Người Phiên Dịch

Chương 39



Kiều Phi

Hai ngày sau, ZuZu tới kí túc xá tìm tôi.

Tôi mời cậu ta vào phòng.

Tôi ngồi trên nệm, ZuZu ngồi trên ghế, con chó nằm phủ phục bên cạnh cậu ta. Đúng là đồ phản bội.

Cậu ta không nói gì, hết nhìn quyển sách tôi đặt trên bàn, rồi lại cù vào lông chú chó.

Tôi gần như không chịu thêm được nữa.

Dù gì cậu ta cũng là em trai bạn thân của tôi, cậu con trai mới mười chín tuổi. Hơn nữa cậu ta đã từng rất nhiệt tình giúp đỡ tôi.

Tôi hỏi: “ZuZu, cậu muốn uống gì không? Chỗ tôi có trà. Sữa, còn có cả bia nữa. Cậu uống gì?”

Cùng lúc đó thì tôi cũng nghe thấy cậu ta hỏi: “Phi, tôi đã làm gì có lỗi với cô?”.

“Cậu nói gì vậy? Cậu làm gì có với tôi chứ?” Tôi nghĩ thầm, cậu chàng này thật ngoan, lại có khả năng thiên bẩm của một nhà ngoại giao. Biết lùi để tiến, phản công lại tôi.

“Ha ha, ZuZu cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa. Hôm đó tâm trạng tôi không được tốt. Cậu xem , cậu mua vé tàu giúp tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu nữa mà. Cảm ơn nhé”.

“Thế thì tốt rồi, vậy nhờ cô làm cho tôi một cốc trà, cho thêm một chút lá bạc hà và một thìa đường”. Cậu ta yêu cầu.

“Tôi không có là bạc hà, hay là tôi cho một chiếc kẹo cao su mùi bạc hà vào cốc của cậu được không?”

“Không cần đâu”.

Tôi đưa trà cho cậu ta, cậu ta cười, tôi cũng cười.

Chú chó ZuZu đứng dậy, dường như nó muốn chạy ra ngoài, nó cứ hoắng lên thậm chí còn bị va đầu vào cạnh bàn.

Tôi mắng yêu nó: “ZuZu, mày thật là ngốc”.

“Này!”. Cậu ta hét ầm lên.

“Tôi nói nó kia mà”. Tôi phân bua.

“Cô không biết cho thêm một từ vào sau cái từ ngốc nghếch kia sao? Nên nói là...” Cậu ta ngừng lại trong giây lát, “ZuZu, mày đúng là chó con ngốc nghếch đáng yêu”.

Chuyến du lịch tới Avignon khởi hành theo đúng lịch trình.

Chúng tôi xuất phát từ Montpellier vào lúc chạng vạng tối thứ Sáu. Vì tốc độ của con tàu này chỉ bằng một phần ba tốc độ của tàu cao tốc nên chúng tôi phải ngồi tận hơn hai tiếng đồng hồ mới tới được Avignon.

Vừa xuống tàu, tôi liền vội vàng thả chú chó con từ trong lồng ra ngoài. Đã có người chờ chúng tôi ở ga, một chú trung niên lên tiếng: “ZuZu, cuối cùng cháu cũng đã tới nơi, mọi người đều đang chờ cháu”.

Người đó chẳng cần hỏi gì đã ôm lấy tôi rồi hỏi: “Đây chính là cô gái đó phải không? Ừ, cô ấy thật xinh đẹp”.

Tôi vẫn chưa biết nên xưng hô như thế nào, nên tôi gọi chú Jules theo ZuZu.

Ngồi trên xe rồi tôi liền hỏi ZuZu hóa ra cậu có họ hàng ở đây sao?

ZuZu nói: “Con gái của chú Jules ngày mai sẽ tổ chức lễ cưới. Bố mẹ tôi đang ở Ý, chị Audeux lại đi công tác ở Thành Đo. Do vậy tôi đại diện cả gia đình tới dự đám cưới”.

“Thế sao cậu không nói sớm để tôi còn trang điểm”.

ZuZu cười rồi nhìn tôi: “Cô rất xinh đẹp mà”.

Thành phố này còn cổ kính hơn cả Montpellier. Chúng tôi lái xe từ ga tàu về trang trại ở ngoại ô thành phố. Mặc dù trời đã tối nhưng tôi vẫn nhận thấy bóng của cây cối in trên những bức tường bằng đá trắng.

Chú Jules dừng xe trước cửa nhà rồi nói: “Hai đứa vào bếp đi, mọi người đã chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa rồi đấy”.

Tôi đi theo ZuZu vào căn nhà nhỏ. Tôi vừa thấy một cô gái tóc đỏ xinh đẹp thì ZuZu đã chạy tới ôm lấy cô ấy: “Ha ha. Chị sắp kết hôn rồi, người tiếp theo sẽ là Audeux nhà em”.

Sau đó cậu ta liền quay ra ôm mẹ của cô gái.

Họ âm hôn rất thắm thiết. Bỗng tôi nhớ tới tình tiết trong một bộ phim hoạt hình đã xem từ lúc còn nhỏ, người đẹp ôm quái vật, người Pháp chắc chắn là nguyên mẫu.

Tôi lạc lõng ôm chú chó đứng ở một bên.

ZuZu sau khi ôm hôn xong liền quay ra giới thiệu vớ tôi về hai người kia. À, thì ra đây là cô dâu còn kia là mẹ cô dâu. Tôi liền nói chúc mừng, chúc mừng. Sau đó tôi cũng được họ ôm hôn thắm thiết.

Sau khi ăn uống xong, chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Tôi kể cho họ nghe tôi đến Pháp làm gì, làm sao tôi quen với hai chị em nhà Ferrandi, và chúng tôi hợp nhau như thế nào...

ZuZu đang chơi cùng với chú chó con bên cạnh chốc chốc lại chêm vào một câu: “Đúng vậy, cô ấy là bạn học của Audeux”.

“Đúng vậy, cô ấy học phiên dịch tại đại học Paul”.

“Cũng tình cờ thật đấy, em còn gặp cô ấy ở Paris nữa”.

Chúng tôi ngủ ở tầng hai, phòng của tôi đối diện phòng của ZuZu.

Ga giường mềm mại trắng tinh phảng phất hương hoa ly như đưa ta vào giấc ngủ. Đang thiu thiu thì tôi sực nhớ ra là mình vẫn chưa đóng cửa sổ. Nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một màu đen sì, tôi không nhận ra đó là vật gì nữa.

Sáng sớm hôm sau thức dậy. Tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài và phát hiện màu đen sì tôi nhìn thấy tối hôm qua là một giàn nho. Dưới ánh nắng miền Nam giàn nho trở nên rực rỡ đẹp mắt vô cùng. Bầu không khí phảng phất mùi nho chín thật hấp dẫn. Tôi vươn vai hít thở thật sâu, cảm giác với tâm trạng và cảnh vật lúc này mình có thể xuất khẩu thành thơ được. Bỗng tôi nghe thấy tiếng ZuZu hét toáng lên: “Nếu cô muốn tập thể dục buổi sáng, thì hãy xuống đây đi”.

Bỗng dưng khiến người ta tụt cả hứng.

Nhưng khi nhìn thấy cậu chàng đang đứng ở dưới, nghển cổ lên nhìn mình, tôi chợt phát hiện ra chàng trai này cũng thật tuấn tú đáng yêu.

Thôi, mình không so đo với cậu ta nữa

.

Tôi mặc chiếc váy màu xanh da trời, trang điểm nhẹ, tóc tết lại thành bím. Xuống vườn thì thấy khách khứa đã tới rất đông rồi, hôn lễ vẫn chưa bắt đầu. Chúng tôi ngồi nói chuyện bên những chiếc bàn gỗ kê trên thảm cỏ, trên bàn bày rất nhiều hoa tươi.

Tôi cảm giác những ngày này là những ngày vui nhất trong cuộc đời mình, đám cưới mang đậm phong vị nông thôn Pháp là những điểm sáng rất ý nghĩa, đáng để hồi tưởng lại.

Điền trang ngập tràn trong ánh nắng màu trắng sữa, cô dâu chú rể trẻ trug rạng ngời, hoa viên chìm ngập trong biển nho xanh biếc. Họ cùng nhau thề nguyện sẽ yêu nhau trọng đời trọn kiếp rồi nhận được những tràng vỗ tay, những lời chúc phúc của người thân và bạn bè.

Cô dâu chú rể cắt bánh ga tô, mở rượu sâm panh, chú rể dùng sức lắc mạnh, bọt rượu bay tung tóe khắp nơi. Đó chính là sự may mắn. Sự may mắn đó rơi trên thân thể mọi người.

ZuZu nắm chặt tay tôi: “Khiêu vũ nhé, được không?”

Ban nhạc lúc này tấu lên một giai điệu vui nhộn, cô dâu chú rể cùng mọi người nhảy trên thảm cỏ. Tôi và ZuZu đứng dậy hòa nhịp cùng mọi người.

Khúc nhạc này nối tiếp khúc nhạc kia, tôi cũng không biết mình đã nhảy bao lâu rồi chỉ thấy mồ hôi túa ra, mặt đỏ lựng và nóng ran lên. ZuZu cũng vậy.

Chúng tôi dừng lại và nhìn nhau.

Cậu ta bỗng kêu lên: “Ôi”.

“Sao vậy?”

“Chỗ này của cô hình như sắp chảy máu”.

Tôi chưa kịp nói gì thì đã bị cậu ta hôn, lời nói mắc lại trong miệng.

Thật kì lạ, rõ ràng là chúng tôi không cùng quốc tịch, quen biết nhau cũng chưa được bao lâu, thế mà tôi lại cảm thấy rất an toàn và ấm áp khi được ZuZu ôm vào lòng.

Tôi vòng tay ôm chặt cổ ZuZu.

Cậu ấy thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.