Người Ở Chung Cuồng Ngạo

Chương 8



Cái mông của cô cố gắng chuyển động ra phía trước, nhưng bắp đùi anh lại trực tiếp áp chế đầu gối cô, “Không nên lộn xộn”.

“Tư thế này em không ngủ ngon”

“Cho nên thế nào? Em không ngủ được thật sao?”

“Đúng”

Anh vẫn còn ở trong cơ thể cô rục rịch ngóc đầu dậy, cho dù cô có ngủ tốt đến mấy, thì không cách nào không coi thường được nữa

Ngũ Tư Trần giữ eo cô, “Em đã không ngủ được, chúng ta vận động, vận động hết bản thân cho dễ ngủ”

“Em…. Em chưa nói là muốn….. ừ ---“. Anh cuồng mãnh ở trong cơ thể cô rút ra đưa vào, để cho cô kêu rên lên.

“Giọng nói trẻ con lúc này khiến người ta điên cuồng!”. chỗ sâu hoa huy*t của Lam Huệ Tâm truyền đến cảm giác rung động phấn khởi, anh nhanh chóng đong đưa mông, đem nam tính ngang tàng không biết bao nhiêu lần chen vào hoa huy*t rất chặt của cô. Vách tường thịt mịn màng của cô ma sát từng trận tê dại.

Anh mỗi lần mạnh mẽ đi vào, ngực đầy đặn của cô cũng đung đưa theo.

“Ừ….. Không nhanh được……” Sức lực trên người cô với tốc độ kinh người đã trôi mất đi.

“Vẫn chưa xong!”

Anh điều chỉnh thân thể mềm mại của cô thành tư thế chạy nước rút, để cho cô nằm sấp nhếch lên, anh tiếp tực ở phía sâu tiến công, mang cho cô tràn đầy kích thích cùng khoái cảm.

“A……” rất có cảm giác……..

Nam tính của anh đang xoay người bừa bãi trong vách thịt non mềm của cô, môn nhẹ dán tai của cô, “Em làm cho anh ướt thật tốt”.

Dịch yêu tràn ra, khi anh rút ra dục vọng, mật dịch đều chảy ra, không chỉ bắn vào phần bụng của hai người, còn dính ướt lên ga giường.

“Em cắn được thật chặt…. là muốn khiêu chiến với anh sao?”. hoa huy*t của cô càng ngày càng co chặt lại, cuối cùng chính mình cũng không còn cách nào.

“Không! Em…. Em không có…..” Đầu của cô cứ lắc mãi, mặt xinh đẹp càng đỏ hơn.

Anh biết cô mau đến cao triều, mà anh, sẽ không để cho cô được như ý quá mức.

Anh đột nhiên dừng lại động tác, để cho cô đang ở đám mây nhẹ nhàng đột nhiên hạ xuống…..

Cô cắn môi dưới, khoái cảm trong cơ thể nháy mắt biến mất, cảm giác trống không bao phủ lấy cô!

Nước mắt tràn mi, nhìn cô thật điềm đạm đáng yêu.

Anh đưa lưng về phía cô, không thấy nét mặt cô dịu dàng động lòng người như vậy, cố ý hỏi, “Còn muốn sao?”

“Em….. muốn!”

Khát vọng trong cơ thể không ngừng trèo cao, khiến cô khó nhịn, cuối cùng không để ý dè dặt liền nói ra nguyện vọng.

“Anh cũng cảm thấy như vậy, em còn cắn anh không thả”. Quả thật, hoa huy*t của cô không cho anh ra, ngược lại vẫn cắn chặt, “Xem cái phần thành thục này, hưởng thụ thất tốt đi”. Một tay anh giữ chặt eo của cô, một tay xoa nắn cặp vú của cô húc vào, sức lực eo điên cuồng tấn công, đảo sâu trong hoa tâm, nhiều lần khiến cô run rẩy.

Cô rên lên yêu kiều, thân thể nhỏ ở trong dục vọng sâu run rẩy……

Cao triều khiến cả người và linh hồn cô làm tù binh!

Lam Huệ Tâm đem bữa tối nóng hổi lên bài, ba món ăn một món canh đều là món anh thích, sau đó xem đồng hồ treo tường, không khỏi buồn bực. Đã 6h30 rồi, lúc anh về ăn tối cũng không bị trễ bao giờ, tối nay là thế nào?

