Giấy chung quy không gói được lửa. Thôi Minh Trí thành thật chờ đón cái tội sở khanh, lại đối mặt với biến chuyển vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
“Là con muốn chia tay.”
Khi cha mẹ gạn hỏi, Diệp Như Vy bình tĩnh cướp lời, làm ai cũng bất ngờ.
Ông Diệp vốn đã đoán đúng hướng, xem ra là Thôi Minh Trí vì nhà ông nợ nần nhiều quá nên mới thay lòng đổi dạ. Ông chỉ muốn giáp mặt hỏi cho rõ ràng, lại bị câu trả lời của con gái làm nhiễu suy nghĩ, kích động hỏi dồn:
“Sao mày lại muốn bỏ người ta?”
“Vì anh ấy không có tiền, con đi theo anh ấy sẽ không có tương lai. Để trả nợ sớm và sống dễ chịu, không thể cứ lãng phí thời gian với loại nghèo hèn này được.”
Diệp Như Vy nói chuyện hết sức ung dung bài bản. Cô quyết định gánh vác trách nhiệm một mình, đã sớm chuẩn bị tinh thần cho thời điểm này.
Tim Thôi Minh Trí như bị dao cứa. Vầng hào quang tình sâu nghĩa nặng của bạn gái cũ làm lộ ra bản chất thấp hèn như loài bò sát của hắn. Hắn không muốn làm kẻ nhu nhược tham sống sợ chết núp sau váy đàn bà, lạc giọng gọi cô.
Diệp Như Vy lạnh lùng dứt khoát ngắt lời: “Cái gì cần nói cũng nói cả rồi, anh đừng lắm mồm. Bố mẹ em sức khoẻ không tốt, hai đứa em còn đi học, sau này nhà còn phải chi tiêu tốn kém nhiều, chỉ bằng sức của anh không gánh được tương lai nhà em đâu.”
Ông Diệp nào biết con gái đang cố che giấu cho người ta, còn coi cô loá mắt vì tiền, học đòi thói chê nghèo ham giàu, trong cơn thịnh nộ bước nhanh tới cho cô cái tát.
Thôi Minh Trí chỉ cảm thấy cái tát này đang đánh vào người mình với sức lực gấp trăm lần, vội tiến lên che cho Diệp Như Vy, khẩn khoản xin ông Diệp bình tĩnh.
Hành động ra dáng người tử tế của hắn khiến ông Diệp xấu hổ phát cáu, chỉ thẳng vào mặt con gái quát: “Tiểu Thôi giới thiệu chỗ làm cho mày, cho vay tiền để tao chữa bệnh, là người có ơn to lớn với nhà mình, mày làm thế này tức là vong ân phụ nghĩa! Tao Diệp Trường Đức cả đời không làm việc gì xấu, sao lại đẻ ra cái loại vô lương tâm như mày!”
Bà Diệp xông vào can chồng, rưng rưng trách móc Diệp Như Vy: “Vy Vy, con sai thật rồi. Con chẳng phải cô chiêu trên thành phố, Tiểu Thôi không chê con gia cảnh kém, gánh vác nặng, con lại đi ghét bỏ người ta, không biết điều quá đấy!”
Diệp Như Vy im lặng chịu đựng lời lên án của cả bố và mẹ, nét mặt tựa như mảnh lụa đã là phẳng, không gợn nét gì. Trái lại, Thôi Minh Trí tay chân luống cuống, mặt đỏ tía tai, tự coi mình như không khí, không thể chắn đỡ cho người yêu.
Bộ dạng đau đớn này của hắn lại càng gây hiểu lầm, khiến ông Diệp hổ thẹn ăn năn: “Tiểu Thôi, nhà chúng tôi có lỗi với cháu. Con bé này vô lương tâm như vậy, tôi và mẹ nó không mặt mũi nào xin cháu tha thứ. Cũng tại tôi làm bố mà không dạy được nó, tôi thay nó xin lỗi cháu vậy.”
Ông già đột ngột quỳ xuống nghe “thịch” một cái.
Thôi Minh Trí vội vàng nâng ông dậy. Diệp Như Vy nhanh tay hơn hắn một chút, trước hết kéo được ống tay áo của bố, ngay lập tức bị đẩy bật ra.
“Xê ra! Con mất dạy không biết phải trái, tao không có loại con gái như mày!”
Tim Thôi Minh Trí giống quả dưa hấu thả từ nóc nhà cao tầng xuống, tan nát như sinh tố. Hắn ôm Diệp Như Vy, nói đỡ cho cô: “Chú ạ, chú đừng trách Vy Vy, chuyện này không phải lỗi của cô ấy!”
Bà Diệp thấy thế lau nước mắt xót xa: “Vy Vy, con xem Tiểu Thôi đối xử với con tốt thế đấy. Đối tượng tốt như thế tìm đâu ra nữa, con thật không biết đủ gì cả.”
