Người Ở Nơi Ngực Trái

Chương 10: Bình Minh



Thật may mắn vì sau gần hai giờ đồng hồ, Lão Ngũ rốt cuộc cũng an toàn thở hổn hển trở lại.

Thời điểm trông thấy giáo quan và đồng đội mình vẫn còn ở đó, hắn liền mở to mắt kinh ngạc: "Sao mọi người không về trước?"

"Hàn giáo quan nói cho dù là ai, chúng ta cũng không thể bỏ bất cứ người nào ở lại." Lão Nhị mỉm cười. "Vì thế nên chào mừng đồng chí Tiểu Ngũ rốt cuộc cũng tốt nghiệp lớp vỡ lòng về la bàn. Cậu thực sự đã làm được sau nhiều năm uổng công ăn tàn phá hoại rồi."

"Ước gì có rượu ở đây." Lão Tam chép miệng. "Huynh đệ làm một chầu lớn mừng tiểu Ngũ xóa mù thành công."

Lão Đại vỗ nhẹ vào gáy hắn: "Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn."

Hàn Tuyết trái lại cũng không cùng mọi người tiếp tục đề cập quá nhiều đến chuyện này. Nàng chỉ nói chúc mừng vì Lão Ngũ đã thành công, sau đó yêu cầu tiểu đội rời khỏi khu rừng.


Trên đường trở về thỉnh thoảng nàng vẫn sẽ âm thầm quan sát Trương Hàm Vận. Mà cô thì luôn vờ như không thấy, thỉnh thoảng cùng nàng chạm mắt sẽ lập tức tránh đi.

Đứa ngốc này chẳng lẽ thực sự không còn nhớ gì nữa sao?

***

Ngồi dưới gốc cây lớn tự mình đấm đấm đầu gối, Trương Hàm Vận khẽ thở dài khi phải chịu đựng cơn đau do từng mảnh ký ức hỗn loạn đang liên tục vây hãm trong đầu.

Kì thực cô đối với ngọn núi này có cảm giác vô cùng quen thuộc. Đồng thời cũng vô cùng mơ hồ. Chính là loại tâm tình do quá yêu thương nên mới sinh ra đau đớn.

Trương Hàm Vận chẳng còn hình dung nổi khuôn mặt của bóng dáng mà mình từng khắc ghi ấy nữa. Rõ ràng bản thân rất muốn gặp người ấy, rất muốn hỏi người ấy rằng thời gian qua sống có tốt hay không?

Lầm bầm thở dài, cô trách cứ: "Trương Hàm Vận, ngươi thực sự tệ đến mức này rồi ư?"


Mà hiện tại trước bếp lửa, Lão Tứ đang định gọi cô về ăn cơm thì nàng nâng tay tỏ ý không cần.

"Cứ để cô ấy yên tĩnh thêm một thời gian. Lát nữa tôi sẽ cùng cô ấy dùng bữa."

Kẻ mù cũng nhận ra Hàn giáo quan vô cùng dung túng Tiểu Lục.

"Hàn giáo quan, chúng tôi cảm thấy thực bất bình." Lão Tam bĩu môi lên án. "Nếu đổi lại là năm người chúng tôi, e rằng sớm đã bị bỏ đói rồi đúng chứ?"

Nàng vô thanh vô sắc đáp: "Nếu cậu còn tiếp tục lải nhải, Hàn Tuyết tôi không chỉ bỏ đói cậu mà còn sẵn sàng để cậu nhịn luôn những bữa sau đấy."

Trước sự tàn nhẫn mà Hàn giáo quan mang lại, Lão Tam đành âm thầm nuốt khan. Cố gắng nhét cục sợ hãi đang trào dâng vào sâu trong lòng.

Đại khái thì khi mọi người dùng bữa xong và bắt đầu lục tục trở lại lều trại nghỉ trưa, thì Trương Hàm Vận mới lững thững đứng lên trở lại.


