Người Nổi Tiếng - Giang Nhiễm Di

Chương 21: Vở kịch tình yêu



Năm 1993, Tiểu Dã 18 tuổi, sống cùng mẹ là Văn Quyên, trong một con ngõ nhỏ tên Ngư Dương ở Thượng Hải. Vì cha mất sớm lại thêm tính cách lầm lì, ít nói nên hai năm trước Tiểu Dã đã bỏ học. Kể từ đó, cậu không ra khỏi nhà, cả ngày nhốt mình trong phòng, mãi đến mùa hè năm 93, cậu đã gặp Chu Khê Đình, một người đàn ông Thượng Hải 36 tuổi, là gia sư của cậu.

Cảnh Tiêu Lâm cần thử vai là cảnh Chu Khê Đình mượn phòng tắm của Tiểu Dã để tắm rửa sau khi dạy kèm cho cậu. Cảnh này không nhiều lời thoại lắm nhưng lại cực kì quan trọng đối với toàn bộ bộ phim. Đây là lúc tình cảm của Tiểu Dã bắt đầu nảy sinh, cũng là lúc cậu nhận ra xu hướng tính dục của mình.

Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào trung tâm bức màn, Tiêu Lâm đang ngồi ở đó, trước mặt là chiếc bàn học cũ kĩ. Camera giám sát phát ra một tiếng "tích" rất nhỏ, nhân viên giúp cậu nói câu thoại đầu tiên:

"Tiểu Dã, xà phòng thơm ở đâu?"

Ngoài cửa sổ trời đang mưa, tháng 6 ở Thượng Hải dường như chưa bao giờ tạnh mưa, từng giọt tí tách rơi trên bệ cửa sổ cũ rích. Trong căn phòng nhỏ chỉ bật một ngọn đèn ngủ, ánh sáng lờ mờ, chiếc quạt điện cũ cạnh bàn học kêu "ong ong" không ngừng nghỉ. Tiểu Dã nằm nhoài trên bàn học, nhắm mắt lại, cố gắng phân biệt xem tiếng mưa ngoài cửa sổ, hay tiếng nước trong phòng tắm, cái nào êm tai hơn.

Phòng tắm ở ngay sau lưng cậu, cách nơi này chưa đến 2 mét, không có cửa, chỉ dùng bức rèm che màu xanh biếc để ngăn cách. Giọng Chu Khê Đình truyền ra từ đó, mang theo hơi nước ẩm ướt, mạnh mẽ rót vào tai cậu.

Tiểu Dã nghe thấy rõ ràng, nhưng lại chậm chạp không trả lời.

*

Năm phút trước, Chu Khê Đình ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Tiểu Dã, kể cho Tiểu Dã nghe về Tống Từ, giảng về Lý Thanh Chiếu, giảng về "Như mộng lệnh*".

"Tạc dạ vũ sơ phong sậu,

Nùng thuỵ bất tiêu tàn tửu.

Thí vấn quyển liêm nhân,

Khước đạo hải đường y cựu."

* Dịch nghĩa

Hôm qua mưa lưa thưa, gió mạnh,

Ngủ say vùi, vẫn không hết cơn say rượu.

Ướm hỏi người đang cuốn rèm (rằng vườn hoa thế nào),

Thì trả lời rằng hoa hải đường vẫn như cũ.

Con hẻm nhỏ chỗ nào cũng chật chội, phòng nhỏ, cầu thang nhỏ, bàn học cũng nhỏ. Cánh tay Chu Khê Đình không thể tránh né mà kề sát vào Tiểu Dã, cánh tay đàn ông trưởng thành nổi gân xanh, mồ hôi trong suốt theo làn da màu lúa mạch chậm rãi chảy xuống, dừng lại trên cánh tay trắng nõn, gầy yếu của Tiểu Dã.

Trong phòng thật oi bức và ẩm ướt, cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa.

Thành phố ngập trong những cơn mưa, căn phòng tối tăm dường như cũng tràn ngập nguy cơ.