Thấy mỗi lời nói cử chỉ đều không ngừng đẩy Diệp Như Vy vào vũng bùn, Thôi Minh Trí không biết phải làm sao, thật muốn đâm đầu chết luôn để tạ tội.
Diệp Như Vy rút tay khỏi tay hắn, nói nhỏ: “Anh mau đi đi, đừng ở chỗ này kẻo thêm rối.”
Hắn nôn nóng ngoái đầu nhìn chăm chú, rồi lại há mồm không thốt ra lời. Ông bà Diệp đều đang nổi nóng, hắn ở lại thêm một giây cũng là tiếp thêm củi cho lửa giận của họ, chỉ biết làm khổ Diệp Như Vy hơn.
Quả nhiên, ông Diệp cho rằng Diệp Như Vy đuổi hắn đi vì ác ý, lại muốn xắn tay áo dạy dỗ.
Thôi Minh Trí không thay đổi được thân phận làm mầm tai hoạ, nhào lên ôm ghì lấy ông Diệp, gấp gáp cầu khẩn: “Chú ơi, Vy Vy không sai, chuyện chia tay là cháu nói ra trước. Chú muốn đánh thì đánh cháu đi ạ.”
Hắn lúc này mới thú thật, lại có vẻ như là nhận tội thay, ông Diệp khổ sở không ngơi: “Tiểu Thôi, cháu còn bao che cho nó làm gì. Tôi nuôi ra loại ăn cháo đá bát này, nào còn mặt mũi nhìn cháu. Cháu yên tâm, tiền chú nhất định sẽ trả, sang năm cho thằng hai lên tỉnh làm công.”
Thôi Minh Trí kinh hãi: “Tiểu Vũ vất vả lắm mới thi đỗ trường chuyên của huyện, chú không thể bắt em bỏ học đâu ạ. Chuyện tiền nong không gấp, khi nào trả cháu cũng được!”
Hắn càng độ lượng bên kia càng áy náy. Bà Diệp nức nở khóc, đét đùi than vãn: “Nhà mình vô phúc mà, sinh đứa con gái không biết cố gắng, không xứng có đứa con rể tốt như vậy.”
Ông Diệp thì tức giận chỉ Diệp Như Vy: “Mày còn không quỳ xuống xin lỗi Tiểu Thôi! Con vô ơn trời đánh, nếu không có Tiểu Thôi xin cho, tao đánh chết mày luôn rồi!”
Diệp Như Vy ngẩng đầu liếc Thôi Minh Trí một cái, ánh mắt cuối cùng cũng lộ ra một nét ai oán, trong khoảnh khắc hoá thành gươm sắc đâm xuyên Thôi Minh Trí.
Hành động vừa xong đã biến hắn từ sở khanh thành vai ác tiểu nhân đê tiện, không mặt mũi nào nhìn cô.
Nước mắt tràn mi mà rơi, người cũng hốt hoảng tông cửa mà đi. Bên ngoài nắng sớm vừa lên, hắn lại chỉ nhìn thấy trời đất u ám, bị con chó dại tên là Đau Lòng đuổi theo cắn, loạng choạng chạy ra khu phố Liên Hoa. Trên đường, hắn gặp mấy KOL đang xuống núi, cả đám rủ hắn ra quán ăn cơm. Quán ăn có rượu tự nấu, vừa vặn hợp với tình hình.
Nỗi phiền muộn lắng đọng trong lòng Thôi Minh Trí vừa lạnh vừa rắn, hắn ra sức tưới rượu mong hoà tan. Hơn lít rượu vào bụng xong, hắn nôn mửa không ngừng. Người đi cùng vội đưa hắn đến phòng khám ngay trong khu phố, bác sĩ chẩn đoán ngộ độc rượu, chuyển lên bệnh viện huyện rửa ruột.
Hắn nằm mê mệt trên cáng, cổ họng bị luồn một cái ống, nước (rửa ruột) được bơm qua đấy, hắn oẹ ra không được nuốt vào không xong, nước mắt nước mũi tèm lem. Muốn giãy giụa, tay chân eo đều bị trói, đầu cũng bị ai đó ghì chặt.
Trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết, hắn hiểu những người dùng chiêu trò bơm nước cho bò cho lợn tàn nhẫn độc ác nhường nào, thà bị đâm chết luôn còn hơn.
Cấp cứu xong, hắn mê man cả đêm, Soái Ninh nhận được tin, phái người khác đến thay hắn tiếp đãi đoàn khách KOL. Cô hẹn gặp họ ở Thước Châu, sáng sớm ngày hôm sau nữa đến nơi, vừa xuống sân bay là đi luôn bệnh viện huyện ngó tay trợ lý không nên thân.
(Hết phần 35, xin mời đón đọc phần 36. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)