Người Phán Xử

Chương 2



6.

"Đội trưởng Hàn, lại phát hiện th.i thể mới."

Một cảnh sát mở cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng thông báo với Hàn Kiệt.

Tôi ngước nhìn anh ta, bình thản nhướng mày, giơ còng trên tay lên, mỉa mai một câu: "Giờ tôi thoát khỏi hiềm nghi rồi nhỉ."

Tôi đang ở cục cảnh sát, án mạng xảy ra lần nữa, hoàn toàn có thể rửa sạch hiềm nghi của tôi.

Hàn Kiệt nhờ người trông chừng tôi, đứng dậy đi ra ngoài, nói chuyện một lúc rồi trở vào.

Anh ta lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, tôi nhìn hộp thuốc, lúc này lại có cảm giác bức bối, rất muốn rít một hơi.

"Cho tôi một điếu đi."

Anh ta sững sờ giây lát, rốt cuộc vẫn đưa qua.

Tôi mượn đốm lửa trên điếu thuốc của đối phương để châm thuốc, đối diện đôi mắt anh ta, dưới sự trong veo lại mang nét sắc bén.

Như thể muốn nhìn thấu trái tim tôi.

Anh ta nói: “Nạn nhân lần này tên Trịnh Nhất.”

Trải qua vết xe đổ Chu Phương, tôi cũng không quá bất ngờ khi người chêt tiếp theo chính là Trịnh Nhất.

Tôi cũng đã hiểu hàm ý của câu nói được đặt trong tủ lạnh kia “Không hài lòng cũng không sao”.

Trịnh Nhất là một trong ba kẻ năm đó muốn hãm hiêp Chu Phương, còn đánh em trai tôi tàn phế.

Phương thức tử vong của hắn, có lẽ là...

“Anh ta bị đói chêt, trước mặt để một cái màn thầu, nhưng chỉ có thể nhìn, nhìn hy vọng ở ngay trước mắt."

"Chắc tuyệt vọng lắm nhỉ, chỉ cách một bước chân là có thể ăn được, nhưng không tài nào với tới, đến tận lúc tử vong."

Hàn Kiệt bị vẻ kiêu ngạo của tôi chọc tức, anh ta hung hăng trừng mắt với tôi.

"Nếu theo hiểu biết của cô, người tiếp theo là ai, Tiền Tốn hay Ngô Thanh?"

Năm đó chính Tiền Tốn, Ngô Thanh và Trịnh Nhất đã đánh em tôi tàn phế.

Tôi, với bộ dạng điếc không sợ súng, chậm rãi đáp lại một câu: "Sao tôi biết được, cũng đâu phải tôi làm."

"Chẳng phải các anh có thể cử người đến bảo vệ bọn họ à?"

Đương nhiên, cảnh sát làm sao không biết một chuyện đơn giản như vậy.

“Bọn họ biến mất rồi, từ tháng trước đã không biết ở đâu. Đối mặt vấn đề trong gia đình, hầu hết đều chọn cách giải quyết là ra ngoài tìm việc."

Tôi thoả mãn rít điếu thuốc trên tay, hóa ra đây là mùi vị nicotine, thật khiến người ta mê nghiện.

Rít xong một hơi, tôi nở nụ cười: “Ồ, vậy đúng là đáng tội.”

Hàn Kiệt bị thái độ của tôi chọc tức đến mức phải hút vài hơi thuốc.

"Cô nên phối hợp với cảnh sát, bằng không làm sao rửa sạch được nghi ngờ."

"Tôi đã ở cục cảnh sát rồi, lý gì mà vẫn bị tình nghi?"

"Vậy sao cô biết phương thức tử vong của Trịnh Nhất?"

"Sếp à, có muốn xem chương thứ ba tôi viết thế nào không?"

Nạn nhân thứ hai ở chương ba, bị giam trong viện dưỡng lão bỏ hoang suốt bảy ngày, đương sống sờ sờ mà bị đói chêt.

"Giao cho tôi phần bản thảo còn lại."

"Tôi chỉ mới viết tới đó."

"Dàn ý đâu?"

"Sếp à, để tôi kể sếp nghe một câu chuyện nhé."

Hàn Kiệt không lên tiếng cũng chẳng ừ hử gì.

Tôi như tự kể cho chính mình.

7.

