Người Phiên Dịch

Chương 20



Gia Dương nói với tôi, anh ấy chỉ muốn tôi được vui.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, dáng vẻ anh lúc này giống như lần đầu tôi gặp anh, rất dịu dàng, đượm vẻ u buồn. Tim tôi dường như bị quất một roi tuy rất bé nhưng lại cứng vô cùng, có điều tôi không muốn thể hiện sự yếu đuối ở đây. Tôi đặt tay lên bàn tay anh đang đặt trên vai mình rồi nói: “ Được yêu anh là em cảm thấy mãn nguyện lắm rồi”.

“ Em đói quá, chúng mình đi thôi, được không? Nếu lúc nào đó em muốn mọt sợi dây chuyền, em sẽ nói với anh rằng, em muốn anh mua cho em.”

“ Được.” Anh gật đầu.

Tôi đứng dậy, chúng tôi rời khỏi gian hàng bán đồ trang sức, chúng tôi định tìm nhà hàng KFC gần đó. Tôi đã tự thề với bản thân mình rằng mình sẽ không bao giờ nói lại câu đó với anh một lần nữa.

Tôi vốn là người bình thường, nên có những niềm vui rất bình dị.

Tôi rất thích ăn humburger đùi gà và bánh cuộn thịt gà Bắc Kinh với hành, nếu như có lỡ để dây một chút tương ra tay, tôi liền nhanh chóng mút ngón tay cho sạch thì thôi.

Trình Gia Dương đang ăn món milkshake liền quay ra nhắc nhở tôi: “ Sau này em trở thành phiên dịch nổi tiếng, trong các bữa tiệc chiêu đãi nguyên thủ đừng làm như thế nhé.”

“ Sao thế? Anh lại chê em à?”

“ Đúng đấy. Không sai chút nào. Ghét rồi.”

Tôi chun mũi, cười vui vẻ.

Chúng tôi ngồi gần cửa sồ trong nhà hàng KFC, ánh nắng chiều thu xuyên qua cửa kính chiếu vào chúng tôi, khiến chúng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, Gia Dương đưa tay lau nước tương trên miệng tôi.

Thời khắc này khiến người ta không thể không lưu luyến.

Có ai đó đang gõ nhẹ vào cửa sổ trước mặt chúng tôi.

Trình Gia Dương

Người mới tới là Lưu công tử, anh ta vẫy vẫy tay về phía tôi ở bên ngoài, sau đó đẩy cửa bước vào. Tôi vẫn ngồi và bắt tay anh ta: “ Hi! Thật tình cờ.”

“ Đúng vậy. Mình lái xe ở bên ngoài, rồi nhìn thấy cậu.”

Xe của cậu ta đậu ở ngoài, tôi hỏi: “ Chỉ có một mình thôi à? Không có ai đợi cậu sao?”

“ Đừng lo.”

Tôi biết cậu ta ăn ở thế nào rồi, cậu ta bảo tôi đừng lo tôi đã lo rồi.

“ Gia Dương à, sao cậu lại không giới thiệu cô gái này với mình chứ?”

Cậu ta nhìn Kiều Phi như thể rất hứng thú.

“ Tôi là bạn của Trình Gia Dương”. Kiều Phi nói.

Tôi nhìn cô ấy.

“ Tôi cũng thế. Tôi họ Lưu.”

Cô gật đầu: “ Chào anh!”

“ Anh thấy em rất quen.”

“ Cũng có thể, bởi thế giới quá nhỏ bé mà.” Cô đứng dậy nói: “ Em vào nhà vệ sinh một chút.”

Lưu công tử hỏi tôi: “ Chỉ là bạn thôi sao? Không phải bạn gái chứ?”

Tôi cũng chẳng phải biết trả lời cậu ta ra sao.

Cậu ta vỗ vai tôi:” Thôi mình đi đây. Khi nào rãnh nhớ liên lại nhé.”

