biền biệt. Những đam mê do hormone xô đẩy ban đầu đã dần phai nhạt nhưng càng hiểu biết sâu về nhau, họ càng nể trọng nhau, cũng ngày càng ăn ý hơn nên tình cảm không hề giảm mà còn tăng đến độ đã cấp hộ chiếu lâu dài trong thế giới của nhau.
Lư Bình vẫn chưa khai thật xuất thân của mình, Soái Ninh đã chán chả buồn lăn tăn về vấn đề này. Cha mẹ anh sẽ không tán thành mối duyên này, thời điểm ngả bài có lẽ chính là lúc “say goodbye” (nói chia tay).
Đôi khi, cô cũng nghĩ đến cưới anh, nhưng điều đó sẽ đẻ ra lắm rắc rối, cô không rảnh rang đến thế để mà ứng phó, chưa kể Lư Bình cũng không sốt ruột cơ mà.
Rằm tháng Giêng, cô về nhà mừng Tết đoàn viên với cha mẹ, trong lúc cả nhà nói chuyện bâng quơ, Soái Quan Vũ bỗng bảo: “Con nhớ chuyện mấy năm trước Hùng Toàn Lực muốn giới thiệu cháu đích tôn nhà họ Thẩm cho con không?”
Soái Ninh gật đầu, hỏi tỉnh rụi: “Thẩm thiếu gia lấy vợ rồi ạ?”
Soái Quan Vũ cười nói: “Thằng bé kia nói muốn gặp con.”
“Bác Hùng lại nhắc việc giới thiệu với ảnh?”
“Ờ.”
“Giờ ảnh lên đến chức gì rồi ta? Vẫn ở Đông Hưng?”
“Con đừng có hỏi nhiều vậy, trước hết nói xem, đồng ý đi gặp hay không?”
“Tất nhiên là đồng ý ạ, mối quen biết tốt vậy sao lại bỏ lỡ được?”
Cách thức xử sự của Soái Ninh ngày càng chín chắn và mềm dẻo hơn nhưng tư tưởng vẫn chưa có sự thay đổi cơ bản nào, mọi việc vẫn ưu tiên lợi ích như xưa. Một cái đít bự được thiên nhiên ưu đãi như nhà họ Thẩm thì nhất định phải bợ nếu có điều kiện.
Soái Quan Vũ và Chu Ngọc Hiền nhìn nhau cười, giao hẹn: “Vậy cuối tuần này con đi gặp nó đi. Nó sẽ lên Thượng Hải, ba đặt phòng ăn cho chúng mày ở Hoàng Triều Hội, bảy giờ gặp tại đấy nhé.”
Nghe nói mọi thứ đã sắp xếp xong, Soái Ninh đoán nhà mình đã tiếp xúc với bên kia, vội hỏi thông tin cụ thể về cậu Thẩm.
“Nó nói muốn gặp thì nói trực tiếp với con, đến lúc đó tự hỏi đi.”
Đến tên cũng không chịu tiết lộ! Thái độ kỳ quặc của cha khiến cô nghi hết cả ngờ, nghĩ bụng liệu có phải tay họ Thẩm này ngoại hình lồi lõm hay tính cách sứt sẹo không đây, nếu không thì tại sao gia thế tốt đến vậy mà 33 tuổi vẫn ế vêu.
Kemeno, xấu người xấu nết quan trọng gì đâu, cũng chả định ngủ với nó, trước hết cứ bắt mối quan hệ rồi nói tiếp.
Tối thứ Sáu, Lư Bình gọi điện. Thời gian trước anh ra nước ngoài khảo sát, bận rộn hơn một tháng, còn ăn Tết ở bên đó luôn. Đã lâu không liên lạc, chắc cũng nhớ cô, trong điện thoại toàn đùa chuyện mặn chọc cho cô cười lăn ra.
“Mai anh được nghỉ không đó?”
“Có chứ, tối mai anh chuẩn bị đi gặp một người.”
“Bạn?”
“Đối tượng được giới thiệu.”
Anh trả lời còn trơn tru hơn đọc rap, Soái Ninh đơ ra một chút, buột miệng hỏi: “Nói vậy là đi gặp gái hử?”
Lư Bình khôi hài: “Không nhẽ còn hẹn xem mặt với giai?”
