Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 213: Chúng ta kết thúc rồi



An Nhiễm chợt cười lạnh, tiếp đến tránh thoát Quý Duy An, chợt nhào tới bên cạnh Hứa Hoan Nhan, ở phía sau đó trên đường một chiếc xe nhỏ chạy đến rất nhanh, nặng nề đẩy Hứa Hoan Nhan ra….”Chị….” Quý Duy An vừa thấy, không khỏi kinh hãi lặng người, trong nháy mắt, anh thế nhưng trơ mắt nhìn người chị mình tôn sùng bị đẩy nhanh vào giữa dòng xe đang chạy! Dưới tình thế cấp bách, Quý Duy An nhìn cũng không thèm nhìn tới An Nhiễm, chỉ thật nhan hung hăng đưa tay đẩy cô ta qua một bên, vừa đúng lúc này, tiếng thắng xe chói tay vang lên bên tai, Quý Duy An ôm Hứa Hoan Nhan vào trong ngực quay nhanh người trong nháy mắt, vậy mà xe cũng chưa dừng hẳn quét qa lưng Duy An một cái…. Áo sơ mi bị xé rách, Quý Duy An cảm thấy trên lưng đau nhói cháy bỏng, nhịn không được kêu nhỏ một tiếng, nhưng trong tay vẫn không buông Hứa Hoan Nhan ra… An Nhiễm trơ mắt nhìn Hứa Hoan Nhan một giây sau cùng được cứu trở về mạnh khỏe không việc gì, đang rúc vào ngực Quý Duy An, tức giận toàn thân, toàn bộ lý trí cô cũng bị một màn này kích thích, tại sao chứ? Tại sao ngay cả Quý Duy An yêu cô như vậy, nhưng cũng có thể vì cô ta, tiện nhân này mà cũng ra tay với cô không chút ngập ngừng.
“Quý Duy An, tại sao anh lại cứu cô ta? Anh có biết tôi chờ ngày này bao lâu rồi không?” An Nhiễm cúi đầu mở miệng nói, cô ta chậm rãi đến bên cạnh hai người, cảm thấy trong đầu hỗn loạn, cô chỉ muốn nhìn Hứa Hoan Nhan người phụ nữ này chết, là cô ta đã hại cô trở thành cô nhi không nơi nương tựa!Chính là cô ta…. “Cô đừng mơ tưởng tổn thương chị tôi.” Quý Duy An tức giận nói, nén đau đớn trên lưng, một tay kéo Hứa Hoan Nhan ra sau mình, bảo vệ cô thật chặt, không để An Nhiễm đến gần.
“Anh cũng biết bảo vệ chị mình như vậy, còn tôi thì sao? Chẳng lẽ mọi việc tôi làm đều sai lầm hết sao?”
“An Nhiễm, lúc tôi và Thân Tống Hạo kết hôn, căn bản không biết gì về chị cô, nếu tôi biết có người tình nguyện chết vì anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh ấy!” Hứa Hoan Nhan chợt lên tiếng, chỉ là trong thời gian ngắn ngủi, cô thế nhưng suy nghĩ hiểu rõ chân tướng chuyện này….Thân Tống Hạo nợ đào hoa, lại tìm Quý Duy An và nhà họ Quý đòi nợ!
“Hứa Hoan Nhan, chuyện cho tới bây giờ cô còn muốn giả bộ không biết, còn muốn làm người tốt, để cho chị tôi cứ như vậy chết oan ức sao? Cõi đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy, tuyệt đối sẽ không!”
An Nhiễm nghe cô nói cũng không chút nào lộ vẻ xúc động, thê lương lên tiếng…Cô nhìn Hứa Hoan Nhan, hận không thể đem người phụ nữ này xé nát ra.