Mãi lâu sau Phi mới trở lại, kem của cô ấy đã tan thành nước, cô ấy dùng thìa múc kem rồi nói: “ Anh mua cho em ly khác đi”.

“ Chúng mình đi đi, anh hơi mệt.”

Chúng tôi rời khỏi quán KFC, tôi lái xe. Trên đường không ai nói gì với nhau. Lúc này, tôi không để ý tới bầu không khí ra sao nữa, tôi chỉ nghĩ về câu cô ấy nói với Lưu công tử, em là bạn anh ấy.

Đang là chiều thứ Bảy, bình thường chúng tôi sẽ sống với nhau cả thời gian cuối tuần còn lại. Nhưng tôi đã đưa cô về trường, tôi giải thích: “ Anh ừa nhớ ra mình phải về nhà có chút việc. Em về trường nhé.”

Trong tay Phi vẫn cầm bộ đồ lót tôi mới mua cho, cô ngồi yên trong giây lát. Sau đó nhìn tôi thắc mắc: “ Thế mà không nói sớm, bọn bạn em rủ em đi chơi hồ”.

“ Anh quân mất.”

“ Được thôi. Anh nhớ phải gọi điện cho em đấy.”

“ Ừ.”

Cô ấy xuống xe, nhảy chân sáo về ký túc xá.

Tôi liền lái xe đi.

Tôi trở về căn nhà ở ngoại ô. Bố mẹ không có nhà, Hia Minh đang xem phim trong phòng.

Một bộ phim cũ của Châu Tinh Trì, cứ rì rầm tiếng của Đường Tăng nói với Hầu Vương: “ Con có muốn không? Ngộ khong, nếu như con muốn thì nói với ta, con không nói ta làm sao biết được chứ, mặc dù con rất thành tâm chăm sóc ta, nhưng con cũng nên nói ra con muốn không. Con thật sự muốn không? Vậy thì con mau lấy đi. Chẳng phải con rất muốn sao? Lẽ nào con muốn thật sự phải không?...”.

Tôi bước về phòng mình, rót một cốc nước. Tôi mở cửa sổ, cây hạnh trong vườn đã cao quá cửa sổ tầng hai, những chiếc lá vàng bay vào phòng.

Lúc này tôi bỗng hối hận vì đã ròi khỏi cô ấy.

Trong lòng không vui, tại sao tôi lại không tâm sự với cô ấy chứ?

Kiều Phi

Tôi về tới phòng, bỏ bộ đồ lót mới mua ra giặt rồi phơi trên sân thượng. Tôi uống chút nước nóng, uống vài ngụm để ấm người. Từ lúc nãy, tôi đã cảm thấy rất lạnh rồi.

Tôi quen anh chàng bạn của Trình gia Dương. Anh ta từng là khách quen rất hào phóng của Khuynh thành.

Thế giới quả thật nhỏ bé, thật chẳng ra sao...

Đương nhiên anh ta cũng nhận ra tôi. Anh ta đuổi theo tôi tới tận nhà vệ sinh, giật khuỷu tay tôi: “ Phi Phi, em không đi khách nữa phải không?”

“ Anh mà động chân động tay, tôi sẽ gọi Trình Gia Dương đấy.”

Gã đàn ông đó không chút ngần ngại nói tiếp: “ Anh đã nhìn thấy em và Trình gia Dương ở sàn nhảy từ lâu rồi, lúc đó anh còn tưởng mình nhìn nhầm nữa chứ”.

Quả thật, tôi cứ tưởng lần đó mình đã trốn được.

“ Em gọi Trình Gia Dương đi! Hay là để anh gọi anh ta, chúng ta kết thúc chuyên này ở đây luôn”.

“ Lưu công tử à, anh hãy biết điều chút đi. Có ai quậy phá như anh không?”

Anh ta giơ tay xoắn lọn tóc tôi phân bua: “Em đi rồi, chẳn còn ai biết kể chuyện cười nữa”.

“ Anh tránh ra”.

