Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 22



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P22)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Chương 8: Vụ hôi của trên quốc lộ như lời đồn

Vài ngày sau kết quả khảo sát địa chất của Kim Huy Thế Gia ra lò. Ở độ sâu trung bình là 7m, khắp khu đất toàn là loại đá granite hạt nhỏ. Không có hang động sông ngầm nào trong vòng 60m độ sâu. Khả năng chịu tải tối đa trên một mét vuông đạt 3000 kpa (Kilopascal), tương đương với tiêu chuẩn của một nền bê tông, không cần phải ép cọc, san lấp mặt bằng thêm tí là có thể thi công thẳng luôn.

Độ sâu 7m vừa đủ làm hai tầng hầm đỗ xe, chỗ đỗ xe có thể bán lấy tiền còn không cần tính vào hệ số sử dụng đất, có thể giúp tăng lợi nhuận.

Tin ra một cái, người của Bất động sản Quan Vũ đều chê cười chủ đầu tư cũ kia, bảo tay đấy chắc là dạng trọc phú ôm đống tiền tập toẹ vào nghề, bị người dưới bắt tay người ngoài xào nấu báo cáo khảo sát lừa ép cọc để đứng giữa ăn tiền. Đúng là tham gặp thâm, tưởng là cáo hoá ra cũng gà.

Tiếc rằng ưu điểm bất ngờ này không thể thay đổi ý kiến của HĐQT, mọi người vẫn giữ nguyên quan điểm cho rằng thiết kế ban đầu của Kim Huy Thế Gia có hệ số sử dụng đất quá cao, số căn đã bán quá nhiều, trong khi đó giá nhà ở Thước Châu tăng chậm, việc lên quận cũng còn chưa có tin tức xác thực, quẳng mấy trăm triệu ra đặt cược cho một khả năng còn mơ hồ bóng gió thì rủi ro quá cao. Nếu Soái Ninh vẫn đeo đuổi hai dự án đó, tập đoàn sẽ chỉ đầu tư 400 triệu theo đúng kế hoạch đã định, nói thẳng ra là muốn cô tay không bắt giặc.

Soái Ninh nhận văn bản trả lời của HĐQT, vò nát tại chỗ.

Trước đây anh Ba muốn khởi nghiệp, cha cô cho luôn 1 tỷ không lăn tăn, còn bảo cho phép anh thất bại hai lần. Kết quả anh Ba không đủ kinh nghiệm, đầu tư vội vàng, làm đến lỗ sạch vốn. Cha cô không những không trách tội, sau đó còn giao Tài chính Quan Vũ cho anh quản lý, yên tâm để trăm mấy mấy trăm tỷ cho anh tự quyết.

Giờ cô mới xin đầu tư thêm có mấy trăm triệu, đám rùa già trên HĐQT đã ngáng chặn khắp nơi, xét đến cùng cũng là vì cha cô không coi trọng cô!

Đây là thói cũ khó bỏ của cha, cô không mong ông già tự dưng khỏi bệnh, nhưng chức vụ tốn bao mưu mô mồm mép mới giành được, không thể nhường lại dễ dàng, đành phải đi xin xỏ ông vậy.

Cuối tuần, cô nhận được cuộc gọi của mẹ kế mời về nhà ăn cơm, nhân cơ hội đó bước vào biệt thự của Soái Quan Vũ.

Cha cô mới đi châu Âu về. Khi cô đến nhà, ông đang họp với mấy đối tác nước ngoài trong phòng làm việc, một tiếng sau mới tan cuộc. Cô đứng ở tầng hai nhìn xuống sân, thấy Soái Quan Vũ và đám cấp dưới cười nói tiễn khách ra cửa, rõ ràng đã nhìn thấy cô mà không hề có phản ứng gì.

Con gái đã vào làm trong tập đoàn, ông làm cha vốn nên dẫn đến giới thiệu với đối tác làm ăn. Vậy mà ông lại giống như trước kia, để mặc cô ở một bên coi như không nhìn thấy, còn không phải vì cảm thấy cô không đáng nhắc tới hay sao?

