Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 207: Cơn nghiện phát tác



Thân Tống Hạo đuổi theo hai bước, rồi dừng lại, không biết từ lúc nào, ngón tay anh gắt gao siết chặt, khiến bàn tay cũng phát đau.
Đây khong phải là điều anh mong đợi ư, nó đến, sao anh lại cảm thấy đáy lòng mất mát.
Tại sao cô mỗi lần tránh đi, nhìn như nhận lấy toàn bộ đau thương, nhưng lại không một câu chấp nhất với anh, giống như bây giờ, người bị buộc li hôn, là anh... Lúc anh vẫn còn kinh ngạc, Hoan Nhan quay người lại, hai mắt của Thân Tống Hạo sáng lên, đang muốn mở miệng, sắc mặt lại tối sầm.
Hoan Nhan mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, là trong hôn lễ anh tự mình đeo cho cô.
“Tôi quên không trả lại anh cái này.” Cô khẽ mỉm cười, ngón tay đưa lên, chiếc nhẫn rơi trên bàn, đung đưa không ngừng, ánh sáng lay động, Hoan Nhan ngay cả ánh mắt tiếc nuối cũng không có, cô cười an tĩnh, đáy mắt không có chút thống khổ... Anh không nói chuyện,mi tâm nhíu chặt, lúc sau mới trầm trầm mở miệng: “Hứa tiểu thư, nếu không có gì xin mời trở về thôi!”
Thân Tống Hạo không chút để ý cầm nhẫn lên, vuốt vuốt vài cái, chợt vung tay, chiếc nhẫn bị ném vào góc tường giống như đồ bỏ, cốp một tiếng, không thấy bóng dáng, ngay cả một điểm sáng le lói cũng không.
Anh nhìn thấy gương mặt cô trắng bệch, khóe môi nhướng lên: “Tôi giữ lại cũng không dùng... Không bằng vứt bỏ, tránh chướng mắt.”
“Cũng tốt.” Hoan Nhan gật đầu cười khẽ, lòng bàn tay vô thức siết chặt hơn, cô quay người, từng bước từng bước rời khỏi phòng khách, rồi tới vườn.
Từ đầu đến cuối, anh không thấy, anh cũng sẽ không biết, bởi Hoan Nhan sẽ không để anh biết, cô không phải để ý nhẫn kim cương, mà là lòng của anh, kim cương đắt hơn thế cũng có ý nghĩa gì? Nó viễn viễn không sánh bằng một cái móc lon không đáng bao nhiêu tiền mà anh tặng cô.
Biệt thự hoa lệ ở sau lưng cô, Hoan Nhan đứng lại, quay người nhìn, nơi cô đã ở một năm, hai mắt rủ xuống, cô mạnh mẽ quay người, tiếp tục sải bước về phía trước... Mặt trời lặn, giống như là ngày bình thường, ngày mai sẽ lại mọc, mà tình yêu, cứ coi như nó chưa từng tới.
Hoan Nhan đưa tay, chạm nhẹ vào bụng, không phải, không phải bình thản như cũ, đó là sự ấm áp mềm mại, bên trong có sinh mạng nho nhỏ, là bảo bối của cô, cả đời này cô cũng không có người thân nào ngoài bảo bảo.
Duy An, mẹ mang cháo cho em, chị ở đây tới trưa rồi, em ăn một chút được không?” Hoan Nhan bưng cháo tới phòng ngủ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên người Duy An, nhưng vẻ mặt cậu không biểu lộ cái gì, giống như bức tượng điêu khắc.
Duy An ngồi trên xe lăn, nhìn bầu trời ở bên ngoài, giống như không nghe thấy giọng nói của Hoan Nhan.
“Duy An...” Hai mắt Hoan Nhan đỏ lên, cô đặt chén ở một bên, ngồi xuống, đôi mắt của Duy An vẫn không gợn sóng, không có tiêu cự nhìn ngoài cửa sổ, Duy An gầy đi rất nhiều, từ lúc xuất viện đến giờ, cậu không ăn cái gì, mắt thấy hai gương mặt Duy An gầy sọp, con ngươi sáng ngời cũng u ám, Hoan Nhan đau lòng, nhưng lại không thể làm gì?
“Duy An... Chị van em, ăn một chút gì được không?” Duy An vẫn không nhúc nhích, từ tối qua tới giờ vẫn giữ nguyên thư thế như vậy, con ngươi xinh đẹp bây giờ đã hõm sâu, không còn chút thần thái sáng láng.
“Duy An...” Hoan Nhan khàn khàn lẩm bẩm, cúi đầu, cắn môi, tầm mắt buông lỏng, ngón tay Duy An thon dài mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, nhưng lại lạnh thấu xương.
“Đi ra ngoài...” Duy An chợt khàn khàn mở miệng, lập tức đẩy Hoan Nhan ra... “Duy An!” Hoan Nhan bị cậu đẩy ngã nhào xuống đất, mà sắc mặt của Duy An tái xanh, thống khổ bám lấy bánh xe phụ... “Duy An, em làm sao vậy! Mẹ....” Hoan Nhan sợ hãi bất lực hô lên, Duy An không biết lấy đâu sức lực lớn như vậy, anh nắm lấy đầ mình dùng sức đập vào tường, miệng còn ô ô mơ hồ nói gì không rõ... Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Sầm Mĩ Vân và Quý Vân Trạch chạy vào, liếc nhìn Duy An đang lăn lộn trên đất, Sầm MĨ Vân hét to một tiếng nhào ua muốn ôm Duy An, lại bị Quý Vân Trạch nhanh tay bắt lại: “Mĩ Vân... Đừng tổn thương mình!”
“Vân Trạch, Duy An làm sao? Ông mau gọi bác sĩ...” Sầm Mĩ Vân luống cuống chân tay, lại bị Quý Vân Trạch ngăn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Duy An tổn thương chính mình.
“A...... Con không chịu được...... Mẹ, chị, mọi người giết con đi.....” Duy An ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, giống như có ngàn vạn con kiến cắn vào xương cốt, khiến anh không thể nào nhịn được, anh muốn ma túy, hoặc chết, anh không muốn giống như một phế vật.... “Duy An!” Hoan Nhan bò dậy nhào qua ngăn lại, Duy An đụng vào ngực cô, Hoan Nhan chỉ cảm thấy xương sườn giống như bị gãy lìa, cô cắt chặt răng gắt gao ôm chặt lấy Duy An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.