“ Được thôi, có điều phải gọi cho anh đấy.” Anh ta lôi danh thiếp ra rồi nhét vào túi tôi. Đi đợc vài bước, đúng lúc tôi đang định thở phào nhẹ nhõm thì anh ta lại quay lại: “Này thằng họ Trình kia có gì hơn anh chứ?”.

“ Ha ha, anh mà còn nói nữa thì tôi không nhịn được cười đâu đấy.” Tôi tức giận đáp lại.

Anh ta dứ dứ tay vào trán tôi, đầu tôi va nhẹ vào tường.

Tôi đã ở trong nhà vệ sinh của quán KFC quá lâu rồi, tôi cảm thấy mình thật đen đủi. nhưng tôi không thể để Trình Gia Dương mất mặt lại càng không muốn anh vì tôi mà tranh cãi với ai. Sau này tôi phải cẩn thận hơn.

Thế nhưng tâm trạng của anh chàng tôn quý này giống như nổi cơn gió lớn trong mùa thu vậy. Lúc tôi đi ra, mặt anh sa sầm.

Không hiểu câu nói nào của tôi đã mạo phạm anh ấy?

Công bằng mà nói, con người Trình gia Dương không khoa trương và kỳ quái như bọn con ông cháu cha, nhưng tôi nghĩ vẫn có những thứ thuộc về cốt cách như phong độ và tố chất có muốn che giấu cũng không được. ví dụ như anh rất tự tin, kiêu ngạo và nhạy cảm. đây đều là những nhân tố tiềm tàng trong tính cách của anh, lại là những nhân tố đối lập với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy bất an.

Ba Ba đã tắm xong, nhìn thấy tôi nằm trên giường, cô ấy cảm thấy rất lạ.

“ Này, cậu vẫn còn ở đây à? Chưa đi thăm họ hàng sao?”

Tôi nhỏm dậy: “ Hay quá! Cậu tắm sạch sẽ rồi, bây giờ mà xem bói là chuẩn nhất đấy, xem giúp tớ tuần này tớ có gặp chuyện không vui nào không nhé”.

Cô ấy bật vi tính, mở phần mềm xem bói: “ Kiều Phi à, con cũng giỏi đấy, thầy đây cho phép con tốt nghiệp”.

Tôi té ngửa.

Sau đó một thời gian, tôi không gặp Trình gia Dương, cũng không gọi điện cho anh. Trong tiết đọc hiểu tiếng Pháp, thầy giáo giới thiệu cuốn sách của Francoise Sagan với nhan đề Buồn oi, chào mi.

Nội dung cuốn sách kể về hai bố con với hai cách sống hoang đường khác nhau, sau khi trải qua những biến cố của đời người, họ đều cho rằng mình có thể sửa chữa sai ầm trước kia, thế nhưng kết quả là họ vẫn tiếp tuc sống như trước.

Bản tính.

Tôi lao vào học, sau đó quen một cô bạn người Pháp tên là Audeux Ferrandi tới từ thành phố Montpellier bên bờ Địa trung Hải. chúng tôi thường xuyên trao đổi bài vở, giúp đỡ lẫn nhau trong việc học tiếng Pháp và tiếng Hán.

Audeux ca ngợi quê hương của mình với bầu trời và nước biển xanh biếc cùng với bãi cát vàng quyến rũ, không khí rất trong lành, con người Địa Trung Hải xinh đẹp với mái tóc đen nhánh, và giọng Pháp có âm đuôi nặng đặc trưng. Cảnh vật nơi ấy, con người nơi ấy thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.

“ Phi à, nếu cậu đi du học thì nơi đó sẽ là lựa chọn tốt nhất đấy”.

“ Mình hoàn toàn đồng ý với cậu”. tôi đáp lại. Nhưng muốn đi du học thì tài chính là cả một vấn đề với tôi.

Lúc này tôi đã là sinh viên năm thứ ba, chỉ còn khoảng một năm rưỡi nữa thôi là tôi tốt nghiệp rồi. nếu tôi có thể có cơ hội đi du học, tuy không xuất sắc được như Trình Gia Dương, nhưng ít nhất cũng sẽ trở thành một phiên dịch tốt.