Lam Huệ Tâm gọi điện thoại riêng cho anh, lại là trạng thái tắt máy!

Cô chưa từ bỏ ý định, gọi số trong công ty của anh, vang lên thật lâu, cũng không có người nghe.

Lam Huệ Tâm ngồi trong phòng khách, nhìn cửa chằm chằm,chờ anh trở lại. Anh đang ở đâu? Tại sao anh không gọi điện thoại cho cô? Chẳng lẽ anh không biết cô sẽ vì anh mà lo lắng sao? Lòng của cô không ngừng trộn lẫn, vừa kinh sợ, lại lo lắng.

Cô sợ ra khỏi cửa sẽ cùng anh lướt qua nhau, hơn nữa, cô không biết rốt cuộc anh đang ở đâu, cũng không biết đi đâu tìm anh, chỉ có thể chu môi chờ đợi.

Thức ăn lạnh, anh còn chưa trở lại!

Anh rốt cuộc ở đâu?

Cô thật sự rất sợ!

Cô đã mất đi mẹ mình, cô không muốn mất anh nữa!

Đối với cô mà nói, chỉ còn lại anh để cho cô dựa vào……

Cô nhận định anh là người thân nhất của mình!

Không, cô không muốn mất đi anh, cô không cần mất đi anh…..

Mau trở lại đi! Van xin anh, Ngũ Tư Trần…. mau trở lại bên cạnh em….

Lam Huệ Tâm vì một lòng trên người anh, cũng không thấy đói bụng. Cô nhìn kim đồng hồ, lòng của cô càng lúc càng sợ. 12 giờ, anh còn chưa có trở lại, cô muốn tìm chút chuyện để làm, nếu không cô sẽ suy nghĩ lung tung tới mức phát điên! Lam Huệ Tâm vì không có khẩu vị, không thể làm gì khác hơn là cho hết cả 3 món ăn và 1 món canh vào trong thùn rác, rửa sạch hết bát đĩa rồi cô chuẩn bị đi tắm!

Ngày mai cô còn phải đi học, cô không nên thức đêm chờ anh.

Nhưng, tắm xong, cô ở trên giường lăn qua lộn lại, không ngủ được.

Cô ôm chăn gối, dựa vào trong phòng khách chờ.

Cô hy vọng anh trở lại……

Tình hình khác thường của anh hiện nay, để cho cô rất lo lắng!

Cô cần anh!

Anh không thể không trở lại!

Cô đã mất đi người thân rồi, chỉ còn lại một mình anh.

Lam Huệ Tâm đau khổ, phát hiện mình lệ thuộc vào anh sâu như vậy.

Tâm tình của cô cũng rất sợ hãi, nhưng cô lại an ủi mình, anh không có bộ dạng thất thường như vậy, anh nhất định sẽ bỏ rơi cô, nhất định sẽ trở về. Nếu anh trở lại thấy cô ngã bệnh, nhất định sẽ đau lòng. Anh không có ở đây, cô phải chăm sóc mình thật tốt mới đúng! Cho nên, không cần ngủ ở phòng khách, để tránh cảm lạnh, cô nên về phòng ngủ.

Cô vừa nghĩ vừa trở về gian phòng, từ từ mở mắt chờ, chờ….. mí mắt cô càng lúc càng nặng, cuối cùng không địch lại cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

Ba ngày liên tiếp, cũng không thấy bóng dáng Ngũ Tư Trần đâu. Từ buổi chiều ngày đầu bữa ăn tối còn vứt sạch, Lam Huệ Tâm không xuống bếp nữa, bởi vì cô nấu những thứ kia xong lại không ăn thật là tiếc!

Dù sao một mình cô căn bản không ăn hết nổi chỗ thức ăn đó, vì vậy, cô sẽ ăn xong bữa tối sau khi tan học rồi mới về, hoặc mua một phần ăn về nhà.

Ngày hôm sau anh không trở về ăn tối, cô lợi dụng lúc tan lớp gọi điện thoại công ty hỏi thăm nguyên nhân, thư ký chỉ nói anh đi công tác, tắt máy điện thoại. Bởi vì hàng tung Ngũ Tư Trần bí ẩn, tâm tình của cô cũng bất ổn theo, không có lúc nào trong đầu là không có hình bóng anh, thiếu chút nữa liền vô tâm với việc học.

