Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 16: Cắt ngang vở kịch hay



Tống Gia Minh ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Nhan Nhi, anh biết trong lòng em khó chịu, đúng, là anh không xứng với em, em oán anh hận anh đều là phải, nhưng mà, anh đã cùng Lâm Thiến ở cùng một chỗ, sự thật này không thể thay đổi, mặc kệ cô ấy là hạng người gì, chỉ là chuyện của anh, cho nên....".

"Cho nên sao?" Hoan Nhan cũng không nhịn được nữa, nước mắt giống như là đê vỡ chảy xuống.

Tống Gia Minh mím môi, gương mặt nhã nhặn khôi ngô mang theo chút khẩn cầu bất đắc dĩ: "Cho nên, Nhan Nhi em đừng mơ tưởng chửi mắng cô ấy và anh hòa thuận, còn có, cũng không cần bạn bè kia của em lại đến làm phiền bọn anh".

"Anh tới tìm tôi, chỉ là vì những thứ này sao?" Tim Hoan Nhan giống như bị cắt thành từng mảnh, đau đến tận tâm can, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe mắt hơi rũ xuống để cho cô vẻ mặt lúc này thoạt nhìn vô tội khiến động lòng mọi người, Tống Gia Minh xoay mặt, dùng sức gật đầu một cái.

"Vậy tôi có thể hỏi một chuyện không?" Hoan Nhan gật đầu một cái, có chút mệt mỏi miễn cưỡng chống đỡ bản thân mình.

"Em nói" Anh nhíu mày, cũng bắt đầu nhìn đổng hồ cổ tay.

"Anh khi nào cùng cô ta ở cùng một chỗ, bỗng nhiên tại sao như vậy, bất thình lình như vậy, anh và cô ta.... Như vậy mà thân mật" Hoan Nhan gắt gao nắm chặt tay, không để mình chịu thua kém rơi lệ.

"Năm tháng trước anh biết cô ấy, vẫn có liên lạc, mà xách định ở cùng một chỗ, bất quá chỉ một tuần trước, cô ấy làm mất con của anh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm, Nhan Nhi, em hiểu lầm Lâm Thiến rồi, cô ấy là xử nữ, lúc anh và cô ấy ở cùng một chỗ, cô ấy là lần đầu tiên, cô ấy sạch sẽ, không giống như những người khác nói cái gì chịu không nổi".

Tống Gia Minh cũng chân thành, không e dè trả lời thắc mắc của cô.

Hoan Nhan nghe xong, chỉ cảm thấy tim như bị người khác đánh một quyền, hồi lâu chưa thở nổi.

Cô cùng anh ta ở cùng một chỗ nửa năm, anh ta cũng đã dây dưa cùng Lâm Thiến năm tháng!

Cô ta còn có đứa con của anh ta, cô ta là xử nữ! Hoan Nhan thật sự muốn cười, thật muốn chỉ vào mũi Tống Gia Minh hung hăng chế giễu anh ta căn bản là cái đồ ngu ngốc!

Nhưng mà bây giờ, sau khi nói xong cô chỉ là mệt mỏi, không bao giờ muốn nhìn mặt anh ta nữa, nếu nói là tâm lạnh, như vậy từ giây phút này bắt đầu đi.

"Anh đi đi, anh yên tâm, từ nay về sau chỗ Tống Gia Minh anh và Lâm Thiến qua lại, Hứa Hoan Nhan tôi nhất định tránh ba thước" Hoan Nhan khoát tay, loạng choạng xoay người: "Tống Gia Minh, cảm ơn anh, để cho tôi hoàn toàn chết tâm, tạm biệt".

Cô thấp giọng mở miệng, cố gắng để ình đứng thẳng đi về phía trước, cho đến khi ra khỏi tầm mắt của anh ta, cô mềm nhũn ngồi xổm xuống, không biết là nước mắt hay nước mũi, tóm lại là làm váy trên người ướt hết.

Không biết ôm lấy đầu khóc bao lâu, Hoan Nhan đứng lên, vừa hay nhìn thấy cách không xa có một chiếc xe, cô đi tới, hướng về gương cẩn thận đem nước mắt trên mặt lau sạch, sửa lại mái tóc lộn xộn, mới ngơ ngác nhìn cô gái trong đó....

Cô nhếch nhác như vậy, ánh mắt sưng đỏ, mặt khóc cũng sưng lên, bộ dạng chính là bị người khác vứt bỏ.

"Đi tìm chết đi, cái gì mà chó má xử nữ! Đi tìm chết đi...." Hoan Nhan giơ chân lên không khống chế được hung hăng đá vào trên cửa xe.

Chiếc xe tối như mực kia, cửa sổ phía sau xe bỗng nhiên chậm rãi mở xuống, lộ ra gương mặt người đàn ông đang tức giận.

Hoan Nhan ngơ ngẩn, xoay người, lại thấy bên trong xe chính là một mảnh chiến trường hỗn độn, người phụ nữ không mảnh vải quấn trên thân người đàn ông, con mắt người con gái lẳng lơ bất mãn nhìn cô từ trên xuống dưới....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.