Tiểu Dã cúi đầu, để lộ cái gáy mảnh khảnh trắng nõn, lông mi nhỏ xinh phủ một lớp mồ hôi mỏng, mỗi khi chớp mắt giống như đang rơi lệ. Cậu ngửi thấy mùi cơ thể nồng nặc trên người Chu Khê Đình, đó là một loại hương vị hỗn hợp được tạo thành từ mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, và mùi mưa nắng, dữ dỗi và mãnh liệt. Cậu nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp ngoài khung cửa, cũng nghe thấy giọng nói trầm khàn của Chu Khê Đình. Cậu dần thở gấp, trên mặt xuất hiện từng mảng đỏ, cậu vùi đầu vào khuỷu tay, dùng tay che giấu cơ thể mình.



"Tiểu Dã. Có hiểu không?" Chu Khê Đình đột nhiên hỏi cậu.

Cậu cúi đầu như con chim cút dầm mưa, rầu rĩ đáp lại một câu: "Em hiểu rồi."

Cậu không dám nhìn phản ứng của Chu Khê Đình, càng không dám để Chu Khê Đình nhìn thấy mình.

Chu Khê Đình dường như khẽ nở nụ cười, cậu cảm thấy ai đó chạm vào gáy mình, lòng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ.

"Trời nóng quá, tôi đi tắm đây, Tiểu Dã, cho tôi mượn phòng tắm một lát được không?"

"Được ạ." Cậu vẫn cúi đầu.

*

"Tiểu Dã, tôi thực sự không tìm thấy xà phòng tắm của em, có thể qua đây tìm giúp thầy được không?"

Giọng Chu Khê Đình lại truyền đến.

Tiểu Dã ghé vào bàn học, toàn thân run rẩy, xương bả vai gầy gò nhô cao tựa hai con bướm sắp phá kén bay ra.

Cậu thấp thỏm không yên nhìn hai tay mình, đột ngột đứng dậy khỏi ghế, không để ý đến câu hỏi của Chu Khê Đình, dùng tư thế chạy trốn chạy ra khỏi phòng.

Mọi âm thanh ngừng lại, ngoài cửa sổ dường như trời vẫn đang mưa.

Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.

Tiêu Lâm mệt mỏi dựa vào tấm màn trắng trên sân khấu, cơ thể vẫn chưa thôi run rẩy, màu hồng nhạt trên mặt cũng chưa hoàn toàn biến mất. Một tràng vỗ tay đột nhiên vang lên, Tiêu Lâm mở mắt ra, nhìn thấy Nguyễn Huy đang vỗ tay cùng khuôn mặt tươi cười của chị Lily.

"Không tồi, làm tốt lắm, tuy có một số chỗ xử lí còn non nớt nhưng vẫn là một hạt giống tốt." Nguyễn Huy đi tới vỗ vai cậu, nói với người bên cạnh, "Đi xem thầy Phương tỉnh ngủ chưa, bảo anh ấy lại đây đối diễn với Tiêu Lâm."

"Vâng." Nhân viên công tác nhận lệnh sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ánh mắt Nguyễn Huy vẫn đặt trên người Tiêu Lâm, là loại ánh mắt hoàn toàn khác biệt so với lúc cậu mới bước vào phòng. Tiêu Lâm có chút thụ sủng nhược kinh, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

Khi vừa nhận được đoạn kịch bản mà nhân viên đưa cho, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mười mấy ngày nay, cậu đã đọc kịch bản của "Ngư Dương" đến ba, bốn lần, tất cả những phân cảnh có lời thoại và cảm xúc quan trọng cậu đều nghiền ngẫm từng câu, từng chữ. Cảnh thử vai hôm nay quả nhiên là cảnh cực kì quan trọng, khi đọc kịch bản cậu đã sớm học thuộc lòng lời thoại của phân đoạn này.

Trên đường đến buổi thử vai và trong quá trình chuẩn bị, cậu vẫn hơi hồi hộp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một cảnh tượng trang trọng như vậy.