Dũng khí của Soái Ninh phình ra như con cá nóc bị ghẹo, cao giọng gọi: “Ba ơi!”

Âm thanh như chậu hoa rơi xuống làm bước chân mọi người khựng lại, còn đang định thần lại, cô đã nhẹ nhàng xuống lầu, tươi cười thân thiết đến trước mặt khách, dùng tiếng Anh chào hỏi họ và giới thiệu bản thân.

Cô muốn chiếm sóng, Soái Quan Vũ cũng không tiện ngăn trở, trợ lý giới thiệu với cô mấy doanh nhân người Na Uy mở chuỗi khách sạn ở châu Âu kia. Tập đoàn Quan Vũ đang chủ động đàm phán hợp tác với họ để mở rộng mảng kinh doanh du lịch dịch vụ ăn uống ở bên đó.

Trước đây các anh còn cả, việc kinh doanh của gia tộc không đến lượt Soái Ninh mó tay, nay thời thế đã thay đổi, cô không cam chịu núp sau người khác nữa, nhất định phải giành cho mình một ví trí nhỏ. Cô tự nhiên cởi mở bắt chuyện với đám doanh nhân ngoại.

“Tôi làm tổng giám đốc bên Bất động sản Quan Vũ, hy vọng sau này sẽ có dịp hợp tác…”

Không cần biết việc kinh doanh có xuôi hay không, túm lại là phải cho càng nhiều người trên thương trường nhớ rõ tao, tao là đứa con duy nhất của ba tao, sau này sự nghiệp của ổng đều là của tao.

Soái Quan Vũ dửng dưng nhìn cô thể hiện, chỉ mong cô đừng nói xằng làm mất mặt ông. Tiễn khách về xong, Soái Ninh níu lấy cánh tay ông dò hỏi cụ thể tình hình hợp tác. Tay vừa mới ngoắc lên đã bị ông nhẹ nhàng đẩy ra:

“Vừa mới đàm phán, con cứ lo việc của con cho ổn trước đi.”

Lời nói điềm đạm qua loa lấy lệ làm Soái Ninh đau đớn. Da mặt cô là tường thành, cha cô chính là chuỳ phá thành. Từ bé đến lớn ông toàn dùng sự coi thường làm tổn thương cô.

Nếu là một năm trước, cô chắc chắn đã bỏ đi luôn, nhưng bây giờ không được, nín nhịn đến lúc ngồi vào bàn cơm. Mười mấy món đầu bếp nấu nướng tỉ mỉ, chỉ có hai cha con và mẹ kế Chu Ngọc Hiền.

Nhà họ Soái bây giờ neo người, Soái Quan Vũ vì chịu cú sốc này mà già sọm đi. Mái tóc nhuộm đen nhánh và khuôn mặt đầy nếp nhăn chẳng ăn nhập gì với nhau, thần sắc cũng càng nhuốm vẻ chiều tà.

Từ khi Soái Ninh về Thượng Hải, Chu Ngọc Hiền thỉnh thoảng lại gọi cô về nhà, kêu Soái Quan Vũ rất nhớ cô. Cô biết đây là mẹ kế nói dối cho ra vẻ hiền thục thôi, cha cô trọng nam khinh nữ, coi cô như món hàng lỗ vốn, cũng chả tự liên lạc. Vốn tưởng rằng các anh không còn nữa thì tình hình sẽ khác, bây giờ xem ra mọi thứ vẫn y nguyên.

Bàn ăn im phăng phắc, Chu Ngọc Hiền cứ nhấp nhổm không yên, không giục Soái Ninh ăn được thì quay sang nói chuyện mai mối cho cô.

Soái Ninh vốn quen thích gì làm nấy, không chịu nổi cảm giác gò bó này, không muốn lãng phí thời giờ nữa, thẳng thắn mở lời xin cha cô tăng mức đầu tư hai dự án Hoa Quả Lĩnh và Kim Huy Thế Gia.

Soái Quan Vũ vẫn điềm nhiên gắp đồ ăn dùng bữa, hỏi với vẻ lạ lùng: “Mức đầu tư do HĐQT quyết định, ba cũng không có quyền sửa lại. Cái Hoa Quả Lĩnh từ đầu đã không được coi trọng, hay là con bỏ qua đi.”