"Hàn giáo quan, cô vẫn chưa ăn ư?"

Mở to mắt ngạc nhiên nhìn nàng, cô thề rằng bản thân sẽ vô cùng áy náy nếu như nàng thực sự vì mình mà chưa ăn.

"Lúc nãy tôi không thấy đói." Hàn Tuyết mỉm cười. "Nhưng giờ đột nhiên lại thấy đói rồi. Mau qua đây, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi."

Đồng chí Tiểu Lục ậm ờ. Nguyên lai đầu vẫn chưa kịp thông với sự 'đói' mà nàng vừa bảo.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

"À... vâng... tôi tới đây."

Cơm trắng, rau luộc, thêm vài nắm thịt khô, song nàng cũng cảm thấy đủ vì người ngồi bên cạnh kia chính là người nàng vẫn luôn chờ đợi.

Trương Hàm Vận hôm nay tốc độ ăn rất chậm. Phần vì ngượng ngùng khi đối phương là Hàn giáo quan, phần vì đang bận suy nghĩ về chữ Tuyết do chính tay mình khắc lên thân cây đó.

Đầu vừa nghĩ thì miệng vừa lỡ lời, cô khẽ lầm bầm gọi: "Hàn Tuyết."
Tại khoảnh khắc chẳng thể ngờ ấy, bầu không khí giữa hai người rõ ràng như đang dần lặng đi.

Hàn Tuyết có mơ cũng không dám mường tượng ra viễn cảnh thanh âm quen thuộc mà bản thân hằng mong nhớ sẽ cất lên và gọi mình trong hoàn cảnh này. Vì thế nàng chỉ biết im lặng rồi nhìn Trương Hàm Vận chằm chằm, nội tâm thầm ước tất thảy đều là sự thật, tất thảy đều không phải do nàng tự nghi thần nghi quỷ rồi tưởng tượng ra.

Mà cô sau khi lỡ lời xong liền cảm thấy hối hận. Đang yên đang lành đột nhiên phát điên rồi thốt ra tên nàng làm gì? 

"Hàn giáo quan thực xin lỗi, tôi thất lễ rồi." 

Nặng nề hướng nàng nhận lỗi, dáng vẻ cô chẳng khác nào đứa trẻ làm sai đang chờ người lớn trách phạt.

Hàn Tuyết chợt cảm thấy trái tim mình nhói đau. 

Nàng hơi khép mi cố gắng ép bản thân tỉnh táo. Qua một lúc mới lên tiếng đáp: "Không sao. Tôi cũng không phải người vì những chuyện nhỏ này mà chấp vặt."
***

Những tưởng rằng sự tương tác giữa hai người vĩnh viễn sẽ âm u không lối thoát. Thật không ngờ đến đầu giờ chiều đã bùng nổ ầm ĩ vì vấn đề võ thuật.

Đồng chí Tiểu Lục bị đánh đến nằm vạ vật trên đất. Sau tổng cộng bảy lần thất bại, cô thập phần đau khổ nói với Hàn Tuyết rằng: "Hàn giáo quan, tôi thực sự đánh không lại cô."

"Đánh không lại cũng phải đánh." Nàng chìa tay tỏ ý muốn kéo cô dậy. "Nếu đã may mắn được nhà trường tạo điều kiện để có cơ hội đứng đây thì bản thân hãy nên cố gắng. Tốt nhất đừng bao giờ để loại ý niệm không làm được trở thành rào cản gây khó khăn cho chính mình."

"Hàn giáo quan nói thật hay." Lão Nhị ở một bên cao hứng vỗ tay. 

Nàng nhíu mày đáp trả: "Cậu vừa bị Lão Tứ đánh bại đấy, còn ở đó ba hoa nhiều lời làm gì? Chú ý tập luyện nhiều thêm đi."
Với lời hứa nhất định sẽ vượt qua kì kiểm định cuối tháng, bởi vậy cho dù bị Hàn Tuyết đánh đến thân thể rã rời, thì tiểu đội 111 vẫn rất kiên trì cho đến khi nàng hô kết thúc. 