"Trước đây, có một cô gái vừa lọt lòng đã bị gia đình ghét bỏ."

"Sau khi em trai chào đời, cô đã có khả năng phụ giúp chăm em, nhờ vậy mới nhận được sắc mặt tốt từ ba mẹ."

"Hồi nhỏ cô cũng ghét em trai mình, dựa vào đâu, nó vừa sinh ra đã lấy được tất cả tình thương của ba mẹ, còn cô lại chẳng có gì."

"Nhưng khi em trai ngày một trưởng thành, luôn ngoan ngoãn theo sau cô, khuôn mặt tròn xoe ấy sẽ cười ngây ngô gọi chị ơi, chị ơi."

"Có món gì ngon cũng giấu kỹ rồi chia cô phân nửa."

"Thằng bé đã thuyết phục ba mẹ cho cô đi học cùng nó, khiến ba mẹ tiếp nhận cô, rằng con gái cũng là người một nhà."

"Ở trường, nếu biết có người bắt nạt chị mình, thằng bé dù bị đánh bầm dập cũng quyết đòi lại công bằng cho chị."

"Theo thời gian chung sống bên nhau, dần dà cô cũng thật lòng yêu thương em trai mình."

"Tiền trong nhà chỉ đủ trả học phí đại học cho một người."

"Em trai định cố tình thi điểm kém để chị gái được vào đại học."

"Người làm chị sao có thể không hiểu tâm ý thằng bé, bản thân cô ngoại trừ môn văn khá giỏi, thành tích các môn khác không tốt lắm."

"Năng lực của cô cùng lắm chỉ đậu một trường dạy nghề tầm trung."

"Nhưng em trai thì khác, từ nhỏ đến lớn thằng bé luôn học rất giỏi, nhất định có thể thi vào trường đại học tốt."

"Cô thuyết phục em mình, bảo thằng bé sau này có tiền đồ rồi, thì có thể dẫn cô theo hưởng phúc."

"Chị ơi, mai mốt em thành tài, nhất định sẽ đưa chị đến thành phố lớn, mua cho chị một căn nhà lớn. Nếu ba mẹ không cho chị của hồi môn đàng hoàng, em sẽ kiếm thêm nhiều tiền, không để chị bị người khác coi thường."

"Nhưng đứa em trai này, vào ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, vì cứu một người phụ nữ, mà bị ba tên côn đồ đánh đập tàn nhẫn, cuối cùng ra đi trong u uất."

"Trước khi chêt, người thằng bé cảm thấy có lỗi nhất chính là chị mình, thằng bé không kiên trì nổi nữa. Không thể thực hiện lời hứa ban đầu, đưa chị đến thành phố lớn, sống ngày tháng tốt đẹp."

Kể đến đây, giọng tôi nghẹn ngào.

Thằng bé ấy đúng là đồ ngốc, từ nhỏ đã ngây ngô, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, đối với ai cũng tốt.

Cuối cùng đánh đổi mạng sống một cách vô ích.

Hàn Kiệt đưa khăn giấy cho tôi, ánh mắt đầy phức tạp.

"Cho nên cô thừa nhận đã giêt người? Bởi vì đám người Chu Phương đã hại chêt em trai cô."

Mắt tôi đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi.

“Chuyện của tôi vẫn chưa kết thúc."

"Tôi quả thật căm hận bản thân tại sao lúc đó không có can đảm giêt chêt bọn chúng."

"Mới dẫn đến những chuyện sau này."

8.

Sự im lặng của Chu Phương đã khiến cái chêt của em trai tôi biến thành tin đồn lan truyền khắp thôn.

Sau khi em ấy qua đời, sức khỏe của ba mẹ tôi ngày càng suy yếu, đặc biệt là mẹ tôi, bà cũng mắc bệnh, về sau khám ra là bệnh tim, cần phải thay tim càng sớm càng tốt.

Quãng thời gian em tôi nằm viện, nguồn tài chính của gia đình đã hoàn toàn cạn kiệt. Chỉ có thể vay mượn người thân họ hàng để chạy chữa.

Nhưng tiền vay được cũng có giới hạn, muốn thay tim phải cần 50 vạn.

Gia đình tôi vốn không kiếm nổi số tiền lớn như vậy.

Ngay thời điểm đó, Chu Phương mang theo rất nhiều thuốc bổ tới nhà tôi, thái độ cũng vô cùng chân thành.