Thấy cô im im, anh cười hỏi: “Em hẳn là ghen đấy hả?”
Giọng điệu ranh mãnh tức thì hạ thấp độ tin cậy, Soái Ninh nghi anh đang bày trò đùa cợt, quả quyết trả đũa: “Không, chỉ là cảm thấy tình cờ quá đi, mai em cũng phải đi xem mặt.”
“Ồ? Đằng trai là ai thế?”
“Công tử nhà họ Thẩm mà trước nhắc với anh đó. Nói thật cho anh biết nè, hồi em mới về nước đó, nhà em đã định sắp xếp cho bọn em xem mặt nhau rồi, nhưng em gạt đi. Nay Thẩm công tử kia có cảm tình với em, chủ động liên hệ với nhà em kêu muốn làm quen á.”
Cô ra vành ra vẻ xong, hỏi anh: “Sao dzị? Giờ anh có cảm giác đầy nguy cơ phải hông?”
Cô sợ anh không nhìn ra ý đồ xấu của mình nên phải nói toẹt. Lư Bình không nhịn được cười, hỏi lại: “Nếu anh ta muốn cưới em, em có đồng ý không?”
Cô gặp chiêu nào phá chiêu đó: “Đồng ý rồi thì anh sẽ vui vẻ đưa dâu hả?”
“Không vui cũng vô dụng mà, gái cool ngầu như em đã muốn làm gì thì ai mà ngăn được.”
“Anh van xin em, có lẽ em sẽ mềm lòng á.”
“Anh mà thành ra hèn mọn thế, em càng muốn thay lòng đổi dạ.”
“Ha ha ha, người hiểu ta chỉ có Lư ái khanh.”
Tán tỉnh ve vãn chán rồi, Soái Ninh nói nghiêm chỉnh: “Em không dối anh, ngày mai muốn đi gặp Thẩm thiếu gia kia thật. Cơ anh ta to như vậy, làm quen kết bạn chuẩn không cần chỉnh. Nhưng anh yên tâm, em sẽ biết chừng mực, không ngoại tình đâu.”
Lư Bình rất thản nhiên: “Em tự tin đến thế? Nhỡ đâu người kia rất đẹp trai rất hợp khẩu vị của em thì sao?”
Nghe giọng điệu như thể đang nói chuyện vặt không liên quan gì đến mình. Anh không tỏ ra ghen tuông trước mặt Soái Ninh, không thèm dùng hình tượng kẻ si tình mà kiên trì so kè độ lươn lẹo.
Soái Ninh tránh trả lời câu hỏi có bẫy, tấn công ngược lại: “Em còn định hỏi anh á, mai anh muốn đi xem mặt thật hả? Gái kia điều kiện thế nào? Cha mẹ anh ưng không?”
Lư Bình thở dài: “Điều kiện thì rất tốt nhưng bố mẹ anh không ưng lắm.”
“Vì sao?”
“Bảo bọn anh không hợp.”
“Vậy anh còn đi gặp làm chi?”
“Muốn xem xem còn thương lượng được không.”
“Lư Bình, anh còn muốn kiếm lốp dự phòng hả?”
“Có chuẩn bị có hơn chứ, ai bảo tâm tư của em như sương như mưa lại như gió (tên một bộ phim lấy bối cảnh Thượng Hải thời loạn lạc).”
Lại đến khúc đo lường nhau, Soái Ninh dù thế nào cũng không chịu yếu thế, nói điềm nhiên: “Được rồi, nếu anh đã không có cảm giác an toàn đến vậy, em cho phép anh tìm thêm mấy cái lốp dự phòng. Về sau khi mình gặp nhau mà anh muốn hẹn hò với cô kia thì cứ thật thà xin em cho nghỉ, em sẽ duyệt.”
Thời điểm xem mặt đã đến, cô lên đồ mò đến phòng ăn hào nhoáng của Hoàng Triều Hội, Thẩm công tử vẫn chưa tới. Cô vừa ngồi xuống đã nhận được tin nhắn của Lư Bình.
“Em đến chỗ xem mặt chưa?”
Nít ranh, nói không ghen, sao còn quan tâm lịch trình của mình.
Cô cười đắc ý, nhắn lại: “Tới rồi, còn anh?”
“Anh cũng đến rồi, nhưng không dám tiến vào.”
“Sao dzị?”