"Thể lực của Hàn giáo quan thực khiến chúng tôi phải tự ngượng ngùng." Lão Đại - người duy nhất gần như ngang tài ngang sức với nàng cũng đành buông lời cảm thán. Lý do vì từng chiêu thức nàng xuất ra, nếu không nhanh thì cũng là hiểm. 

Một nữ nhân dung mạo bên ngoài thanh lãnh khuê các song nội công lại vô cùng thâm hậu. Dáng vẻ trong ngoài bất nhất như vậy quả thực rất dễ khiến đối phương rơi vào hoàn cảnh bị nàng bỏ bùa mê thuốc lú.

Lăn lộn cả một ngày trời khiến ai nấy đều mệt mỏi tới mức hít thở thôi cũng không thông. Cuối cùng trực tiếp bỏ qua bữa tối mà trở về lều trại ngủ một mạch đến sáng. 
Hôm nay Hàn Tuyết dậy sớm hơn mọi khi. Thời điểm nàng chuẩn bị xong rồi kéo khóa ra ngoài, quả nhiên đúng với dự đoán, Trương Hàm Vận đang đeo giày chuẩn bị lén rời khỏi nơi tập kết như sáng hôm qua.

Trông thấy nàng, cô mở to mắt kinh ngạc hỏi: "Hàn giáo quan?" 

"Cô lại muốn tới nơi lần trước sao?" Nàng hỏi.

Trước ánh mắt tĩnh lặng nàng dành cho mình, cô thoáng ngập ngừng nhưng rồi cũng gật gật đầu: "Kì thực tôi cần xác nhận thêm một vài chuyện."

"Về chuyện cô đã quên ư?" 

Trương Hàm Vận a Trương Hàm Vận, hiện tại chỉ cần cô hé môi nói một câu, thì Hàn Tuyết nàng chắc chắn sẽ sẵn sàng đem toàn bộ những gì cô muốn biết tiết lộ hết cho cô.

Nhưng đáng tiếc thay đầu đá ấy lại không làm vậy. Hay nói cách khác chính là cô đang cố gắng trốn tránh sự thật, khi mà gần như mọi bằng chứng về sự tương đồng giữa nàng và cái bóng trong quá khứ hoàn toàn trùng khớp.
Chờ mãi không thấy cô trả lời, Hàn Tuyết đành đem hai tay đút vào túi áo, khóe môi chậm rãi cong lên: "Chúng ta cùng đi thôi."

Đón bình minh trên núi là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời. 

Đứng trước thân cây khắc chữ Tuyết quen thuộc, Trương Hàm Vận bất ngờ mở miệng hỏi: "Hàn giáo quan, vì sao cô lại chọn tiểu đội 111? Điều kiện của cô vốn rất tốt, tôi biết hiệu trưởng nhất định sẽ an bài một trong những tiểu đội đứng ở vị trí đầu cho cô."

Nắng mai chiếu lên khuôn mặt thanh thuần của Hàm Vận khiến nàng vài lần muốn nâng tay vuốt ve hai má giống như lúc trước. Song cuối cùng vẫn là lý trí đánh thắng tình cảm, nàng đã không tùy hứng làm bậy.

"Đơn giản là do tôi muốn nâng đỡ mọi người từ bục thấp nhất lên bục cao nhất." Hàn Tuyết khẽ cười. "Rất có thành tựu."
Nhận được đáp án dù chỉ cần nghe thôi cũng biết là nói dối của nàng, cô ngược lại không hề bắt bẻ hay biểu lộ thái độ hoài nghi mà chỉ trầm mặc nhìn thẳng về khoảng không gian rộng lớn trước mắt.

Bình minh vừa lên, tựa như đã mở ra cánh cửa nào đó trong trái tim từ lâu đã lãng quên của người thiếu nữ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.