Nhưng không biết vì sao, khi cậu thực sự đứng trước tấm màn sân khấu, bắt đầu nhập vai Tiểu Dã, căng thẳng và bất an đột nhiên rời khỏi cơ thể. Cậu giống như căn bản không còn tâm trí để lo lắng những chuyện khác, bởi vì khoảnh khắc kia cậu cảm thấy mình chính là Tiểu Dã, một thiếu niên trong ngõ nhỏ cô độc, hoang mang, sa vào lưới tình.

"Ánh mắt của cậu quả nhiên không tồi." Giọng của Nguyễn Huy lần nữa truyền tới, nhưng dường như không phải đang nói chuyện với cậu.

Cậu xoay người, Trần Chí Thanh đã đi đến phía sau, ánh mắt họ nhất thời giao nhau giữa khoảng không, nhưng Trần Chí Thanh lại nhanh chóng dời tầm mắt.

"Tôi đã nói rồi, cậu ấy sẽ không làm cho ngài thất vọng." Trần Chí Thanh lướt qua cậu, bước tới bên cạnh Nguyễn Huy.

Không biết vì sao, cậu cảm thấy Trần Chí Thanh có vẻ hơi mất hứng.

"Ừ." Nguyễn Huy gật đầu với hắn, "Trẻ trung, hoạt bát, ngoan cường từ trong xương cốt, đây chính là kiểu diễn viên mà tôi thích. Tôi đã nhờ người gọi tiền bối đến đối diễn với cậu ấy rồi. Tiêu Lâm, lát nữa cậu sẽ diễn với thầy Phương, tôi muốn xem khi hai người phối hợp với nhau sẽ như thế nào."

"Vâng, đạo diễn Nguyễn." Cậu gật đầu đáp lại, ánh mắt bất giác rơi trên người Trần Chí Thanh.

Trần Chí Thanh dường như biết cậu đang nhìn mình, nhưng lại không có bất kì phản ứng nào. Không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi chua xót.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Theo tầm mắt của Nguyễn Huy, cậu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mặc sơ mi trắng đang bước vào phòng dưới sự hướng dẫn của nhân viên.

Cậu biết người này, ảnh đế Phương Liên Sơn, ra mắt hơn mười năm, từng diễn rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh vô cùng nổi tiếng, cũng nhận về một số giải thưởng nam chính xuất sắc nhất. Cậu không bao giờ nghĩ rằng ảnh đế Phương Liên Sơn sẽ nhận bộ phim điện ảnh với đề tài đồng tính này, phải thừa nhận rằng Nguyễn Huy rất có máu mặt.

Nguyễn Huy nhìn thấy Phương Liên Sơn, bèn nhanh chóng vẫy tay với hắn: "Thầy Phương, anh tới đây mau lên, mau đến xem tôi chọn diễn viên đối diễn với anh này."

Không biết có phải ảo giác không mà cậu thấy sắc mặt Trần Chí Thanh càng âm u hơn trước.

Nhưng Phương Liên Sơn đã tới rồi, dù sao người ta cũng là tiền bối, cậu không thể chú ý tới chuyện khác được, nên chỉ đành mỉm cười tiến lên, chủ động chào đón Phương Liên Sơn: "Chào thầy Phương, em là Tiêu Lâm."

Khi đến gần, Tiêu Lâm mới nhận ra Phương Liên Sơn thực sự rất cao, còn cao hơn cậu nửa cái đầu, thoạt nhìn không khác Trần Chí Thanh là mấy.

Phương Liên Sơn tuy là ảnh đế, nhưng không hề tự cao. Anh bắt tay Tiêu Lâm, khách khí đáp lại một câu: "Xin chào, tôi là Phương Liên Sơn."

"Người trẻ tuổi có ngoại hình xuất chúng lắm nhé, đạo diễn Nguyễn." Phương Liên Sơn nói xong lại quay về phía Nguyễn Huy, "Có thể khiến ngài vội vàng sai người đi gọi tôi, tôi nghĩ ngài hẳn là rất hài lòng."

