Soái Quan Vũ mặt xanh lè như chanh, đôi tay khua khoắng loạn lên, nhìn như con cua nổi điên. Thôi Minh Trí thật sự lo ông sẽ đánh người, kết quả là chỉ có bộ đồ trà trên bàn lĩnh đủ.
Bộ ấm chén tử sa kia giá trị cả triệu, bị đập vỡ cái rụp, hắn thấy còn đau lòng hơn cả nhìn Soái Ninh bị đánh.
Soái Ninh bắt lấy nhược điểm phản kích: “Ba, hồi nhỏ ba thường dạy tụi con tiền không dễ kiếm, trút giận lên đồ đạc chính là lãng phí, vừa có lỗi với bản thân đã vất vả cần cù lao động, vừa có lỗi với những người còn đang trong cảnh khó khăn nghèo khổ. Con tiêu tiền với mục đích là mua vui, không tính lãng phí, giờ ba đập đồ cho hả giận mới đúng là lãng phí. Hơn nữa bộ đồ trà này là quà sinh nhật năm ngoái má tặng ba, ba làm vậy thật có lỗi với má đó.”
Mẹ kế là cây súng tốt, không dùng cũng phí.
Lời cãi của cô giống như cái tát nhằm vào mặt Soái Quan Vũ khiến mặt mũi ông bầm dập, ông run giọng nói: “Mày còn dám dạy tao, mày xem có con gái nhà ai giống mày không? Công khai giao dịch trao đổi tiền tình, kéo lũ không đàng hoàng tụ tập lêu lổng, còn khoe ra cho công chúng xem từ đầu đến cuối, đúng thật là hoang dâm vô sỉ! Mày không để ý đến mặt mũi tao thì cũng phải yêu quý thanh danh của chính mày chứ, để chính mình thân bại danh liệt, sau này ai dám cưới mày về làm vợ?”
Soái Ninh nghe thế, mũi nhọn càng được mài sắc, cãi ngang: “Ăn một bữa cơm cũng kêu hoang dâm vô sỉ, thế thì dưới gầm trời này không còn ai trong sạch nữa. Còn bảo con gái nhà ai giống con, thật không biết ba kiến thức hạn hẹp hay là lừa mình dối người, còn nhiều người quá đáng hơn con lắm. Hỏi thăm đại là thấy đầy khắp nơi, chẳng ai thèm che giấu. Còn nữa, dù các gái đó làm những việc xấu xa thật nhưng vẫn kém xa đám đàn ông nha. Bạn bè khách hàng của ba, con cháu họ hàng nhà họ được mấy người không có vợ bé không chơi gái? Anh Ba còn từng tham gia Hải Thiên Thịnh Diên[1] kìa, sao không thấy ba mắng ảnh?”
Soái Quan Vũ tức giận đến mức bước vào vết xe đổ của Thôi Minh Trí, đánh mất chức năng ngôn ngữ. Vạn Hồng Ba nãy giờ ngồi im xem diễn, đúng lúc này lên tiếng diễn vai mặt trắng[2].
“Ninh Ninh, cháu là con gái, sao lại so với đàn ông con trai được?”
Lời này trúng ngay chỗ Soái Ninh ghét nhất, đốp lại: “Dượng, dượng nói buồn cười thật, mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, cùng là phạm pháp, cơn cớ gì chỉ đòi đánh đòi giết đàn bà con gái? Huống hồ cháu còn không phạm pháp đâu nha, chỉ là ăn bữa cơm trò chuyện mấy câu. Dượng nghĩ nhân viên khách sạn người ta là đứa mù kẻ điếc hết ạ? Nếu thực sự có chuyện gì cảnh sát đã sớm tìm đến cửa rồi! Giờ là thời buổi nào rồi mà dượng và ba còn phong kiến vậy? Vì chút việc này mà hỏi tội ầm ĩ, thế thì đem con đi thả bè trôi sông cho rồi.”
Thôi Minh Trí thầm than ngày trước coi thường lòng kiêu hãnh của sếp. Cha mẹ hắn chỉ là nông dân bình thường, khi họ nóng giận mắng mỏ hắn cũng chỉ ngoan ngoãn cúi đầu nghe. Chủ tịch là nhân vật thế nào? Cả nước 1,3 tỷ người thì ít nhất có 1 tỷ người làm gì cũng nể mặt ông, Soái Ninh dám cãi tay đôi với ông, thật là Tôn Ngộ Không chuyển thế.
Vạn Hồng Ba thấy anh vợ tức giận nghẹn lời hoàn toàn, chính thức tiếp quản chiến trường, trách cứ cháu gái: “Cháu làm vậy cũng không phải không thể, nhưng tại sao lại không làm kín đáo một chút chứ? Một hai phải làm đến mức cả nước cùng biết, giờ ngoài kia đã có người biết thân phận cháu, cháu khoe giàu rùm beng vậy sẽ mang đến phiền phức cho tập đoàn.”
Soái Ninh ngẩng cao đầu, quăng ra tiếng cười lạnh như quả tạ đập xuống người.
“Dượng càng nói càng buồn cười, cháu làm vậy cũng kêu khoe giàu? Từ đầu đến cuối tổng cộng tốn không đến 3 triệu rưỡi, dượng từng tham gia nhiều tiệc tùng như vậy, bữa nào tính toán chi li giống cháu? Huống hồ cháu tiêu tiền đều là thu nhập hợp pháp, bất cứ cơ quan chức năng nào nhảy vào điều tra cũng không moi ra sai sót gì.”
“Nói là nói vậy nhưng người ngoài không thấy như vậy đâu. Thu nhập bình quân đầu người của Trung Quốc mới bao nhiêu? Hơn 70% người trong xã hội là người thu nhập thấp, thiên kim tiểu thư như cháu chỉ là trường hợp cực kỳ cá biệt. Khoe mức chi tiêu với những người nghèo ấy chỉ tổ làm họ sinh tâm lý thù ghét người giàu.”
