Xã Liên Hoa là đất dữ với Thôi Minh Trí, lần nào đến đây làm việc cũng nhấp nhô trắc trở. Hôm nay vào thôn Bạch Liên cũng tựa người hoạt động bí mật thâm nhập bên địch, không dám đi đường chính, leo núi vượt suối đi đường tắt lẻn vào thôn, nhờ cây cối cỏ dại che khuất để lẩn đến nhà họ Chúc. Ống quần dính đầy hạt cỏ may, cánh tay và mu bàn tay cũng bị cây gai cào sưng đỏ cả mảng, dùng nước xà phòng của chủ nhà rửa đi rửa lại, còn đắp lá mướp đắng giã nát mãi mới tạm đỡ đau rát.
Trong lúc đắp lá, họ tiện thể quan sát khung cảnh, nhà họ Chúc thật sự nghèo lắm, nhà cửa xập xệ, bốn bức vách xơ xác, ngoài một cái đài (radio) kiểu cũ thì chẳng còn gì. Trong bếp, dầu muối gia vị chẳng đầy đủ, chiếc nồi sắt trên bếp đang vần mấy củ khoai lang làm cơm trưa cho cả nhà. Năm ngoái, ruộng của nhà họ gần đến lúc thu hoạch bị người ta châm một mồi lửa đốt sạch, nửa năm nay thiếu gạo thiếu tiền, cách ba ngày mới có thể ăn một bữa cơm tẻ, thịt lợn thịt bò thì phải vài tháng nay chưa được thấy mùi.
Hai đứa con trai của Chúc Kỳ Vỹ, đứa sáu tuổi đứa năm tuổi, đều giống như từ thời đại có nạn đói xuyên không về đây, đói đến vàng mắt giơ xương, cũng không hiếu động hoạt bát như đám trẻ cùng lứa. Thấy nhà có khách, chúng chui tọt vào phòng trong trốn, gọi nửa ngày không ra. Nghe nói vì trong nhà thường bị kẻ xấu xông vào đập phá chửi bới bừa bãi, bọn trẻ đều sợ đến mức bị ám ảnh, trở nên thần hồn nát thần tính.
Thôi Minh Trí đã được nhắc trước, phát hiện đồ đạc trong nhà họ Chúc không có cái gì lành lặn, từ chiếc khung ảnh lồng kính treo trên tường đến ly cốc tiếp khách đều rạn nứt sứt mẻ. Cửa đi cửa sổ cũng xộc xệch, bên trên dán nhiều lớp băng dính mới cũ khác nhau, rõ ràng đã qua mấy lần gãy hỏng rồi sửa sang, gắng chút sức tàn mà che chắn cho nhà nghèo này.
Chúc Kỳ Vỹ biết thân phận khách, vội vàng kể họ nghe nỗi uất ức bao năm.
Người đàn ông này có bộ dạng gầy nhưng rắn rỏi, ngay ngắn, đeo một cặp kính đen gãy gọng, quần áo sờn rách nhưng vẫn chưa mất phong độ trí thức. Vì bị bọn Bì Phát Đạt ức hiếp quá mức, khi nói đến chỗ xúc động, anh ta quên cả phép lịch sự, thỉnh thoảng lại quát to, gân xanh trên trán nổi như giun bò, còn vén quần áo bày ra những chứng cứ phạm tội của bọn xấu.
Tứ chi gầy giơ xương chi chít các vết thương to nhỏ cũ mới, giống như một quyển sổ ghi nợ máu.
Một quyển sổ nợ khác đập vào mắt chính là ông lão Chúc đang nằm trên chiếc giường tre bên cạnh. Ông bị xe đâm gãy cột sống làm hai chân dưới liệt hẳn, suốt ngày nằm trên giường, tiêu tiểu cũng không thể tự lo.
Khi khách vào nhà, Chúc Kỳ Vỹ vội đem tã vừa thay cho cha ra ngoài vứt nhưng mùi khai thối của phân và nước tiểu đã lưu cữu trong phòng, bị mắc kẹt trong hoàn cảnh ác liệt này đúng là sống không bằng chết.
Ông lão Chúc tự biết ngại, quay đi tránh mặt khách, nghe lời kể đầy phẫn nộ của con trai thì động lòng, đột nhiên khóc hu hu lên như trẻ con.