Còn không ngừng xin lỗi, cô ta kể lể là sợ bọn Tiền Tốn trả thù nên mới không dám nói sự thật, nếu có khó khăn gì, cô ta sẽ dốc hết khả năng, nhờ gia đình giúp đỡ chúng tôi.

Tôi quả thật đã tin những lời đó.

Chu Phương kêu tôi đến ngọn núi sau thôn để lấy tiền, nói gia đình cô ta có thể cho nhà tôi vay 10 vạn.

Sau khi tôi đến đó, ngoài Chu Phương, còn có Tiền Tốn, Ngô Thanh và Trịnh Nhất.

Chu Phương sắc mặt thản nhiên, nói với tôi: “Tôi cũng bất đắc dĩ thôi. Họ nói nếu không gọi cô ra thì sẽ bắt tôi thế chỗ. Cô tuyệt đối đừng trách tôi.”

Dứt lời, cô ta đã bỏ chạy mà không thèm ngoảnh lại.

Ba tên kia ôm chặt lấy tôi, còn tát vào mặt tôi.

"Là mày, con khốn này, dám ở trong thôn nói bọn tao là lưu manh, là súc sinh, hại chêt thằng em mày."

"Thằng em mày là thứ đáng chêt."

"Nó cũng cứng miệng lắm, tụi tao đánh cả buổi trời mà nó không chịu xin tha một câu."

"Không biết mày có lì như em mày không nhỉ."

Bọn chúng vừa ra tay dã man vừa thốt lên những câu tục tĩu.

Sao tôi có thể ngu ngốc đến mức tin lời Chu Phương?

Tôi vùng vẫy, cầu xin đến sự tuyệt vọng cuối cùng.

Đêm đó, tôi trải qua một đêm sống không bằng chêt.

Tôi cảm thấy sao tôi vẫn chưa chêt.

Sao trời còn chưa sáng?

9.

Bọn chúng còn nhốt tôi ở một nhà máy bỏ hoang sau núi, trong lúc Trịnh Nhất phụ trách canh giữ, hắn thường dùng đồ ăn trêu đùa tôi, để tôi nhìn nhưng không cho tôi ăn.

Đến khi tôi thật sự đói lả đi, hắn mới trút hết nước lên mặt tôi, còn đổ đồ ăn ra đất như cho chó ăn.

Tôi căm hận nhìn hắn, hận không thể ăn thịt, uống má.u hắn ta.

Tôi nằm bò ra đất, ăn những thứ vương vãi đó, bởi tôi biết, chỉ khi sống sót mới có hy vọng trả thù.

Để hắn nếm trải nỗi đau tôi từng chịu, gấp trăm gấp ngàn lần.

Phải nói rằng, hắn bị đói chêt, kết cục này tôi rất hài lòng.

Ba tên đó thay phiên tra tấn tôi suốt ba ngày, mỗi ngày trôi qua đều sống không bằng chêt.

Chẳng biết có phải chán ngấy không, bọn chúng đã lơi lỏng cảnh giác, tôi tìm thời cơ cởi trói rồi bỏ chạy qua ô cửa sổ cũ nát.

10.

Khi tôi nói xong, bầu không khí trong phòng thẩm vấn càng u ám hơn lúc nãy.

Hàn Kiệt rít một hơi cuối cùng, sau đó ấn thẳng ngón cái vào đầu điếu thuốc, gợn lên thoang thoảng mùi khét.

Anh ta mặt không đổi sắc, ánh mắt tối sầm: "Sao không báo cảnh sát?"

"Báo cảnh sát ư. Lần đầu báo cảnh sát, vì không có nhân chứng vật chứng nên làm qua loa lấy lệ."

Tôi rầu rĩ đáp lời, đồng thời ấn đầu thuốc lên bàn.

“Anh biết không, trong thôn mà xảy ra chuyện như thế, tức là gia đình mất hết mặt mũi. Ba mẹ tôi nhốt tôi trong phòng, không cho ra ngoài, còn bắt tôi tắm rửa."

Nếu dấu vết trên người bị bọn chúng tìm cớ chối bỏ, tôi hoàn toàn không có bằng chứng.

Người nhà Tiền Tốn tìm đến cửa, bồi thường cho gia đình tôi 50 vạn.

50 vạn đã mua được sự trong sạch của tôi và mạng sống của em trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.