"Ừ, đây có lẽ là Tiểu Dã mà tôi hài lòng nhất trong khoảng thời gian thử vai này, nên tôi muốn anh mau đến đối diễn với cậu ấy." Nguyễn Huy nói xong chợt nhớ ra chuyện gì, lại nhìn về phía Trần Chí Thanh bên kia, "Đúng rồi, giới thiệu với anh một chút. Vị này chính là giám đốc Trần, Trần Chí Thanh, là anh của giám đốc Tiểu Trần của Văn Thanh Ảnh Nghiệp."

Phương Liên Sơn tựa hồ cũng không quá ngạc nhiên, thái độ cũng không quá nhiệt tình, gật đầu với Trần Chí Thanh, "Xin chào, giám đốc Trần, tôi là Phương Liên Sơn."

Biểu cảm trên mặt Trần Chí Thanh rất lạnh nhạt, vươn tay, nói: "Trần Chí Thanh."

"Được rồi." Nguyễn Huy vỗ tay, nói với Tiêu Lâm và Phương Liên Sơn: "Đừng nói mấy lời khách sáo nữa, bắt đầu đối diễn đi, diễn đoạn nào hai người tự thương lượng, chủ yếu là tôi muốn xem hai người có va chạm ra lửa hay không."

"Này, Tiêu Lâm, cậu có ý tưởng nào không?" Phương Liên Sơn hỏi.

Thực ra, đây là bậc thang để Tiêu Lâm bước xuống. Vì lỡ Tiêu Lâm không đọc kỹ kịch bản, Phương Liên Sơn tùy ý diễn một cảnh mà cậu căn bản không biết nội dung là gì, thì chẳng phải cậu có vẻ rất thiếu chuyên nghiệp sao.

Cậu âm thầm ghi nhớ sự chu đáo của Phương Liên Sơn, lắc đầu nói: "Cảnh nào cũng được, hơn nữa đây là lần đầu tiên em đóng phim vẫn chưa có kinh nghiệm, vẫn nên để thầy Phương chọn ạ."

"Cũng đúng," Phương Liên Sơn mỉm cười, "Vậy chọn cảnh Chu Khê Đình buộc Tiểu Dã phải thừa nhận rằng, cậu ấy thích mình khi hai người đang ở phòng học nhé."

"Vâng, không vấn đề gì ạ." Tiêu Lâm đã ghi nhớ cảnh này từ lâu rồi.

Phương Liên Sơn đặt điện thoại vào tay trợ lý, đi đến bức màn trước sân khấu. Tiêu Lâm xoay người đang chuẩn bị đi theo, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cậu lại quay ngược về, đến cạnh Trần Chí Thanh nói nhỏ: "Tôi đi nhé."

Trần Chí Thanh nhìn cậu một cái: "Đi đi, diễn cho tốt."

"Được." Lúc này, cậu mới như trút được gánh nặng mà bật cười.

Sau khi ngồi xuống bàn học, cậu nhắm mắt lại hít sâu hai cái, camera tích một tiếng, bắt đầu diễn.

Trời vẫn mưa, mưa liên miên không dứt, ánh đèn tù mù trong căn phòng oi bức. Hôm nay họ đang đọc thơ của Tô Đông Pha,

"Thế sự nhất trường đại mộng

Nhân sinh kỉ độ thu lương.

Dạ lai phong diệp dĩ minh lang

Khán thủ mi đầu mấn thượng..."

* Dịch nghĩa (Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)

Việc thế một trường mộng lớn

Đời người mấy độ buồn thu

Hành lang đêm gió vi vu

Phất phới đầu mày mé tóc...

"Tiểu Dã thích nhà thơ nào nhất?" Chu Khê Đình đặt cuốn sách trên tay xuống, nghiêng người nhìn về phía Tiểu Dã.