Bà lão Chúc dùng chiếc khăn tay thấm đầy nước mắt của chính mình lau mặt cho ông, đau khổ oán giận mà quở trách Chúc Kỳ Vỹ: “Đều tại mày rước họa về, hồi trước bảo mày lo chuyện giời ơi mày không nghe cơ, kết quả hại bố mày ra nông nỗi này, phỏng chừng cả nhà mình đều không sống lâu được.”
Chúc Kỳ Vỹ gạt nước mắt, cãi lại: “Là người nhà họ Bì quá xấu xa, mẹ xem mấy năm nay thôn mình bị họ quấy đảo thành cái gì rồi, chính vì bà con không đoàn kết, gặp chuyện chỉ bo bo giữ mình, người nhà họ Bì làm bậy họ cũng nghe thế biết thế. Con ra mặt giúp chú (chú họ) Ba là muốn làm gương cho người trong thôn, đối với kẻ ác, im lặng chính là đào mồ chôn mình!”
Người ngoài nghe thấy có lý, với bà lão Chúc lại như đổ dầu vào lửa, bà xoay người đánh anh ta một cái.
“Mày ngứa tay đi nữa cũng đừng chọc tổ ong vò vẽ chứ, mình mà động được người nhà họ Bì hay sao? Mày bây giờ là tấm gương tày liếp cho cả thôn, người ta nhìn nhà mình thành ra bộ dạng này thì càng không dám đắc tội nhà họ Bì!”
Chúc Kỳ Vỹ đỡ cặp kính tuột xuống, gào to: “Con còn không chịu thua, hôm khác con sẽ lên huyện khiếu nại. Trung ương đã nhiều lần mệnh lệnh và giảng giải về chuyện xử lý nghiêm ác bá, luôn có người sẽ trừng trị được chúng nó!”
“Mày còn nói! Mày thích đâm đầu vào chỗ chết cũng đừng kéo theo người trong gia đình, tao với bố mày thì sống đủ rồi đấy, nhưng Bân Bân với Dương Dương còn bé như thế, mày muốn lôi chúng nó chôn cùng à? Tao đây tạo nghiệp gì mà sinh ra cái thằng mọt sách hại chết người một nhà thế này!”
Bà lão Chúc suy sụp cảm xúc, đánh chửi Chúc Kỳ Vỹ như thể chính anh mới là mầm tai họa phá tan nát gia đình.
Thôi Minh Trí và Diệp Như Vy mỗi người ghì lấy một người, cũng thốt lên lời khuyên nhủ: “Thím Chúc, cô đừng nóng vội, chúng cháu sẽ tìm cách giúp nhà mình.”
Bà Chúc xì mũi, ngồi phịch xuống mép giường, chán nản nói: “Các bác không biết Bì Phát Đạt lợi hại thế nào đâu, nó đúng là lãnh chúa ở chỗ chúng tôi, xưng vương xưng bá bao năm rồi. Quan xã quan huyện đổi vài đợt rồi, không ai làm gì được nó, dân thường càng không thể động vào đâu.”
Tình trạng thê thảm của nhà này kích ra chút căm phẫn ít ỏi của Thôi Minh Trí, hắn nghiêm sắc mặt, hứa: “Ác giả ác báo, loại ác ôn này chắc chắn sẽ bị quả báo. Lần này chúng cháu đến đây chính là muốn bàn với thầy Chúc xem đối phó y thế nào, thím và mọi người trong nhà nhịn một chút, cháu đảm bảo trong vòng một hai năm nhất định sẽ trả lại công bằng cho mọi người.”
Diệp Như Vy cũng lấy tay thay lược vuốt lại mái tóc rối cho bà lão, dịu dàng an ủi: “Ninh tổng chỗ chúng cháu muốn gặp thầy Chúc, cô ấy có bản lĩnh lớn hơn Bì Phát Đạt, sẽ lấy lại công bằng cho mọi người.”
Bọn Bì Phát Đạt là tảng đá chặn đường dự án Hoa Quả Lĩnh, diệt trừ chúng là việc tình thế đòi hỏi phải làm, Thôi Minh Trí lấy thời hạn dự án ra bảo đảm, trong khoảng thời gian đó thành bại ắt sẽ rõ rành rành.
Chúc Kỳ Vỹ nghe nói sếp tổng Bất động sản Quan Vũ muốn gặp anh, hy vọng nhen nhóm, vội vã muốn đi ngay.
