Tôi mang hoa tới thăm Ngô Gia Nghi, thông báo với trợ lý của cô ấy ở ngoài cửa, anh ta đi vào xin ý kiến của cô rồi mới cho tôi vào, còn dặn tôi: “Xin anh nói ngắn gọn thôi, Gia Nghi còn phải nghỉ ngơi nữa”.
Ngô Gia Nghi đang ngồi trên giường cầm tờ báo trên tay, vừa thấy tôi cô liền vẫy tôi vào: “Bận rộn như anh vẫn có thời gian tới thăm tôi ư?”
Tôi cười nhìn vào trang Thông tin giải trí trong tờ báo trên tay cô, một hàng tít lớn Ngô Gia Nghi khốn đốn vì tình, tự sát không thành.
Tôi an ủi: “Toàn là những tin tầm phào vớ vẫn”.
Cô đáp lại: “Làm trong ngành của tôi và anh, nghề ngiệp chính của chúng ta là tạo ra những tin tầm phào vớ vẩn cho người ta nghe mà”.
Chúng tôi không phải là bạn bè thân thiết gì lắm, hôm đó tôi nhìn thấy cô được đưa ra từ xe cấp cứu ở ngoài cổng bệnh viện, khi về liền báo cho Húc Đông. Anh thừ người ra rất lâu, rồi nhờ tôi thay anh tới thăm cô. Lúc này tôi chẳng biết nói gì nữa, nhìn khuôn mặt không trang điểm của cô, bất giác tôi phát hiện thì ra cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, giống như một cánh bèo trôi dạt trong cuộc đời này mà thôi.
“Gia Dương à, tôi biết anh ấy sắp kết hôn rồi. Đúng là khi yêu thì như vậy, bây giờ chia tay rồi, đến một lời cũng chẳng buồn nói với tôi, lại còn bảo người khác thông báo cho tôi nữa chứ”.
“Chiều hôm đó, tôi vì nghĩ ngợi lung tung, lúc sắc thuốc lại bất cẩn không chú ý thuốc bị cạn, khi đó lửa vẫn chưa tắt do vậy mới xảy ra sự cố bất ngờ như vậy.”
“Chắc anh đến thăm tôi thay anh ấy phải không?”
“Đừng phủ nhận, không có gì đâu. Tôi vốn là vậy, chính tôi muốn thế, tôi không trách Húc Đông. Dường như đã chết hụt một lần rồi nên tôi nhìn sự việc thấu đáo hơn. Nói chung cửa ải khó vượt qua nhất vẫn là chính mình. Nhờ anh nói hộ với anh ấy không cần thiết phải trốn tránh tôi như vậy đâu, cứ thoải mái thôi, sau này dù không làm bạn được thì cũng không cần thiết phải trốn tránh giống như trốn nợ đâu”.
Ngày đầu tiên sau khi Húc Đông cưới vợ, tôi đã nói hết cho anh nghe những gì Ngo Gia Nghi nói. Con người tưởng như cứng rắn này vừa nghe đã không nén được lòng, nước mắt tuôn rơi.
“Gia Dương à, chắc cậu đang rủa thầm anh đúng không?”
“Cũng không đến mức đó”
“Chẳng phải chính mắt cậu đã nhìn thấy anh đối xử với cô ấy thế nào sao? Cậu có cảm thấy anh không muốn kết hôn với cô ấy không? Anh chơi bời đã bao nhiêu năm nay, chỉ duy nhất cô ấy khiến anh rung động. Có điều cũng chỉ vì... bất đắc dĩ...”
Gia Minh cũng biết chuyện của Húc Đông, anh rất hâm mộ Ngô Gia Nghi. Hai anh em tôi cùng nhau nói chuyện về cô ấy trong phòng làm việc.
Anh ấy đang xem bộ phim It happened one night của đạo diễn Clark Gable. Một tiểu thư nhà giàu lưu lạc trót yêu anh chàng nhà báo chuyên viết bài châm biếm chọc cười cho độc giả. Một thời đại ngây thơ thuần khiết, một câu chuyện về nàng công chúa phải lòng chàng ếch xanh.
Gia Minh nhìn thấy tôi lấy một bộ lễ phục dành cho phù rể từ chỗ Húc Đông.
“Rốt cuộc cậu ấy vẫn tuân theo sự sắp đặt và điều khiển”. Gia Minh kết luận.
“...”
“Người con gái vì cậu ta mà làm như vậy, quả thật quá dũng cảm. Cô ấy yêu cậu ta biết bao, tử tự vì cậu ta. Chỉ tiếc là đã nhìn lầm người”.