Hứa Hoan Nhan muốn cười, cũng cười không nổi, muốn khóc, nhưng là cũng không có nước mắt, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không biết nói gì thở dài một tiếng, nhưng tại sao cô ta không đi tìm Thân Tống Hạo, lại tìm tới mình người không biết chút gì trong chuyện này?
“A….Duy An!”
Hứa Hoan Nhan vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, chợt cảm giác như mình bị Duy An đẩy ra, tiếp theo chỉ nghe được tiếng la thê lương vang ở bên tai, hứa Hoan Nhan theo bản năng quay đầu lại, liên miên không ngừng tiếng thắng cùng tiếng kèn xe vang lên liên tục, một bóng dáng bé nhỏ chợt quay cuồng giữa bánh xe bao phủ…Mà cánh tay Quý Duy An, mới vừa rồi vô ý thức còn vung lên một động tác đẩy ra.
Thế giới như phảng phất dừng lại, Hứa Hoan Nhan cũng cảm thấy hô hấp mình như ngưng trệ, cô lẩm bẩm mở miệng, nhìn đám người lúc nhúc như kiến bốn phương tám hướng vọt lại, tiếng người huyên náo ồn ào cô không nghe được, xem không tới, cô chỉ là nhìn Quý Duy An đang bất động… “Duy An….” Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng mở miệng.
Quý Duy An quay mặt sang, ánh mắt hơi thất thần, lập tức nắm lấy bả vai Hứa Hoan Nhan nói: “Chị, em chỉ là đẩy cô ấy ra…. Em sợ cô ấy tới bên cạnh chị, nên mới đẩy cô ấy ra….”
“Không có chuyện gì….Duy An…. Chị biết rõ mà…” Hứa Hoan Nhan trở tay đặt lên mu bàn tay của Duy An, cô hiểu rõ xảy ra chuyện gì, trong lúc cô thất thần một chốc, An Nhiễm nhất định là không chế không được muốn ra tay động thủ với cô, Duy An đem cô đẩy ra chổ khác, lại không biết làm sao mà đẩy An Nhễm xuống đường nơi xe cộ chạy qua lại không dứt…. “Chị….” Quý Duy An khóe môi có chút co quắp, không biết là do hoảng sợ, tinh thần hổn loạn, cho nên anh ta cúi đầu nở nụ cười…. “Duy An, em, em làm sao vậy?” Hứa Hoan Nhan đưa tay nắm lấy vai anh ta, nhưng lại bị đẩy ra, sống lưng anh cứng còng thẳng tắp giống như tượng gỗ hướng về đám người đang bao quanh khu vực đó…. “Duy An, Duy An…” Cuối cùng ánh mặt trời cũng xuyên thấu tàng cây chảy xuống người bọn họ, thật là đau khổ, Hứa Hoan Nhan lớn tiếng kêu to, nhìn bóng lưng Quý Duy An không lẫn vào đám người, đột nhiên cô cảm thấy khó thở, không dám nghĩ khi nãy Duy An vừa cười…. “Duy An…” An Nhiễm nằm trong vũng máu, hai chân của cô kẹt dưới bánh xe không thể động đậy, nhưng cô ta vẫn đang cười cười, nhìn Quý Duy An đến gần bên cạnh ngồi xổm xuống, an tĩnh nhìn vào mặt cô.
“Duy An….” An Nhiễm thì thầm, đau đớn làm cho cô không nhịn được, mỗi một tấc da thịt đều co quắp, nhưng cô vẫn cố gắng muốn giơ tay lên vuốt nhẹ vào mặt anh, chỉ là…giãy giụa hồi lâu, ngón tay run rẫy vẩn không thể nào giơ lên được…. “Anh sẽ dùng…..Tính mạng của mình….Để bảo vệ Hứa Hoan Nhan, có đúng không?” An Nhiễm vô lực, há miệng to thở dốc, nhưng vẫn trợn to đôi mắt theo dõi nét mặt của anh ta, không muốn bỏ sót cử động nào trên khuôn mặt đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.