Trình gia Dương, Trình gia Dương.

Giờ này anh đang làm gì vậy?

Trình Gia Dương

Tôi chọn thời gian thích hợp để gặp Văn tiểu Hoa, sau khi chuẩn bị, tôi đã lên hình trong chương trình của cô ấy.

Trước khi lên hình phải trang điểm. Tôi đẩ mặc cho chuyên viên trang điểm muốn làm gì thì làm. Văn Tiểu Hoa tới chỗ tôi hỏi: “ Dường như hôm nay anh không vui, sao thế?”.

“ Đâu có”.

“Anh không buồn thì tốt rồi”.

Dưới ánh đèn chiếu vào cô gái này trông xinh xắn hơn hẳn, cô tuần tự dẫn dắt những câu hỏi vừa nhạy càm lại vừa thú vị, khéo léo gợi ý giải vây cho người bị phỏng vấn. Cô thuộc tuýt người phụ nữ năng động, hiện đại.

“ Có khi nào anh gặp phải vấn đề khó đến mức không thể dịch đươc không?”

“ Đương nhiên có chứ”.

“ Ví dụ?”

“ Có một lần, hai bên nói chuyện về chủ nghĩa Peron tại Argentina, từ đó không phải là từ mới thế nhưng về mặt ý nghĩa tôi không hiểu lắm, sau ba câu họ không nói về chủ đề đó nữa, tôi đoán là do mình dịch không chuẩn.”

“ Nhưng những tình huống như trên có xuất hiện nhiều không?”

“ Không nhiều. Thường thì lần sau sẽ dịch tốt hơn lần trước, dần dần bù đắp những chỗ thiếu hụt.”

“ Anh có những sở thích gì sau giờ làm việc?” Văn Tiểu Hoa muốn chuyển sang chủ đề dễ chịu hơn.

“ Đọc sách, hút thuốc, du lịch”.

“ Chác chắn là anh đã đi du lịch nhiều hơn bất cứ ai”.

“ Cô nói đúng, tất cả là do yêu cầu của công việc. Còn đối với tôi du lịch, là đi chơi, nói chuyện phiếm, không cần phải nói tiếng nước ngoài.”

“ Dường như anh đã chu du khắp thế giới rồi đúng không? Vậy anh thích nhất thành phố nào vậy?”

Tôi nghĩ một lát rồi trả lời: “ Đại Liên”.

Kiều Phi

Kết thúc giờ tự học buổi tối, tôi trở về phòng, bỗng dưng thấy đói bụng, lại qua quầy thức ăn TỨ Xuyên trong nhà ăn của trường mua một bát canh cay.

Tôi nói với đầu bếp: “ Chú đừng cho váng đậu, cho cháu nhiều rong biển và ớt nhé”.

Tại góc khác, Tiểu Đơn mua một bát cháo đen, lúc cô đang bê khay tìm chỗ ngồi liền gọi tôi: “ Mau xem kìa, Trình Gia Dương đấy”.

Ti vi trong nhà ăn đang phát chương trình giải trí, phiên dịch cao cấp Trình Gia Dương là khách mời, anh đã từng nói với tôi về chuyện này.

Vẻ nho nhã của anh trên màn hình có gì đó rất giống với diễn viên Đài Loan Triệu Văn Huyên thời trẻ.

Tôi mỉm cười, trong đầu bỗng dưng xuất hiện ý nghĩ dâm đãng, tôi nghĩ bụng, người đàn ông này lúc ở trần tôi còn nhìn thấy hết nữa là.

Cô MC trẻ đẹp hỏi anh nơi nào anh từng đi qua khiến anh thích nhất.

Anh ấy trả lời là Đại Liên.

Tôi vội vàng nói với đầu bếp: “ Chú cho ớt vào chưa ạ? Chưa hả chú? Nếu vậy chú đừng cho nữa, cháu sợ mặt nổi mụn lắm”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.