Soái Quan Vũ trợn mắt giương mày tiếp lời: “Mày suốt ngày lên mạng bày toàn các trò không đầu óc không ra thể thống gì, đã có người nói mày là thành phần tham nhũng suy đồi kêu gọi cơ quan chức năng điều tra. Ông già mày đúng là chưa từng làm chuyện trái lương tâm, nhưng súng bắn chim đầu đàn, bình yên không việc gì tao còn phải đi nhẹ nói khẽ đây. Mày đẩy mâu thuẫn giàu nghèo thêm gay gắt, phá hỏng không khí xã hội, còn không bị người ta coi là cái bia nhằm vào? Mày lớn ngần đấy tao chưa từng hại mày vố nào, cũng xin mày đừng có tiếp tục hãm hại ba mày nữa.”
Soái Ninh biết cha không trông đợi gì ở cô, coi cô như cục u, chỉ mong không xấu đi chứ không mong chữa khỏi. Cô căm ghét sự hiểu lầm này, một lòng muốn ông nhận rõ giá trị của bản thân, mọi nỗ lực đều xoay quanh mục đích này.
“Ba, giờ ba cho rằng con quậy phá hoang đường tất cả đều không quan trọng, ít nữa thôi là con sẽ chứng minh được bản thân, xin ba cho con thêm chút thời gian.”
Cô từ bỏ giọng đối nghịch, quay sang dùng miệng lưỡi thương lượng.
Soái Quan Vũ không muốn lại bị lừa, gạn hỏi cô rốt cuộc đang muốn làm gì.
“Con vì hoàn thành dự án ba giao ạ.”
“Hoàn thành dự án làm gì mà mày bày mấy trò đường ngang ngõ tắt đó?”
“Suy nghĩ của mỗi người mỗi khác, con có ý tưởng riêng.”
“Có ý tưởng trước hết cũng phải nói ra xem sao, phải chứng minh được mới có thể thực thi, giờ mày làm vậy chính là quậy phá! Không thấy hiệu ứng tốt đẹp gì hết!”
“Ba chỉ xem những thứ rành rành, con đưa kế hoạch trước cũng chẳng ăn thua, dù sao cũng không được ba tán thành.”
Soái Ninh cao giọng, so với cha, cô còn ít kiên nhẫn hơn, bởi vì cứ cò cưa sẽ tiêu hao nhuệ khí.
Soái Quan Vũ không biết nên làm gì với cục u ác tính này, đúng lúc ấy thư ký đến gõ cửa nhắc ông nên xuất phát đi tham gia một cuộc gặp mặt quan trọng.
Ông nhìn con gái chăm chú, cố gắng tiêu hoá cơn giận chưa tan, cầm điện thoại trên bàn, lúc sắp đi còn quay đầu lại cảnh cáo Thôi Minh Trí: “Người không rõ phải trái thì có chuyên nghiệp nữa cũng vô dụng, cậu tự lo liệu cho xong đi.”
Hôm nay ông khắc nghiệt như vậy không chỉ vì trò hề ngày Valentine.
Sau vụ sóng gió ở T’ang Court lần trước, Vạn Hồng Ba cuối cùng cũng mách với ông, nói Thôi Minh Trí mới đầu tìm đến Lương Nghiệp tố cáo rằng Soái Ninh ngang ngược bừa bãi, đến nơi lại đổi giọng nói khác hẳn, kẻ tung người hứng diễn kịch với cô. Đây rất có thể là màn kịch hai người bày ra để tranh công với chủ tịch, làm nổi bật trước mặt các cổ đông.
Soái Quan Vũ cộng sự với em rể nhiều năm, coi trọng ông ta như người nhà, còn Soái Ninh là người nhà thật thì lại vì gây lắm chuyện xấu mà không được ưa thích. Nâng lên đặt xuống hai người, ông tất nhiên sẽ tin người trước hơn, cho rằng Thôi Minh Trí để mặc con gái ông sai phái, giúp đỡ cô làm xằng làm bậy, là đứa tiểu nhân không có tí tinh thần tuân thủ nguyên tắc nào. Vừa rồi nếu không có Soái Ninh ra sức ngăn trở, ông chắc chắn đã xử nặng hắn.
Thôi Minh Trí như con cá thoát khỏi lưới, trong lòng hú vía, tiếng đóng cửa khi chủ tịch rời đi cũng khiến hắn run rẩy đến xương, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra hiểm cảnh.
Nhưng Soái Ninh chẳng có vẻ gì muốn đi. Khi tranh chấp với cha, nỗi oán giận của cô như mây đen đang tụ lại, trước mắt muốn phóng tia sét đang ấp ủ vào Vạn Hồng Ba. Cô xua tay đuổi người tạp vụ định vào dọn đống mảnh vỡ, chậm rãi bước đến gần kẻ địch.
Thôi Minh Trí mơ hồ nhìn thấy cặp răng nanh cô giấu sau bờ môi đỏ, trái tim lại đánh nhịp nhanh lần nữa, theo bản năng hắn lui về phía sau, hận không thể chui hẳn vào góc tường.
(Hết phần 66, xin mời đón đọc phần 67. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Triển lãm tổ chức ở Tam Á – đảo Hải Nam, chuyên giới thiệu các sản phẩm cho giới siêu giàu như du thuyền, máy bay riêng… Tin về những bữa tiệc thác loạn trong khuôn khổ triển lãm từng gây ồn ào trên báo chí TQ hồi những năm 2012-2013.
2. Trong Kinh kịch, nhân vật hoá trang mặt trắng là dạng gian thần, hay xúc xiểm.