Tôi ngồi bên cạnh Gia Minh, cố hết sức nghĩ ra lý do gì để biện minh cho Húc Đông.
“Anh ấy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi”
“Chỉ là cái cớ”
Gia Minh là người như vậy, anh ít khi sống ở nhà, khi đó anh đã đấy tranh với bố mẹ. Mẹ tôi nói, anh có người yêu ở ngoài, cô ấy đã mang thai, hình như họ muốn kết hôn với nhau, thế mà cuối cùng sự việc kết thúc trong im lặng, không lâu sau Gia Minh dọn về nhà ở.
Đột nhiên anh bật cười rồi hỏi: “Chú luôn muốn biết rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì phải không? Anh sẽ kể cho chú nghe”.
“Em rất sẵn lòng”
“Anh rất yêu người con gái đó, anh và cô ấy sống cùng nhau, cô ấy đã mang trong bụng đứa con của anh.” Ngồi bên cạnh anh, tôi nghe tiếng tim của anh đập mạnh.
“Nhưng chú có biết không, bố mẹ chúng ta không đồng ý bởi gia cảnh của cô ấy.”
“Đương nhiên họ đã bất chấp thủ đoạn đẩ ngăn cản anh cưới cô ấy”.
“Bố mẹ không thể thuyết phục được anh nên đã chuyển hướng sang cô ấy. Họ tìm cô ấy, cho cô ấy một số tiền. Cô ấy đã đồng ý, rồi bỏ đứa bé đi”.
Anh kể mà như thể đang kể chuyện của người khác vậy.
“Anh không hận bố mạ à? Sao lại còn dọn về nhà ở nữa?”
“Hận ông bà ấy ư?” Anh nhìn tôi. “Đây chính là lý do tại sao anh rất ngưỡng mộ cô minh tinh đó. Nếu như người con gái của anh có chút kiên cường giống cô ấy, thì giờ đây chú đã có cháu ruột rồi”. Nói xong anh cười, “Bở vậy hoàn cảnh xung quanh thế nào, áp lực có lớn thế nào, thì câu “bất đắc dĩ” chỉ là cái cớ mà thôi. Nói chung thái độ của người trong cuộc mới là quan trọng nhất”.
Tôi cảm thấy Gia Minh nói rất có lý, ngày thứ hai sau khi Húc Đông cưới tôi thấy anh tiều tụy tuyệt vọng giống như bị đẩy xuống địa ngục. Tôi lại thông cảm với anh, bởi từ trước tới giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh trong dáng vẻ này.
Dường như người nào cũng đều có nỗi khổ của riêng mình.
Trong lễ cưới, cha cố hỏi cô gái: Con có bằng lòng làm vợ Húc Đông không? Cô ấy ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Con đồng ý”, khi đó mắt cô đã rưng rưng.
Rất nhiều người có nỗi khổ riêng trong thành phố này, họ đã kiên cường như thế nào, để có thể gánh vác được vô vàn những điều không như ý, tiếp tục sống.
Nghỉ lễ mùng Một tháng Năm, tôi vốn đã lên kế hoạch cùng Kiều Phi đi du lịch ở Singapo, Malaysia, Thái Lan nhưng lúc này lại đang ngồi lì trong nhà lên mạng.
Tôi chat với Tôi không tin tôi không đăng ký được, anh ta hỏi: “Hiện giờ tâm trạng anh đã bình thường rồi chứ?”
“Cũng vẫn sống tạm thôi”
“Thế thì vẫn chưa bình thường đâu. Có thể thấy anh thực lòng yêu cô ấy. Anh cứ hà khắc với bản thân như vậy cũng không phải là biện pháp hay, chi bằng đi gặp cô ấy đi.”
“Nhưng tôi chẳng biết phải nói gì nữa.”
“Cũng chẳng cần phải nói gì. Chỉ cần xem xem cô ấy sống như thế nào. Nếu như cô ấy thực sự yêu anh thì cô ấy sẽ suy sụp, dày vò bản thân giống như anh.”
Lời của người bạn trên mạng khiến tôi nhớ tới Ngô Gia Nghi.
Liệu tình yêu Phi dành cho tôi có nhiều như Ngô Gia Nghi dành cho Húc Đông không?
Không, không, không. Tôi hoàn toàn không muốn cô ấy dày vò bản thân mình, từ trước tới giờ tôi luôn mong cô ấy sống tốt hơn tôi.
Nhưng chúng ta dùng cái gì để đo tình yêu chứ?