Bọn họ vốn dĩ đang ngồi vai kề vai, giờ phút này gần càng thêm gần.

Tiểu Dã cúi đầu, liếc nhìn cổ tay hai người đặt sát nhau, nói nhỏ: "Tô Đông Pha."

"Ồ?" Chu Khê Đình đột ngột quàng tay lên lưng ghế phía sau Tiểu Dã, sáp lại gần cậu, "Vì sao vậy?"

Tiểu Dã không nói lên lời, cúi đầu càng thấp hơn, để lộ chiếc gáy trắng nõn.

Ánh mắt Chu Khê Đình dừng lại trên chiếc cổ trắng như ngọc kia vài giây, bất chợt vươn tay nắm lấy, mờ ám xoa nắn.

"Vậy Tiểu Dã có thể nói cho thầy nghe câu thơ mà em thích nhất của Tô Đông Pha hay không?"

Bàn tay to lớn mang theo vết chai mỏng, chậm rãi xoa bóp trên làn da nhẵn nhụi, cơ thể thiếu niên gầy yếu như bị lửa thiêu, nóng bỏng, đau rát.

Tiểu Dã vùi đầu vào cánh tay, hơi thở thoát ra run rẩy, yếu ớt, "...ký phù du ư thiên địa, diểu thương hải chi nhất túc, ai ngô sinh chi tu du, tiện Trường Giang chi vô cùng."*

* Dịch nghĩa (Bản dịch văn xuôi của Phan Kế Bính)

"...gửi thân phù du ở trong trời đất, nhỏ nhặt như hạt thóc ở trong bể xanh, thương cho sự sống của ta không được bao lâu mà khen cho con sông này dài vô cùng."

Căn phòng đột nhiên chìm vào im lặng, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi dưới mái hiên, cùng tiếng quạt kêu nhạt nhẽo, vô vị. Tiểu Dã thấp thỏm ngẩng đầu, sau đó cậu rơi vào một đôi mắt thấp thoáng ý cười.

Chu Khê Đình ép sát, dồn cậu đến chân tường, dùng tay nâng cằm cậu lên, toàn thân cậu đang run rẩy, ngay cả lông mi cũng chịu chung số phận.

"Sao mặt Tiểu Dã lại đỏ vậy?" Sau khi nói xong, Chu Khê Đình vòng tay qua lưng, ôm lấy eo cậu, "Tiểu Dã, vì sao không dám nhìn thầy? Hửm?"

"Em... Em không..." Tiểu Dã lắc đầu, thân thể không tự chủ sáp lại gần Chu Khê Đình, hai bờ môi cũng sắp chạm vào nhau...

"Dừng!!!"

Một tiếng gào đột ngột vang lên, cắt đứt cảnh tượng ái muội này. Tiêu Lâm cũng chậm rãi hồi phục sau sự khó chịu tột độ.

"Tiêu Lâm, trạng thái của cậu không đúng, không phải vừa rồi cậu diễn rất tốt sao? Tại sao bây giờ trạng thái lại hoàn toàn không ổn vậy hả?!" Giọng của Nguyễn Huy hơi lớn, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lâm phía sau màn hình, "Cảm giác của Tiểu Dã khi Chu Khê Đình đến gần hẳn là chờ mong cùng mê luyến, chính là xuất phát từ sự e lệ không dám biểu lộ của thiếu niên, nhưng nó tuyệt đối không giống vẻ mặt của cậu. Biểu hiện của cậu đối với Chu Khê Đình vừa rồi tất cả đều là kháng cự, cảnh cuối cùng cậu cần phải dán môi lên, kết quả cậu lại tránh đi, tránh cái gì mà tránh?! "

Bị quở mắng trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Lâm chỉ biết hổ thẹn cúi đầu. Cậu không trách Nguyễn Huy vì Nguyễn Huy nói hoàn toàn chính xác, đúng là cậu kháng cự Phương Liên Sơn.

Khi diễn một mình, cậu có thể hóa thân trọn vẹn thành Tiểu Dã. Nhưng khi đối mặt với Phương Liên Sơn, cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng bản thân không thể trở thành Tiểu Dã, không thể nảy sinh tình yêu với Phương Liên Sơn.

Khi còn đi học, giáo viên từng nói có ba trường phái diễn xuất chủ yếu, là biểu cảm, trải nghiệm và phương pháp. Cậu tưởng bản thân thuộc loại trải nghiệm, tự mình trải nghiệm cuộc sống của nhân vật, hoàn toàn hóa thân thành vai diễn, chỉ có như vậy mới có thể diễn xuất tốt.

Nói cách khác, chỉ khi cậu cảm thấy bản thân là Tiểu Dã thì mới có thể hành động như Tiểu Dã.

Nhưng khi đối mặt với Phương Liên Sơn, cậu làm thế nào cũng không thể đặt cảm xúc vào đó.

Cậu ủ rũ đứng một chỗ, vừa áy náy vừa sốt ruột. Phương Liên Sơn đi tới, vỗ vai cậu, an ủi nói: "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu kháng cự với những tiếp xúc đó của tôi là chuyện bình thường, nhưng nhìn vào mắt cậu tôi không cảm thận được tình yêu của Tiểu Dã dành cho Chu Khê Đình, điều này hơi khó đấy. Cậu có thể nghĩ như thế này, Tiểu Dã trong phim là một cậu bé mồ côi cha từ nhỏ, Chu Khê Đình lại hơn cậu ấy 18 tuổi, cậu không nghĩ rằng thật ra tình cảm của Tiểu Dã gửi gắm trên người Chu Khê Đình vừa là ái mộ, lại vừa là tình thân gia đình sao? Trong lòng cậu ấy, Chu Khê Đình có đôi khi là người yêu, có đôi khi lại là cha mình."

"Cha ạ?" Cậu ngẩng đầu, nhìn Phương Liên Sơn.

"Đúng thế, là cha. Cậu thử cảm nhận một chút loại tình cảm này, rồi chúng ta làm lại lần nữa." Phương Liên Sơn nói xong thì quay về ngồi bên bàn học.

Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nghĩ tới chuyện gì, bỗng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, tìm kiếm phương hướng Trần Chí Thanh đang đứng.

Tình cảm của Tiểu Dã đối với Chu Khê Đình là vừa giống người yêu, vừa giống cha. Liệu tình cảm của cậu đối với Trần Chí Thanh có phải cũng thuộc loại này không?

Khi Phương Liên Sơn nói ra những lời này, gần như trong nháy mắt cậu đã nghĩ tới Trần Chí Thanh.

Trần Chí Thanh đứng bên ngoài, tây trang phẳng phiu, thấy cậu nhìn về phía mình bèn khẽ cười một cái.

Cậu giống như gặp được ánh mặt trời trong màn sương, đột nhiên hiểu ra mình phải diễn như thế nào.

Cậu trở về, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Phương Liên Sơn. Camera lại khởi động, cậu nâng tay ôm lấy cổ Phương Liên Sơn.

Nụ hôn trong dự đoán không xảy ra, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng động, là mẹ cậu, Văn Quyên đã về nhà.

Chu Khê Đình ôm cậu, vùi đầu vào cổ cậu hít một hơi thật sâu, "Tiểu Dã..."

Hơi thở của cậu khẽ run rẩy, ôm Chu Khê Đình càng chặt hơn, nói: "Thầy ơi... Ngày mai mẹ em ra ngoài chơi với bạn bè... Buổi tối sẽ không về...."

"Tốt, cắt!!"

Nguyễn Huy cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng, đứng dậy vỗ tay không ngớt, dưới sự tán thưởng của Nguyễn Huy tất cả mọi người ở phim trường đều đồng loạt cổ vũ, nhất thời tiếng vỗ tay tựa như mây.

Cậu quay đầu lại trong những âm thanh đó, nhưng lại không nhìn thấy hình bóng làm trái tim cậu rung động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.