Chỉ là, đến ngày thứ 4, sau khi tan học cô trở về, anh đã ở trong nhà!

Lam Huệ Tâm vui mừng chào đón anh, “Anh trở lại…..” Nhìn thấy có người ở phía sau anh, một cô gái diễm lệ khôn khéo dựa vào anh, nụ cười trên mặt cô ngưng lại.

Tại sao…. Anh không có đẩy ra cô ta?

Quan hệ giữa hai người bọn họ là như thế nào?

“Cô ta chính là người giúp việc mà anh nói sao?”. Người con gái xinh đẹp đưa ra ngón tay có móng màu đầy hoa văn chỉ vào Lam Huệ Tâm, tròng mắt khiêu khích nhìn cô, “Bụng của tôi, cô nhanh nấu cơm đi”

Lam Huệ Tâm nhìn về Ngũ Tư Trần lạnh nhạt, cảm thấy đau.

Nơi này khong phải ổ nhỏ ngọt ngào của bọn họ sao? Tại sao anh lại mang một người phụ nữ khác trở lại, hơn nữa cô ta tới cùng cô so đo với nhau!

Nhưng, cô nói cái gì cũng không kịp nói, anh đã nói ra lời tàn khốc, “Về sau, mệnh lệnh của cô ấy chính là lệnh của tôi, cô cũng phải tuân theo. Nhanh nấu cơm một chút!”. Anh thật coi cô như người giúp việc, muốn cô trở thành người giúp việc thật sự…. trước cô bỏ cho anh tất cả tính là gì?

Người đàn ông này vô tâm lại không có tình, lợi dụng xong thân thể của cô, lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo điên cuồng rồi sao?

Người phụ nữ xinh đẹp phát hiện Lam Huệ Tâm cũng giấu được vẻ ai mộ cùng đau lòng, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, quan hệ giữa hai người này cũng không đơn thuần! cô lập tức ghen tị cùng phòng bị với Lam Huệ Tâm.

Ngũ Tư Trần không thèm nhìn thấy cô, ôm người phụ nữ xinh đẹp về phía gian phòng, “Lỵ Lỵ, anh dẫn em đi ra phòng khách nghỉ”.

“Em không muốn ngủ phòng khách, em muốn ngủ phòng của anh….” Viên Lỵ Lỵ nũng nịu nói nhỏ, âm thanh dụ dỗ.

Ngũ Tư Trần mắt điếc tai ngơ, nhíu lại mày biểu hiện anh không vui.

Anh sẽ không đem phòng mình cho người phụ nữ này ngủ, chỉ tưởng tượng tới việc cô ta ngủ giường của anh, toàn thân anh liền không thoải mái.

“Em muốn ngủ phòng của anh……” Ngũ Tư Trần gương gượng để cho cô ôm lấy cũng không có đẩy cô ra, bước chân tự động đi về phía phòng khách, Viên Ly Ly muốn cùng anh đi xa nhà trở về có thể điều chỉnh khoảng cách, có một nơi nghỉ ngơi một chút. Lam Huệ Tâm nhìn vành tai và tóc mai bọn họ chạm vào nhau, thân mật nhưu vậy, lòng cô tan nát.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mới mấy ngày mà thôi, mọi thứ của cô liền thay đổi rồi! Thế giới của cô liền lâm vào đen tối rồi sao?

Ngũ Tư Trần cũng chỉ là một cái sai, tại sao phải biến thành như vậy, trong mắt hoàn toàn không có cô tồn tại?

Cô cảm thấy quá đau khổ, cả người như một pho tượng đứng ngây người, thật lâu cũng không có động tĩnh.

Đợi đến khi cô có cảm giác, chân của cô cũng tê dần.

Cô kéo bước chân nặng ngàn cân đi về phía gian phòng, muốn cất sách đi xong đi mua món ăn, nhưng lúc cô ra khỏi phòng, Viên Lỵ Lỵ dùng đôi tay vòng eo, đặt lên vòng trên của cô ta, sau đó ngăn cẳn đường đi của cô, “Đây là phòng của Tư Trần không phải sao? Cô vừa rồi lấy cái gì đi vào?”. Cô ta đang vì Ngũ Tư Trần không cho cô ta vào phòng anh mà hờn dỗi, vừa đi ra thấy Lam Huệ Tâm, khiến cô ta càng tức giận hơn.