“Vừa mới nhìn lén một cái, cô kia đẹp lắm, anh sợ anh gặp cô ấy xong không cầm lòng được.”
Hứ, định thử chụy chắc! Thủ đoạn kiểu này trình quá lùn đi!
Cô thản nhiên trả lời: “Không cầm lòng được là chuyện thường tình của con người, muốn hẹn thì cứ hẹn đi, không cần ngại.”
“Em bảo cô ấy sẽ đồng ý sao?”
“Còn tùy vào thủ đoạn của anh và tính cách của cổ. Người tự nhiên không màu mè như chụy mà nhận được lời mời của trai đẹp thì thường sẽ không từ chối.”
“Thế à? Thế để anh thử xem ra làm sao.”
Đọc xong tin nhắn này, cửa phòng mở ra, Soái Ninh vội đặt điện thoại xuống, đứng lên đón. Hình bóng quen thuộc chợt xông vào tầm mắt. Dáng dấp nhẹ nhõm và nụ cười ngon ngọt, tất cả là kiểu dáng cô nhìn mãi không chán.
“Lư Bình!”
Cô chiêu họ Soái vẫn luôn cực lì đòn chợt hoảng hết hồn, trong đầu nảy ra hàng loạt ý nghĩ nhố nhăng, còn tưởng người này cố tình lên Thượng Hải “bắt quả tang”.
Lư Bình đi tới trước mặt cô, phong độ khoáng đạt, nói: “Cô Soái, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi họ Thẩm, tên là một chữ Phàm. Rất hân hạnh được gặp cô.”
Chào hỏi bằng giọng lưỡi người xa lạ, trò chơi khăm này có thể coi là cao cấp.
Soái Ninh phấn kích phát điên, vội lấy điện thoại gọi vào số của anh, nghe tiếng chuông vọng ra từ phía anh, cười nhào lên đánh đấm.
“Cái tên lừa đảo này, anh giả vờ đến là giỏi!”
Lư Bình ôm giữ cô lại, cười to: “Nếu anh chỉnh điện thoại thành im lặng, em có cho rằng trên thế giới này thực sự có hai người giống hệt nhau về chiều cao thân hình mặt mũi giọng nói không?”
Soái Ninh im im công nhận khả năng này, kéo anh ngồi xuống, dòm khắp từ đầu đến, cảm giác đây là khởi đầu mới cho mối quen biết của họ.
“Anh là người nhà họ Thẩm, sao lại dùng cái tên Lư Bình này? Cán bộ nhà nước còn được phép dùng tên giả?”
“Ông ngoại anh họ Lư. Ông là chuyên gia virus học tầm cỡ, chỉ có mỗi mẹ anh là con. Năm anh tốt nghiệp đại học, ông ngoại mất. Để tỏ lòng thành kính với ông, anh bàn bạc với bố mẹ xong, quyết định đổi sang họ Lư. Tên thật của anh là Thẩm Phàm, mọi người ở nhà thấy Lư Phàm nghe cứ gợn gợn nên mới bảo anh sửa cả họ cả tên luôn. Anh bèn theo cái ý nghĩa bố mẹ gửi gắm khi đặt tên anh, đổi thành Lư Bình.”
Thảo nào cô tốn bao công cũng không tra ra được thông tin chi tiết của anh, hóa ra là anh đổi tên sau khi tốt nghiệp đại học.
“May mà anh không tên là Lư Phàm (Lufan), vừa nghe đã nhớ ngay tới cơm thịt kho (luroufan), quá buồn cười luôn.”
Cười đùa một chốc, cô háo hức đòi gỡ bỏ bí mật.
“Đối tượng xem mặt của anh chính là em?”
“Ngoài em ra, còn có cô gái nào có sức hút khiến anh nhìn phát rung động luôn?”
“Nhưng gia đình anh không đồng ý nhỉ?”
“Mọi người cũng lăn tăn, nói em sẽ ảnh hưởng đến triển vọng sau này của anh.”
“Rồi anh thì anh nghĩ sao?”
“Anh cũng cảm thấy nếu mình cưới nhau, đường công danh của anh rất có thể đến đây là hết.”
Anh cần một sự nghiệp để thực hiện lý tưởng, tình yêu không bao giờ có thể vượt lên trên.
