Hai mắt khẽ nheo lại,lóe sáng, "Có nghĩa, cô đồng ý?"
Hoan Nhan chợt lúng túng, nhăn nhó một lúc lâu mới quyết định mở miệng: "Tôi chỉ muốn gặp ông nội anh một lần."
Anh mở cửa xe, không quay đầu lại nói: "Được." Lên xe, anh khởi động đi về phía nhà mình.
"Muốn đi đâu?" Cô ngạc nhiên hỏi, chiếc nhẫn bằng nắp lon chạm vào ngón tay thấy lành lạnh, nhưng lại không muốn lấy ra.
"Hơi mệt, đi về nhà." Anh giải quyết được một vấn đề phiền toái bây giờ có thể an tâm ngủ, Hoan Nhan cũng không tập trung nhìn ngọn đèn đường vừa vụt qua, số mạng của cô, cứ quyết định như vậy sao?
Nhưng, một người con gái đã thất thân, sảy thai, bỉ tổn thương nặng nề từ nay về sau còn có người nguyện ý chấp nhận cô sao?
Nhìn anh lái xe vào chung cư quen thuộc, trong lòng co rút : "Muốn ở đây?"
Anh ừ một tiếng, xuống xe, lại mở cửa cho cô rồi nói: "Chờ sau khi kết hôn, sẽ đưa cô đi tới Thân gia, bây giờ tối rồi."
Giọng nói trầm thấp, gần như không đè nén được cô đơn, Hoan Nhan không nói gì xuống xe, đứng sau lưng anh: "Tôi cũng chưa đồng ý với anh......"
Cô nắm chặt “chiếc nhẫn”, trong lòng chua xót, anh vẫn luôn nhớ tới Tô Lai, Hứa Hoan Nhan cô phải làm sao?
Anh xoay người, giữ chặt tay cô, hai tròng mắt dưới ánh trăng trông đầy mê hoặc, dừng một giây, anh ôm cô vào trong ngực: "Ừm, hay cô thích thân phận tình nhân?"
"Cũng không thích." Cô tránh anh, cụp mắt xuống: "Nếu có con đường thứ hai để đi, tuyệt đối sẽ không để anh tùy ý sắp đặt."
Ý cười trên mặt biến mắt, môi mỏng giương nhẹ: "Tôi cuối cùng cũng làm cô hiện nguyên hình trước mặt tôi, Hứa Hoan Nhan."
Vào phòng, cô nhìn thấy anh chuẩn bị đi tắm, ánh mắt dời đi, nhìn vào laptop trong phòng khách, Hoan Nhan chợt nhớ tới chuyện gì, mở miệng hỏi: "Tôi có thể mượn dùng một chút không?"
Anh nhìn theo phương hướng ngón tay cô chỉ, gật đầu một cái, cởi áo sơ mi, đi vào phòng tắm.
Hoan Nhan mở máy, đăng nhập mã số QQ, lập tức bên dưới hiện lên icon hình con ếch lóe sáng, cô mở ra, đấy chính là một người bạn học cùng lớp với cô, bình thường quan hệ với cô cũng không quá tệ.
"Hoan Nhan, mau vào nhóm của lớp chúng ta, lập tức." Hoan Nhan nhắn lại một chữ được, sau đó mở góc phải xác nhận, lập tức xuất hiện hộp thoại tán gẫu, chưa kịp nhìn, liếc mắt qua, cô sửng sốt, bên trong đều bàn tán chuyên của cô và Tống Gia Minh, còn có Lâm Thiến.... mất tích, không có tin tức.
Người quản lí đổi nick quả táo đỏ của cô thành tên tuổi, đám người an tĩnh mấy giây, lúc sau có một người phách lối mở miệng: "À, thế nào không bàn luận nữa..... sợ cái gì?"
Khung đối thoại vẫn trầm mặc, vài giây sau có người hỏi: "Hoan Nhan, nghe nói nhà Tống Gia Minh phá sản, anh ta tới tìm cô phải không?"
Hoan Nhan không nói, chỉ cảm thấy đầu ong ong, ngón tay dừng trên bàn phím, run run.
"Hoan Nhan, không phải cô rất thích Tống Gia Minh, vẫn dây dưa không ngừng sao? Bây giờ thấy người ta phá sản lập tức bỏ chạy, gặp mặt cũng không chịu?"
"Phi nha, sao lại hồ đồ thế, Hoan Nhan đã tìm được một người đàn ông có tiền, Tống Gia Minh là cái gì?"
Đám người bắt đầu náo nhiệt, Hoan Nhan kinh ngạc nhìn trước mặt đủ màu sắc không ngừng kích động, tán gẫu, chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng.
Cô không hiểu, cô chưa bao giờ bám lấy Tống Gia Minh, tại sao lại có tin truyền ra như vậy?
"Hoan Nha, không phải cô mang thai sao? Nghe.... Lâm Thiến chính mắt nhìn thấy.... Hoan Nhan, cô làm sao không trả lời..... Cô mang thai có đứa bé của người đàn ông giàu có sau đó có phải là kết hôn, cũng đừng quên mời bạn học uống rượu mừng!"
Nghe như là khen tặng, nhưng thực ra tràn ngập ý tứ giễu cợt, trong lòng Hoan Nhan hiểu rõ.
"Có con mới cưới? Nhà giàu có..... có loại phụ nữ nào họ chưa từng thấy qua......"
"Mọi người sai rồi! Người ta không cho Hoan Nhan giữ đứa bé, đã bắt bỏ đi từ sớm...."
"Có thật vậy không? Vậy bây giờ làm sao? Này, Hoan Nha, đều là bạn học cũ, cô sợ cái gì, nói cho chúng tôi biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Bình thường dù có như thế nào cũng không để ý, dù tình cảm không tốt, sự nghiệp không tốt, nhưng trước mặt bạn học cũ, bất cứ cô gái nào dù có bị đánh sưng mặt cũng sống chết không chịu thua.
Hoan Nhan không ý thức được tay chân mình đang run rẩy không ngừng, đôi môi gần như bị cắn đứt, cô bình thường ít nói, không hòa đồng mấy với bạn học trong lớp nhưng Hứa Hoan Nhan cô chưa từng chê cười người khác, chưa bao giờ bỏ đá xuống giếng, chưa bao giờ động tới vết sẹo của người khác, chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, tại sao họ lại tùy ý giễu cợt cô? Tại sao... chẳng lẽ, họ nghĩ rằng cô gặp được con rùa vàng là Thân Tống Hạo, cho nên cô trở thành kẻ địch của bọn họ sao?
Cô cầm chặt laptop, định đóng lại, cô không muốn nhìn thấy mấy dòng chữ đó nữa.
Một bàn tay, đặt lên mu bàn tay cô, Hoan Nhan kinh hãi quay đầu lại, Thân Tống Hạo đã tắm rửa xong đi ra ngoài, anh di động con chuột, từng chút từng chút nhìn xuống, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Anh đẩy Hoan Nhan ra, đôi tay linh hoạt ở trên bàn phím đánh một hàng chữ: Nếu mọi người quan tâm tôi như vậy, sắp tới chính là hôn lễ của tôi và Thân Tống Hạo người thừa kế Thân Thị, mời toàn bộ mọi người tới dự, địa điểm hôn lễ là nhà thờ lớn St. Johan.