“Tôi…..”

“Cô là ăn trộm! Tôi muốn nói cho Tư Trần”. Viên Lỵ Lỵ cầm lấy cổ tay cô dẫn tới thư phòng Ngũ Tư Trần.

“Tôi không phải ăn trộm…..”

Gương mặt Viên Lỵ Lỵ trở nên dữ tợn, “Tôi nói phải là phải! Người giúp việc như cô mà dám mạnh miệng với chủ nhân sao?”

“Chủ nhân?”. Cô trợn mắt kêu lên một tiếng.

“Không sai! Tôi muốn gả cho Tư Trần, sau này sẽ là chủ nhân của cô”. Chỉ là, cô tuyệt đối sẽ đuổi Lam Huệ Tâm, bởi vì Lam Huệ Tâm có phong cách như dòng nước hồn nhiên vậy, đối với cô ta là áp lực rất lớn!

“Tôi không tin”. Lam Huệ Tâm tự lẩm bẩm.

“Tư Trần, em vừa rồi đi ra thấy cô ta đang ở trong phòng anh lén lút, anh nhất định phải trừng phạt cô ta nặng vào”. Đẩy cửa thư phòng ra, Viên Lỵ Lỵ tố cáo.

“Tôi không có, tôi chỉ là lấy đồ của mình mà thôi”

“Các người! Các người ngủ cùng nhau?”. Mặt Lỵ Lỵ lập tức thay đổi, chuyển sang Ngũ Tư Trần, “Tư Trần, em muốn anh giải thích cho em!”

Ngũ Tư Trần nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Viên Lỵ Lỵ, “Có cái gì mà phải giải thích? Giường cô ta hử, giường của anh tạm thời cho cô ta ngủ”

“Các người không có ngủ chung với nhau sao?”. Ngũ Tư Trần gật đầu một cái, “Vậy thì sao? Chuyện giữa nam nữ toàn là tình nguyện hết”.

Viên Lỵ Lỵ cực kỳ tức giận nhìn anh, cô không cách nào dễ dàng tha thứ chuyện người giúp việc ngủ giường của anh, mà cô lại không được, không khỏi nói tức, “Tư Trần, em với anh trở lại là muốn nói chuyện hôn sự của hai chúng ta, nếu anh không có ý này, em không muốn lãng phí thời gian, dĩ nhiên, hai nhà chúng ta kết thân không thành công, kế hoạch hợp tác lần này cũng hủy bỏ!”

Ngũ Tư Trần ngưng lại, kế hoạch lần này có thể khiến anh tiến tượng vị trí ủy viên quản trị, mà bố anh cũng mượn cơ hội tốt để về hưu, anh không thể phá hỏng.

Anh dịu dàng an ủi Viên Lỵ Lỵ, “Anh cũng chỉ thấy cô ta đáng thương không nhà để về, nếu như em phải đuổi cô ta ra ngoài, anh không phản đối, nhưng phải chờ khi nào kết hôn với anh đã”

Bọn họ thật sự muốn kết hôn……

Lam Huệ Tâm không ngừng đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn mất sắc.

“Hiện tại không thể đuổi cô ta đi sao?”. Viên Lỵ Lỵ cảm thấy, Ngũ Tư Trần còn để ý tới cô, vì vậy, cô ta càng nhìn Lam Huệ Tâm càng thấy chói mắt!

“Hiện tại em còn chưa phải vợ chính thức của anh, cho nên, em không có quyền này!”. Một điểm này, anh cũng rất kiên trì.

Viên Lỵ Lỵ tức giận nhìn anh chằm chằm, nhưng không muốn vạch mặt anh, bởi vì, cô thật sự vừa nhìn thấy anh đã yêu, rất muốn gả cho anh.

Cô thấy toàn thân Lam Huệ Tâm run rẩy, mặt trắng bệch, dù sao cô ta sớm muộn cũng bị xử lý đi, hơn nữa cô ta bé nhỏ như vậy, không phải đối thủ của Viên Lỵ Lỵ cô!

