Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 48



NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P48)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Hồ Cường và Thôi Minh Trí trao đổi ánh nhìn, mời y mở lời.

Bì Phát Đạt mở mồm một cái là bày luôn ra cái hang không đáy.

“Đầu tiên, các anh làm dự án trên địa bàn thôn Bạch Liên chúng tôi thì phải trích 20% giá trị hợp đồng cho thôn làm phí quản lý. Việc làm đường và xây chùa thì tính riêng, phải trích 50%.”

Ba người ngồi đối diện bị ứ máu não tập thể. Hồ Cường rắn mặt hỏi: “Có thể giải thích do đâu mà có khoản phí này không?”

“Rất đơn giản nhé. Các anh vào đây làm dự án sẽ gây trở ngại cho việc canh tác và sinh hoạt của chúng tôi, còn mang đến mối nguy ngầm rất lớn về an ninh trật tự. Ngay như cái chùa Cát Tường mới xây kia, vốn dĩ trùng tu chùa tích công đức là việc tốt, chúng tôi cũng không đòi tiền các anh làm gì, nhưng chùa xây xong rồi sẽ thu hút rất nhiều du khách, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự an bình và an toàn của địa phương. Chúng tôi muốn giữ gìn trật tự thì không có tiền không xong nhé, đây là chuyện quanh năm suốt tháng, thu 20% căn bản không giải quyết được vấn đề, cho nên khi nào chùa kia xây xong, tiền vé vào cửa và công đức ít nhất phải chia cho chúng tôi một nửa. Còn chuyện làm đường phá hỏng đường cho máy cày với lại hỏng ruộng của một số hộ, chiếm cả sinh phần (mộ chờ sẵn) của người ta, những chuyện này đều yêu cầu thôn đứng ra làm công tác hòa giải, thu 50% là rẻ lắm rồi.”

Bì Phát Đạt làm trưởng thôn mấy năm, nói tiếng phổ thông trôi chảy, ý tứ đọng lại đúng hai chữ: trơ tráo.

Xã Liên Hoa có 13 thôn, nếu thôn nào cũng sưu cao thuế nặng như này thì khỏi làm dự án nữa.

Hồ Cường cho rằng đã không cần phải bàn tiếp nữa, nhìn sang tay khâm sai, chờ hắn quyết.

Thôi Minh Trí đến để tìm hiểu, cần phải xem rõ độ sâu cạn của cái đầm lầy này, bảo Bì Phát Đạt nói tiếp.

“Thứ hai, các anh làm đường xây cầu dựng nhà đều phải mua vật liệu trong thôn chúng tôi, chúng tôi sẽ tìm nhà cung cấp, đàm phán giá xong xuôi cho các anh, các anh trực tiếp trả tiền lấy hàng.”

Đây là cưỡng ép mua bán, đến lúc đó sẽ ra giá bừa phứa, đánh tráo hàng kém với hàng tốt để lừa gạt.

Điều thứ ba lại càng giống đồ tể chặt chém.

“Công trình thi công xong, bên các anh thu tiền vé vào cửa, mở khách sạn nhà hàng kiếm tiền cũng phải chia hoa hồng cho chúng tôi, mỗi năm không ít hơn 40%, còn phải ưu tiên thuê người thôn chúng tôi làm nhân viên, đãi ngộ cần phải tử tế.”

Thôi Minh Trí thật muốn chìa cái gương cho y soi vào xem mặt y to từng nào (mà đòi hỏi tham thế), trầm giọng nói: “Thôn trưởng Bì, yêu cầu của anh thật quá đáng, nếu làm theo thì chúng tôi căn bản không triển khai dự án được.”

Bì Phát Đạt tự coi mình là lãnh chúa, khinh, không thèm nói lễ nghĩa với đại sứ, hất cái cằm hai nọng lên, lỗ mũi hướng vào hắn như họng súng.

“Tôi đại diện cho cả thôn lên tiếng, đấy là ý kiến của tập thể người dân trong thôn. Các anh không đồng ý thì thôi, chúng tôi cũng có xin các anh đến đầu tư đâu?”

“Dự án của chúng tôi được huyện uỷ ủng hộ, anh làm vậy là cản trở chính quyền huyện phát triển kinh tế.”