Tôi gọi điện cho Phi, cô tắt máy. Tôi lại gọi tới phòng kí túc xá, một lúc sau bạn cùng phòng của cô ấy mới bắt máy, trả lời tôi: “Cô ấy vừa mới ra ngoài rồi”.
“Em cũng không biết nữa, hình như là bạn. Anh gọi vào di động cho cô ấy đi”.
Tôi lấy chìa khóa xe sau đó đi ra ngoài.
Ra tới bên ngoài tôi mới phát hiện trời đang mưa.
Xe lướt nhanh trên đường, bỗng một nỗi lo vô cớ và cảm giác bất an xuất hiện trong đầu khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.
Kiều Phi
Lưu công tử nói: “Phi Phi em xuống đây đi, nếu em không xuống anh sẽ lên đó, em chọn đi”.
Tôi nói: “Anh cũng lợi hại thât đấy, tôi đã tắt máy rồi mà anh vẫn tìm ra số điện thoại ở trong kí túc xá”.
“Nhanh lên, nhanh lên, trời mưa rồi. Anh đỗ xe ở dưới lầu”.
Tôi ngồi trên giường, đau khổ nghĩ, đúng là mình không tìm rắc rối mà ắc rối lại tự tìm tới.
Tôi nồi trong nhà vệ sinh hút một điếu thuốc, sau đó ặc áo mưa đi xuống.
Lưu công tử thắc mắc: “Sao lâu thế?”
“Anh tìm tôi có chuyện gì, mau nói thẳng ra đi”.
“Có cần phải nghiêm túc thế không? Phi Phi cười đi. Anh chẳng có chuyện gì, chỉ muốn tới thăm em thôi”.
“Anh không có chuyện gì sao, nhưng tôi lại có chuyện muốn nói với anh đấy”.
“Như anh đã thấy đấy, Lưu công tử, tôi đang là sinh viên, trước đây tôi đã từng làm gì, đều do cuộc sống bức bách mà thôi.
Anh cũng biết mà, không phải ai trên thế giới này cũng có cuộc sống giống như anh và Trình Gia Dương”.
“Anh cũng chẳng thiếu gì những cô gái như tôi. Hơn nữa tôi cũng chẳng nợ gì anh cả, mong anh hãy để tôi yên.”
Anh ta chăm chú nhìn tôi.
“Nếu anh muốn tìm một gái bao, tôi khẳng định ớ anh tôi không phải đối tượng tốt. Mong anh đừng cố làm bất cứ việc gì đối với tôi nữa.”
Nói xong tôi định xuống xe nhưng anh ta đã khóa chặt cửa lại.
“Em đã nói đủ rồi phải không? Tại sao không cho anh cơ hội để nói một câu chứ? Như thế là không công bằng đâu”.
“Vậy mời anh”
“Có phải khuôn mặt anh giống như đang nói dối không? Tại sao rất ít người tin anh vậy?”
“Phi Phi, Kiều Phi, em coi anh là người thế nào?”
“Em xem Khuynh Thành có nhiều gái như thế, liệu anh nhớ được mấy người? Sau khi tẩy trang xong, em đoán xem anh có thể nhận ra từng người không?”
“Anh tới tìm em, có thể nói là muốn kết bạn, cũng có thể là muốn cướp một thư gì đó trong tay Trình Gia Dương. Ban đầu khi bàn về giá cả, đó có thể là lỗi của anh, anh đã đắc tội với em. Bởi anh là người làm ăn nên luôn cho rằng đây là cách trực tiếp và đơn giản nhất “.
“Thế nhưng như em vừa nói, anh không thiếu gì nững cô gái như em cả, nếu em không muốn anh cũng không ép.”
“Anh nói với em những điều này với hy vọng em đừng coi thường anh”.
Đúng lúc này mưa bỗng nặng hạt, mưa rơi trên sân tập tạo thành lớp mù mỏng.
Tôi thở dài một tiếng để trấn tĩnh lại.
“Lưu công tử, anh nói quá lời rồi. Những người như bọn tôi không bị anh coi thường đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi”.
“Bây giờ tôi có thể xuống xe rồi chứ?”
“Tạm biệt”
Tôi đẩy cửa rồi xuống xe, áo mưa vô tình mắc trên cửa xe, mưa xối xả tấp vào mặt che khuất tầm nhìn của tôi. Lưu công tử đang ngồi trong cũng đưa tay gỡ giúp áo mưa cho tôi.
Mưa ào ào, tôi bấn loạn nghĩ mình thật may mắn đã thoát được con người rắc rối này, trong lúc rối loạn tôi không nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần.