Ngón tay chạm vào hông cô, nhẹ nhàng cử động, cô khẽ rùng mình, anh cảm nhận được cười khẽ: "Cô thật nhạy cảm..."
"Thân Tống Hạo... Anh đã nói không tính toán hiệp ước, anh không thể đối với tôi như vậy...." Cô căm tức nhìn anh, lại phát hiện giọng nói mềm nhũn không có chút sức lực.
"Lời nói lúc tức giận có thể tính sao?" Anh không chút do dự phản bác, hòa với hô hấp của cô, cô nhìn ánh mắt đang cười của anh, chỉ thấy tim đập rất nhanh.
"Thân Tống Hạo anh không phân rõ phải trái!" Cô tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền, thậm chí nếu nghe kĩ, còn có thể nghe thấy được âm thanh nghiến răng.
"Đúng vậy, cô không phải thường mắng tôi, biến thái, không biết xấu hổ, khốn kiếp sao?" Hai mắt dưới mái tóc đen mê hoặc động lòng người, mà giờ phút này anh cúi người, đè ở trên người cô, không thèm để ý chút nào mở miệng.
"Anh...." Cô quả thật không có biện pháp đối với người da mặt dày và không hiểu chuyện như anh!
"Anh rốt cuộc là muốn gì?" Cô bị anh đè không thở nổi, mà anh giống như một ngọn núi nhỏ cô cô gắng đẩy cách nào cũng không được.
Anh khẽ mím môi, chợt nói: "Hứa Hoan Nhan, cô không thể tốt với tôi một chút sao?"
Cô giật mình ngây người, trầm ngâm một lúc, không tự chủ hỏi lại: "Anh cần tôi tốt với anh sao?"
Anh gật đầu một cái, trong đôi mắt dường như thật mệt mỏi, hai mươi ngày đi Carlifornia, người phụ nữ đó lại chỉ khoe khang mình hạnh phúc thế nào, nhưng anh lại có thể chống đỡ được đến trước hôn lễ cô một ngày mới trở về.
Chia tay hai năm, lần đầu tiên gặp nhau, anh vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh của Tô Lai và Dennis Lâm ôm nhau xuất hiện trước mặt anh—— Chiếc váy trên người Tô Lai, kiểu tóc của Tô Lai, túi xách của Tô Lai, Tô lai cười... Chiếc váy màu trắng là lúc bọn họ hẹn hò lần đầu tiên, mái tóc vẫn như thế, túi xách của Givenchy số lượng có hạn, chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới, vào lễ tình nhân đầu tiên của hai người anh đã tặng cho cô, nụ cười có chút thanh cao, có chút khó xử, có chút phong độ của người trí thức, có chút mùi vị trẻ trung hấp dẫn không tiêu tan... Có lẽ bởi một chút này, cho nên khiến anh có ảo giác, Tô Lai vẫn nhớ anh, cho nên anh mới cố gắng chịu đựng sự ghen tị, chịu đựng hành hạ, chịu đựng ghen tức ở lại California, đi theo sau lưng bọn họ, tìm kiếm bóng dáng cô... Cho đến khi hôn lễ của cô, anh mới tỉnh mộng, không để ý cô ngăn lại cố ý về nước, anh đã tìm được người anh muốn ở cùng cả đời, hi vọng Tô Lai được hạnh phúc, đúng là anh vĩnh viễn không quên được, lúc lên máy bay, Tô Lai hai mắt ửng đỏ chất vấn: Thân Tống Hạo, anh tử hỏi lòng, trừ em ra, anh còn có thể chấp nhận ở cùng với một người phụ nữ khác cả đời sao?
Đúng, anh không chịu được, không thể chịu được cùng người phụ nữ khác ở chung cả đời, nhưng Tô Lai ích kỉ, dứt tình đi tới nơi xa xôi làm vợ người khác, đã từng nghĩ chưa? Anh làm sao có thể chịu đựng được trừ anh ra, cô lại có thể ở cả đời với người đàn ông khác?
Thật xin lỗi, anh muốn kết hôn, đúng, chính là cô gái quật cường trước mặt, cô không xinh đẹp, trong bụng không phải chứa đầy thơ, cũng không có đôi bàn tay kì diệu vẽ được những bức tranh đẹp, cũng không có mở miệng là xuất khẩu thành thơ, nhưng cô có nhiệt tình, có trái tim kiên cường,chính là cái mà anh cần.
"Chúng ta kết hôn được không?" Anh nâng khóe môi, hai mắt sáng rực, khóa trụ gương mặt cô.
"Tôi vì sao phải đồng ý với anh!" Đáy lòng anh cất giữ bóng hình người con gái khác, cô không có dũng khí khiêu chiến khó khăn như vậy, hiện tại tránh còn không kịp.
"Tôi có hứng thú đối với cô." Anh ngồi dậy, giữ chặt tay cô vào trong lòng bàn tay, Á.... đây là cầu hôn sao? Hình như còn thiếu cái gì đó... nhíu mày, anh có chút suy tư, nhìn xuyên qua cửa xe, thấy một cửa hàng tiện lợi vẫn còn bán, anh chợt nảy ra ý hay, nói: "Chờ tôi một lát."
Cô nhìn anh xuống xe, thân hình cao lớn dưới ánh trăng trông rất đẹp mắt, bóng lưng cũng khiến người ta động lòng.
Cô không biết anh muốn làm gì, chỉ nhìn anh dựa người trên quầy, tay cầm điếu thuốc, không hề keo kiệt mỉm cười nhìn chủ cửa hàng, đến lúc quay trở lại trên tay còn cầm một lon nước.... Anh mở cửa xe, áo sơ mi xốc xếch, một nửa vẫn ở trong còn một nửa đã rơi ra bên ngoài, khẽ nheo mắt, mở nắp lon, à.... Anh ta khát, muốn đi mua đồ uống.
Bỗng nghe bịch một tiếng, anh tiện tay vứt một lon nước đầy vào thùng rác cách đó không xa, Hoan Nhan thấy hơi ngạc nhiên! Thật đúng là người lãng phí! Anh ta không muốn uống có thể cho cô, từ nhỏ đến lớn cô luôn bị hấp dẫn bởi các loại đồ uống!
"Ừm.... Đưa tay trái ra đây." Anh lười biếng nhả khói, không chút để ý mở miệng, Hoan Nhan chần chờ mấy giây, anh cũng bắt đầu khó chịu cau mày.
Đưa tay ra, ngay sau đó có một đồ vật lạnh như băng được anh đeo vào ngón nhẫn, Hoan Nhan chỉ thấy trong lòng run lên, cúi đầu nhìn, là một cái nắp lon bình thường, không hiểu tại sao, trong lòng thấy rối loạn, cô ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn anh, vẻ mặt anh lại như kiểu không có gì xảy ra, cũng không thèm nhìn cô: "Ngày hôn lễ, sẽ có nhẫn kim cương, bây giờ cứ mang tạm...."
Trong nháy mắt, hốc mắt chua xót, cổ họng nghẹn lại, cô suýt khóc, vẻ mặt không được tự nhiên quay mặt đi cố ép nước mắt trở về, giả bộ khinh thường chu môi nói: "Đây là cái gì, anh cầu xin tôi gả cho anh, lại đưa cái loại không đáng bao nhiêu tiền này...."
"Không muốn thì bây giờ vứt đi!" Anh đưa tay muốn kéo tay trái của cô, cô lập tức rút lại, giống như đứa bé dấu tay về phía sau, nhìn chằm chằm vào anh: "Không cho, đã cho rồi còn muốn đòi về? Không biết xấu hổ!"