Thôi Minh Trí đem chính sách ra làm hậu thuẫn cũng không hù dọa được y, còn bị đốp lại một câu tàn nhẫn.

“Đừng có chụp mũ cho tôi, anh có lôi chủ tịch huyện đến, tôi cũng vẫn đưa ra ba điều kiện này, không thiếu cái nào!”

Ba người họ bị Bì Phát Đạt nửa mời nửa đuổi ra khỏi cửa, Thôi Minh Trí báo cáo với Soái Ninh xong, được mệnh lệnh lên huyện uỷ Thước Châu mời Lư Bình chủ trì phép công. Thật không may, Lư Bình đi họp trên thành phố, phải ở lại Đông Hưng hai ba ngày.

Chủ tịch huyện Lý Minh tiếp đón họ, xử lý cũng gọi là tích cực, ngày hôm sau liền cử thư ký đi cùng họ vào thôn Bạch Liên tìm Bì Phát Đạt thương lượng.

Gặp thư ký của chủ tịch huyện, Bì Phát Đạt thay đổi 180 độ, cười hơ hớ nghe giáo huấn, bất kể đối phương nói gì cũng gật đầu, bảo đảm sẽ hợp tác tử tế với chủ đầu tư, không để lãnh đạo phải bận lòng tí nào.

Trôi chảy quá ắt có chỗ sai sai, cả đám người của Quan Vũ không ai tin Bì Phát Đạt sẽ thoả hiệp dễ dàng, đoán già đoán non về toan tính của y. Buổi chiều, trong lúc Thôi Minh Trí lái xe chở Hồ Cường về huyện, hai người vẫn đang bàn bạc về chuyện này.

“Cường ca, tôi thấy việc này còn không xong đâu. Chúng ta ở thêm hai ngày, chờ thi công tiến hành thuận lợi đã rồi hãy về Thượng Hải. Anh thấy sao?”

“Tôi cũng cảm thấy tay họ Bì không dễ tống cổ như vậy. Bọn ác bá cao bồi thôn này là chúa bằng mặt không bằng lòng, giống hệt thổ phỉ. Thấy quan quân đến diệt phỉ thì chạy trốn một thời gian, chờ qua đợt cao điểm lại quay về làm loạn. Chúng ta nên ở lại giám sát mấy hôm, có vấn đề gì còn kịp phản ánh với huyện uỷ.”

Xe đi vào một đoạn đường núi vắng vẻ, không có nhà cửa hàng quán gì. Giữa lòng đường trước mặt xuất hiện một chiếc xe cải tiến, trên xe chất đầy cành cây khô cao đến 2m, như là đang chở củi đến chỗ nào gần đây, vừa lúc dừng giữa đường, chặn đứng lối xe họ muốn qua.

Thôi Minh Trí dừng xe bóp còi vài lần, xe cải tiến không nhúc nhích, hắn hạ kính xe ló đầu ra gọi: “Bác ơi, phiền bác tránh đường tí!”

Gọi hai lần chỉ nghe tiếng núi vọng lại, Hồ Cường cho rằng trước mặt không có ai, xuống xe tiến đến xem xét.

Sự việc rất bình thường này đột nhiên lại biến thành sóng gió trên cạn. Chợt thấy bốn thanh niên xồ ra từ sau đống củi, mặt người nào cũng bôi muội than, giống mấy con khỉ mặt chó vừa mới tu thành hình người, thái độ hung ác, cầm dao giơ gậy đuổi đánh anh ta.

Núi rừng yên tĩnh bỗng dày đặc sát khí.

Thôi Minh Trí sửng sốt một chút, nảy ra ý thức đỡ đòn, túm lấy cây gậy khoá vô-lăng (chống trộm) tiến đến nghĩ cách cứu viện. Hồ Cường đã bị trúng hai nhát chém, cánh tay phải buông thõng, có vẻ bị thương không nhẹ, kinh hồn táng đảm mà kêu thảm.

Hai kẻ hành hung thấy Thôi Minh Trí đến trợ chiến, quay sang vây hắn tấn công, nhe răng giơ dao chém loạn, xem tư thế đều là kẻ quen dùng thủ đoạn độc ác.

Thôi Minh Trí không phải cao thủ võ lâm gì, chỉ là đối đầu kẻ địch mạnh thì bị buộc phải bạo, liều mạng xoay tít cây gậy khoá vô-lăng ngăn cản đám phỉ dữ tới gần, gào lạc cả giọng: “Cường ca, lên xe mau!”

Hồ Cường đá trúng háng một tên, nhào vào ghế lái, điên cuồng đạp bọn đuổi đánh.

Thôi Minh Trí cũng may mắn đập trúng đầu một tên, bắt lấy khe hở sinh tồn chạy về phía ô tô. Kẻ hành hung phía sau định cầm dao đâm hắn, hắn kịp thời kéo được cửa xe ra chặn.

“Tiểu Thôi lái xe nhanh lên!”

Hồ Cường kêu lên sợ hãi, trong lúc phản kháng chân trái dính đòn, máu loang lổ cả ghế xe. Kẻ hành hung kia như hổ đói đè lấy anh ta, con dao trong tay không ngừng chém xuống.

Thôi Minh Trí cuống đến đỏ mắt, không sợ máu me lênh láng, nắm chặt gậy khoá đập một nhát trúng đỉnh đầu kẻ hành hung. Tên đó gào thảm thiết lui lại, lăn ra ngoài cửa xe, Hồ Cường được giải nguy.

Thôi Minh Trí được cái nọ mất cái kia, vai trái đau nhói, đã bị một nhát dao chém qua cửa sổ. Áo lông vũ rách một vệt to, lông vũ trắng bên trong lòi ra, trong nháy mắt đã bị máu nhuộm đỏ.

“Tao đ*t thằng cụ mày!”

Tận cùng hoảng loạn che giấu tiềm năng vô hạn, hắn gào thét điên cuồng phản công, cây gậy khoá nhằm vào mũi kẻ hành hung đập hai nhát, hơn nữa không thầy chỉ dạy cũng học được cách làm hai việc cùng lúc, trong lúc chống cự đã kịp khởi động xe.

Ô tô đâm về phía chiếc xe cải tiến như con trâu điên, đống củi đổ về bên trái, bị ô tô đẩy dồn về phía trước.

Đám côn đồ giăng ra chặn đường, Thôi Minh Trí gấp gáp nhấn ga, đẩy bung chướng ngại vật bằng xung lực và ma sát, lạng lách để bứt phá khỏi ranh giới sinh tử.

Đèn xe vỡ, kính xe bị cành khô va quệt thành vô số vết xước, nắp ca-pô biến dạng, gương bên cũng bị đâm rụng. Hồ Cường chưa kịp co cái chân phải treo ở ngoài xe lại, bị cửa xe kẹp mạnh một nhát, gào lên đau đớn, đại khái bị thương vào đến xương

“Cường ca, anh sao rồi?”

Thôi Minh Trí hãi hùng hoang mang, giống như con châu chấu bay xuyên đàn chim, tế bào não hoạt động kém nhạy.

Ghế lái bê bết vết máu, không cẩn thận sẽ ảnh hưởng tính mạng.

Hồ Cường sống không uổng mấy chục năm, tuy thương tích đầy mình nhưng thoát hiểm xong rồi còn coi như trấn định, cố giữ vững tinh thần, an ủi: “Không việc gì, cậu tập trung lái xe đi, chúng ta còn sống mà về hay không là nhờ cậu hết đó.”

Nói xong, anh ta im bặt, tập trung vào việc chống chọi với cơn đau.

Thôi Minh Trí nói "vâng" hết lần này đến lần khác, tất cả chỉ để tự động viên mình. Hắn quờ tay lau mặt, sau đó cầm vô lăng, dấu tay đẫm máu của hắn bị mồ hôi làm nhoè.

Sau vài phút, adrenaline giảm, cảm giác đau dần quay lại, vết thương ở vai càng lúc càng nhói hơn. Chạy đến chỗ tấm biển báo huyện lị còn 5km, rốt cuộc hắn không cố được nữa, dừng lại gọi điện kêu cứu.

Xe 120 (cấp cứu) và cảnh sát giao thông tới ngay sau đó, lần lượt đưa người bị thương và phương tiện đi. Đến bệnh viện huyện, đoạn hành trình nguy kịch này mới chính thức kết thúc.

(Hết phần 48, xin mời đón đọc phần 49. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.