“Tốt lắm, đừng tức giận nữa! Em không muốn nghỉ ngơi một chút, anh dẫn em ra ngoài cho thoải mái, sau khi ăn xong sẽ đưa em về nhà”

Ngũ Tư Trần dỗ Viên Lỵ Lỵ, bởi vì thân thể của cô giắt trên người mình, hoàn toàn không nhìn Lam Huệ Tâm một cái, hai người vui vẻ đi ra cửa.

Trước khi đi, Viên Lỵ Lỵ nhìn Lam Huệ Tâm với con mắt thắng lợi.

Lam Huệ Tâm nhìn cửa đóng lại, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống.

Cô nghe được rõ ràng, thấy rõ ràng! Trong mắt của anh hoàn toàn không có cô, cô làm tất cả, đều là si tình, đều là ngu, anh tuyệt không cảm tạ, không hề có chút cảm giác nào, không có cảm động…. cô cảm thấy anh là ma quỷ vô tâm!

Mà cô, lại có thể dựa dẫm vào Ngũ Tư Trần vô cảm, cô thật sự rất ngu, vô cùng đần!

Cô lau đi nước mắt trên mặt, không ngừng ra lệnh mình: Không cho phéo khóc! Không thể bị như thế! Không phải vì người đàn ông không yêu mình mà rơi nước mắt!

Mẹ cô vì nuôi cô mà bất kì khổ đau nào cũng trải qua, cô là con gái mẹ mình, cô nhất định có thể.

Lam Huệ Tâm trở về phòng sửa sang quần áo, lấy toàn bộ thứ của mình mang đi.

Cô thấy rõ ràng người đàn ông này rồi!

Vĩnh viễn cô cũng sẽ không trở về nơi này nữa, vĩnh viễn không cần để cho anh làm hại nữa!

Lam Huệ Tâm mạnh mẽ đóng cửa lại, phát hiện ngoài trời đang mưa như trút nước. Đây là cái gì trời ạ? Tháng chín, mà ngay cả ông trời cũng cản trở cô sao? Cũng may, ông trời cũng thương cảm cho cô, giúp cô rơi lệ?

Cô quên mang dù ra ngoài, mưa càng ngày càng lớn, thân thể của cô nhanh chóng bị ướt.

Cô ướt sũng, cũng là người ngốc nghếch thất tình!

Lam Huệ Tâm đi trong mưa, tâm tình càng đau buồn hơn.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên một chiếc xe lóe sáng đi tới, tốc độ xe cực nhanh hướng cô mà đến.

Cô ngước mắt nhìn, đối phương cũng nhìn thấy cô, nhưng không kịp nữa, tay lái ngắt một cái, đối phương đâm thẳng vào cây đại thụ ven đường, mà cô, cũng sợ hãi khiến cả người mềm nhũn, té xỉu trên đất.

Mưa…. Vẫn rơi xuống!

Tiếng xe cứu thương từ xa đến gần…..

Lam Huệ Tâm vừa mở mắt, thấy Đường Ngữ Thi cùng Thương Ly Yên ở bên cạnh cô.

“Tớ……” vừa mở miệng, giọng khàn khàn chạy tới cổ họng. Đường Ngữ Thi mang nước cho cô uống.., Thương Ly Yên thì tức giận mắng to, “Làm sao cậu lại không quý trọng tính mạng của mình như vậy? tại sao cậu muốn tự sát? Vì tên Ngũ Tư Trần sao? Anh ta thế nào mà cũng không tìm tới cậu? cậu có phải vì quan hệ với anh ta mà tự sát hay không?”

Lam Huệ Tâm sững sờ, “Tự sát? Tớ không có a!”

“Không có sao? Cậu chút nữa bị xe đụng, cậu không biết sao?”

“Tớ nhớ được… xe không có đụng vào tớ, đụng vào bên kia……”

“Đó là do cậu may mắn, lần sau chắc không thể may mắn như vậy đâu… đợi chút, cậu không muốn tự sát sao?”.Thương Ly Yên ngẩn người, vón định nhiều lời nói với cô nhưng lại mắc ở cổ họng.

“Tớ không có! Có thể là trời mưa to nên không nhìn rõ, mới chút nữa là ngoài ý muốn… vì sao các cậu lại tới?”