Soái Ninh hăng hái vặn lại: “Hoa Quả Lĩnh do anh Hai đánh giá quyết định, ba tin tưởng ảnh như vậy, sao lại đổi ý?”

Soái Quan Vũ khựng lại một nhịp, ánh mắt càng gợn vẻ tang thương.

“Nếu anh Hai con tự mình đứng gánh vác, các cổ đông tất nhiên sẽ có niềm tin.”

Ông gặp việc nảy lòng nhớ con trai yêu mà không biết rằng làm vậy lại đụng chạm tự ái của con gái.

Soái Ninh không màng ánh mắt van lơn của mẹ kế, buông chén đũa cật vấn: “Con khiến mọi người không tin tưởng? Thế sao ba còn kêu con về làm?”

Lửa giận bốc lên, cô cảm thấy việc mình từng quanh quẩn bên cha cầu xin cơ hội làm việc giống như trò hề, cha cô ưng thuận đơn giản cũng xuất phát từ sự thương hại, không gửi gắm vào cô bất cứ kỳ vọng nào.

Soái Quan Vũ luôn chê đứa con gái này không nên thân, nhưng tự nhận là vẫn thừa yêu thương cô, nói chuyện với cô đều đúng theo khuôn phép.

“Con thiếu kinh nghiệm trong công việc, còn cần rèn luyện, trước mắt cứ phụ việc cho dượng con đi đã.”

Nhắc tới Vạn Hồng Ba, lửa giận của Soái Ninh còn bốc cao mấy mét, quát lên một tiếng: “Không!”, nghe sợ tới mức Chu Ngọc Hiền đánh rơi cả đũa.

Cô lên cơn bất chợt là chuyện thường gặp, Soái Quan Vũ không hé lời, nghe cô căm tức oán thán: “Họ Soái sao lại phải làm việc dưới tay họ Vạn? Không lẽ ba muốn nhường ghế?”, rồi ông mới nhíu mày răn dạy: “Cái con ranh này mày nói chuyện hỗn quá đấy, hèn gì dượng mày bảo mày làm việc lỗ mãng, hơi một tí làm mất cảm tình của nhân viên lâu năm.”

Soái Ninh đoán biết Vạn Hồng Ba sẽ mách lẻo, cười ha ha chế nhạo: “Con làm mất cảm tình của ai cơ? Trương Kha á? Hừ, lão ấy mọi khi ăn tiền phế bon mồm, lần này bắt lão ấy phải nhè miếng thịt béo đã đưa tận miệng, chắc là bực thật hả?”

Soái Quan Vũ làm ăn luôn tâm niệm hai chữ “vứt được”. Nước trong quá ắt chẳng có cá, người chặt chẽ quá ắt không có bạn. Chỉ cần cấp dưới làm được việc, chia thêm cho mấy bát canh cũng không sao. Biết rõ Trương Kha lợi dụng chức vụ đút túi riêng nhiều khoản, vẫn trách cứ Soái Ninh xử sự không thoả đáng.

“Nó là cháu đằng ngoại của dượng mày, mày ít nhiều cũng phải để dượng mày chừa chút tình cảm.”

Soái Ninh hất mặt sang một bên, cả giận nói: “Quan Vũ không phải công ty gia đình, không cần quan hệ dạng bám gấu váy.”

Phản ứng của cô đều nằm trong dự kiến của Soái Quan Vũ, ông xuất phát từ tấm lòng người cha nói lý lẽ với cô:

“Anh Hai con hồi còn sống cũng rất coi trọng nó.”

“Anh Hai quá rộng rãi, con thì không chấp nhận được đứa nào cướp cơm trong chén con.”

“Làm chủ phải thoáng thoáng ra.”

“Thế thì người được lợi cũng cần phải biết ơn, đằng này tớ còn qua mặt chủ, con thấy ngứa ngáy trong lòng.”

“Mày á…”

(Hết phần 22, xin mời đón đọc phần 23)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.