Soái Ninh cho rằng lời này có ý thuyết phục cô hy sinh, cô nói không chút do dự: “Em cũng vậy. Nếu mình cưới nhau, em sẽ vướng víu tay chân, phiền phức không dứt.”
Đáp án nằm trong dự đoán của Lư Bình, anh nói, nụ cười không thay đổi: “Chúng ta đều đặt lý tưởng lên hàng đầu, thế bây giờ em định chia tay anh hả?”
Soái Ninh biết anh đang tìm hướng giải quyết, thẳng thắn đáp: “Em rất thích anh, nếu có cách xử lý mâu thuẫn giữa hôn nhân và sự nghiệp, tất nhiên em không muốn chia tay.”
“Anh cũng thế. Tuy rằng tình hình hơi bị căng nhưng người làm nên chuyện. Có lẽ chúng ta cùng cố gắng là có thể điều phối thỏa đáng quan hệ các bên.”
Lư Bình khẽ hôn cô, nắm tay cô đề nghị: “Thế mình thử tìm hiểu với mục tiêu kết hôn nhé.”
Soái Ninh có cảm giác giai này lại lồng lộng lên một tầm cao mới, cười hi hi giơ hai ngón tay lên.
“Được thôi, nhưng trước hết hãy đồng ý với em hai chuyện.”
“Nói anh nghe xem nào.”
“Một là việc lần trước đã nói với anh đó, em muốn nhận nuôi con gái Đới Đại Siêu. Anh muốn cưới em thì phải chấp nhận Đới Khang Khang làm con gái nuôi của chúng ta.”
Một năm trước, thủ phạm giết hại vợ chồng Đới Đại Siêu đã bị đưa ra xét xử. Nguồn cơn của vụ án không lần được đến Từ Càn, nhưng lão chó kia cũng bị truy cứu trách nhiệm về hành vi lừa đảo khoản vay và một số vụ khác. Cho đến nay, ông ta vẫn chui rúc bên Mỹ, không dám về nước. Tập đoàn Quảng Hạ cũng đã suy sụp, đổi chủ.
Sau khi Đới Đại Siêu chết, Đới Khang Khang ở với ông bà ngoại. Soái Ninh đóng góp ba triệu tiền cấp dưỡng mỗi năm. Hai người chú của con bé hau háu trông vào khoản bở này, chìa mấy tờ giấy vay nợ tổng cộng năm triệu kêu là khoản Đới Đại Siêu đã vay hồi còn sống. Họ đòi lấy số tiền tiết kiệm và bất động sản ở Thâm Quyến mà vợ chồng Đới Đại Siêu để lại ra thanh toán nợ nần, nếu không thì Soái Ninh phải ứng ra.
Mưu đồ đớp cả của nhà tuyệt hậu của họ chọc giận Soái Ninh, cô cử luật sư đến giúp Đới Khang Khang thắng kiện.
Cuối năm, ông ngoại Đới Khang Khang mất đột ngột vì xuất huyết não, bà ngoại thì phát hiện bị ung thư tụy giai đoạn cuối. Hiện thời gian không còn nhiều, đến lúc bà từ trần là Đới Khang Khang lại không nơi nương tựa.
Soái Ninh day dứt vì cái chết của vợ chồng Đới Đại Siêu, thấy vậy thì quyết định thay họ gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng con bé. Cô đã ký thỏa thuận nhận nuôi với bà ngoại của Đới Khang Khang, giành được quyền giám hộ con bé. Đới Khang Khang ở bên bà ngoại nốt chặng đường cuối rồi sẽ lên Thượng Hải sống với cô.
Khi ấy, nghe về quyết định này của cô, Lư Bình rất tán thành, lúc này vẫn vui vẻ ủng hộ: “Bạn cùng lứa với anh nhiều thằng lên chức bố rồi. Anh được một cô con gái có sẵn là có thể bắt kịp và vượt chúng nó, tìm đâu ra chuyện tốt thế chứ.”
Soái Ninh hôn anh chụt một cái, rụt một ngón tay lại.
“Điều thứ hai là hồi nãy anh vừa nhắc.”
“Gì cơ?”
“Không phải anh định hẹn em hay sao? Lên giường trước cái đã, thế nào?”
HẾT
(Hết phần 209 đồng thời kết thúc phần truyện chính, xin mời đón đọc phần 210 - truyện ngoài lề. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)