“Túi xách của cậu có điện thoại di động, trong đó có số của bọn tớ, bệnh viện gọi tới tìm”.

“Cám ơn các cậu đã tới thăm tớ”

“Khỏi phải cảm tạ! Tiền thuốc thang tớ nộp giúp cậu hết rồi, cậu ân tâm ở đây hai ngày”. Thương Ly Yên nói.

“Tớ có thể đem tiền trả lại cậu…..” Cô trước khi ra ngoài có nhìn sổ tiết kiệm, trong thời gian này cô có lưu lại 3 vạn, số lượng không nhiều, nhưng cô đã tận lực.

“Một số tiền nhỏ, không cần so đo như vậy”. Thương Ly Yên nhìn cô, đột nhiên hỏi nghiêm chỉnh, “Cậu có phải cùng Ngũ Tư Trần chia tay sao?”

Vành mắt Lam Huệ Tâm đỏ lên, con mắt khổ sở rũ xuống, không nói một câu.

Đường Ngữ Thi nhìn Thương Ly Yên, muốn cô không cần hỏi chỗ đau của Lam Huệ Tâm.

“Về sau cậu có chỗ nào để đi không? Muốn tới nhà tớ không, nhà tớ có phòng trống”. Đường Ngữ Thi đổi đề tài.

Lam Huệ Tâm lắc đầu. cô không muốn làm kỳ đà cản mũi!

“Đi tới chỗ tớ tốt lắm, muốn không?”. Thương Ly Yên định thần nhìn cô.

Cô vẫn lắc đầu.

“Cám ơn ý tốt của các cậu, nhưng tớ muốn thuê phòng ở ngoài”

“Cậu muốn thuê ở đâu?”

“Gần trường đi!”

“Tớ giúp cậu sắp xếp”. Thương Ly Yên hết sức nhiệt tình.

“Tớ giúp cậu chuẩn bị một chút vật cần thiết”. Đường Ngữ Thi mỉm cười nói.

“Các cậu thật tốt, cám ơn!”

“Ba người chúng ta là bạn tốt, đây là chuyện phải làm!”. Thương Ly Yên ôm nhẹ lưng cô.

Cô biết Lam Huệ Tâm buồn bực không vui, nhất định tình yêu không thuận lợi bị đuổi ra ngoài!

Ban đầu kế hoạch của cô cùng Ngữ Thi đều có kết quả vừa lòng, không ngờ Huệ Tâm không thuận lợi như thế, cô cùng Ngữ Thi không cách nào cho cô đỡ đau khổ, ít nhất cô cần an ủi thì họ sẽ chìa tay giúp đỡ cô!

Đột nhiên, cánh cửa chợt có tiếng gõ nhẹ hai cái, giống như là ám hiệu.

“Huệ Tâm, cậu ở nơi này ngủ một giấc, ngày mai tớ trở lại thăm cậu”

Đường Ngữ Thi vuốt vuốt bụng to, đi ra hướng cửa.

Cô đẩy cửa ra, Phan Nghị đang kiên quyết chờ cô, “Nên về nhà thôi, em bé trong bụng em cũng nên ngủ!”. Tròng mắt Phan Nghị dịu dàng như nước nhìn Đường Ngữ Thi, như giữa cuộc sống chỉ có hai người bọn họ. “Em cũng nên về nhà, không thì anh sẽ đánh vào mông em!”. Tĩnh Phi Phàm cười tà một tiếng, khiến mặt Thương Ly Yên đỏ lên.

“Không nên ở đây nói cái này á!”. Cô áy náy cười cười với Lam Huệ Tâm, lôi kéo Tĩnh Phi Phàm ra ngoài.

Phan Nghị cũng ôm Đường Ngữ Thi rời đi, tình nồng ý mật không cần nói.

Lam Huệ Tâm nhìn, chỉ đau lòng, càng khó quá!

Bạn tốt đều có kết quả tốt đẹp, cô nên vui vẻ, nhưng cô vừa nghĩ tới tình cảnh của mình, không nhịn được mũi cay cay.

Nước mắt lẳng lặng rơi xuống…. không dám quá mức lỗ mãng, cũng không muốn làm cho người ta phát giác……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.