Thôi Minh Trí nói: “Bì Phát Đạt biết mặt chúng tôi, biết chúng tôi đến tìm anh sẽ lại gây sự làm phiền anh, hay là chia nhau ra đi, anh ra khu phố trước rồi chờ chúng tôi.”
Hắn nhất quyết để lại 1000 tệ tiền mặt cho bà Chúc, chờ Chúc Kỳ Vỹ đi được hơn 20 phút mới kéo Diệp Như Vy cáo từ, lên đường.
Hai người đi theo đường cũ ra khỏi thôn, dọc đường bàn tán về chuyện nhà họ Chúc gặp phải.
Diệp Như Vy thương yêu các em, nhìn hai thằng con của Chúc Kỳ Vỹ lại nghĩ đến các em, dành cho nhiều thương cảm nhất, phẫn nộ mắng chửi kẻ bức hại: “Họ Bì quá cả thú vật, tùy ý hại người ta nhà tan cửa nát, coi mình là chúa đất thật à. Có loại đồng hương ác bá thế này, em cũng không dám nói mình là người xã Liên Hoa.”
Cô vội bước dấn lên đuổi theo Thôi Minh Trí đang dò đường, hỏi thăm tại sao Soái Ninh tìm Chúc Kỳ Vỹ.
“Ninh tổng muốn đối phó Bì Phát Đạt thế nào, anh biết không?”
Thôi Minh Trí còn chưa đủ tư cách làm con giun trong bụng Soái Ninh, bập bõm nói: “Có lẽ muốn nhờ thầy Chúc sưu tập bằng chứng phạm tội của Bì Phát Đạt, cụ thể thì anh không rõ lắm, chờ lát nữa lên huyện xem cô ấy nói sao.”
Đi đến gần cửa thôn, một tiếng kêu thảm thiết như mũi tên phóng tới khiến họ đứng khựng lại.
“Cứu với! Cứu tôi với!”
Tiếng hét thê lương đến từ một người đàn ông, hai người nhìn nhau cả kinh.
“Là thầy Chúc!”
Diệp Như Vy chạy lên đằng trước, tiếng kêu nhanh chóng gần lại, tiếng chửi bới mắng mỏ đế vào cũng dần rõ hơn.
Ở bên kia bụi cây, mấy đứa gái trai đang hung hăng vây đánh Chúc Kỳ Vỹ, xung quanh còn có mười mấy đứa đứng canh chừng, huơ chân múa tay chửi bới phụ hoạ với bọn bên trong.
Cũng phải nói anh Chúc Kỳ Vỹ này thật là số sao quả tạ, vừa ra cửa đã chạm mặt kẻ thù.
Hôm nay, cháu trai của Bì Phát Đạt là Bì Phi Dược đưa người đến sửa nhà lưới trồng dưa, Chúc Kỳ Vỹ đi đến cửa thôn thì gặp ngay chúng nó đang chuyển vật liệu bằng xe đẩy, mấy bó tre gỗ trên xe để ngang ra choán hết mặt đường, anh ta đi nép vào rìa đường vẫn bị quệt phải, ngã nhào xuống ruộng lúa vừa đổ ải, biến thành con khỉ bùn, mắt kính cũng bị bùn bám đen.
Bọn Bì Phi Dược cười hô hố, đứa đằng sau cố tình lấy xe đẩy chặn đường, ngăn anh ta lên bờ. Ác ý rành rành làm sự ẩn nhẫn có kẽ nứt, Chúc Kỳ Vỹ lẩm bẩm mắng: “Mất dạy”.
Kẻ thù thực hiện được trò khích tướng, ngay lập tức lao vào anh ta tay đấm chân đá. Vốn đã cậy đông đánh một, còn gọi thêm mười mấy đứa du côn quanh đấy, coi Chúc Kỳ Vỹ như chó rơi xuống nước để ra đòn ác.
Chúc Kỳ Vỹ vừa trốn vừa chạy đến cửa thôn, bị chúng nó bao vây, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Thôi Minh Trí nhanh nhạy lấy điện thoại ra quay chụp hiện trường, quyết tâm dùng làm bằng chứng trước tòa. Nhãng đi một cái, người con gái bên cạnh đã lao ra khỏi bụi cây, vọt vào đám đông quát lớn.
“Dừng hết lại! Không được đánh người!”
(Hết phần 75, xin mời đón đọc phần 76. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)